[Chúng em đã bắt đầu sàng lọc từng hộ gia đình. Công tác dự kiến sẽ hoàn thành trong vòng hai ngày. Mong rằng lần này chúng em sẽ gặp may mắn.]
[Cứ thuận theo tự nhiên thôi. Phá án vốn dĩ là quá trình kiếm tìm ánh sáng trong tối tăm. Em không thể biết được đi đến bước nào, tấm màn đen che trước mắt sẽ thình lình được vén lên.]
[Câu này hay đấy. Anh cũng chú ý an toàn. Nhớ anh.]
[Anh muốn ôm em.]
——
Lý Khinh Diêu và Hạ Dũng Trạch nhờ cảnh sát nhân dân khu vực hỗ trợ, bắt đầu công tác hỏi thăm từng hộ gia đình.
Đến tám giờ tối ngày đầu tiên, công việc tạm kết thúc nhưng họ vẫn chưa có thu hoạch gì. Không ai có ấn tượng về Lưu Đình Muội hay Lý Cẩn Thành.
Sáng hôm sau, họ lại bắt tay vào công việc lặp đi lặp lại, đòi hỏi sự tỉ mỉ.
Cũng may là Lý Khinh Diêu đảm nhận công việc này. Bởi vì tình trạng các hộ gia đình ở mỗi tòa nhà đều rất phức tạp, thậm chí rất lộn xộn. có phòng do chủ hộ ở, có phòng lại là người thuê chung sống, còn có những phòng cho người khác thuê làm văn phòng, có cả những phòng đã chuyển đi, đang được để trống. Thế nên phải tìm hiểu kỹ lưỡng từng chi tiết: Bảy năm trước, người sống ở đây là anh đúng không? Nếu không phải là anh thì hộ thuê trước đây đã chuyển đi đâu? Anh có thông tin liên lạc không? Không có à? Thế anh thuê nhà này từ tay ai, có thể cung cấp thông tin liên lạc của người đó cho tôi được không? Tôi sẽ tìm người đó hỏi tiếp…Thông tin rườm rà và phiền phức như vậy, nhưng Lý Khinh Diêu vẫn cố gắng lập một bảng thống kê thông tin khổng lồ của từng tòa nhà, khi in ra còn phải dùng khổ giấy A0. Cô dùng các loại bút lông có màu sắc khác nhau đánh dấu để đảm bảo không bỏ sót hộ gia đình nào.
Công việc tỉ mỉ và kiên nhẫn như vậy, đến ba giờ chiều ngày thứ hai họ đã được báo đáp.
Lúc họ gõ cửa phòng 603 ở tòa 15, một người đàn ông nhỏ thó, gương mặt gầy guộc, khoảng độ năm mươi tuổi trừng mắt nhìn họ rồi hỏi một cách thiếu kiên nhẫn: “Các người là ai? Muốn gì?”
Sau khi Lý Khinh Diêu và Hạ Dũng Trạch trình thẻ ngành, thái độ của ông ta mới dịu xuống. Lý Khinh Diêu cho ông ta xem ảnh của Lưu Đình Muội, ông ta nhíu mày quan sát, một lát sau bèn nói: “Tôi từng thấy cô gái này. Có lẽ là vào khoảng bảy tám năm trước, sống ở tòa số 17, 18 gì đó đúng không?”
Lý Khinh Diêu mở cờ trong bụng, hỏi ông ta: “Chú gặp cô ấy ở đâu? Cô ấy đang làm gì?”
Người đàn ông tò mò hỏi: “Các người tìm cô ấy làm gì? Có phải cô ấy phạm tội, bị bắt rồi đúng không?”
Hạ Dũng Trạch: “Chúng tôi đang tra án. Không nên hỏi thì chớ có hỏi!”
Ai dè người đàn ông không hề sợ hãi, lại còn lườm Hạ Dũng Trạch một cái.
Lý Khinh Diêu nhìn sơ là biết người đàn ông này tính tình ngang bướng, ăn mềm không ăn cứng. Cô bèn vội nói: “Chú ơi, không tiện nói thật đấy ạ. Chú thấy chúng tôi cũng chỉ làm nhiệm vụ theo chỉ thị cấp trên thôi. Nếu chú từng nhìn thấy cô ấy và có thể cung cấp manh mối thì sẽ giúp ích rất nhiều cho chúng tôi. Chú có thể cho chúng tôi biết tình hình được không ạ?”
Bấy giờ người đàn ông mới mỉm cười, giọng điệu ra vẻ: “Hỗ trợ đồng chí cảnh sát phá án là nghĩa vụ của mỗi người dân. Thường ngày, tôi quan tâm nhất là chuyện ở khu dân cư, nói không ngoa chứ trí nhớ cũng tốt. Tôi từng gặp cô gái này hai lần, lần nào cô ấy cũng loanh quanh dưới tầng nhà chúng tôi. Có một cậu thanh niên đi cùng cô ấy.”
“Chú còn nhớ rõ ngoại hình của thanh niên đó không?”
“Không nhớ rõ nữa, hình như rất đẹp trai.”
“Có cao không?”
“Cao, cao gầy.”
Lý Khinh Diêu lấy ảnh của Lý Cẩn Thành ra, tấm ảnh suýt nữa rơi khỏi tay cô: “Là anh ấy ạ?”
Người đàn ông nheo mắt trầm ngâm: “Hình như là thế. Nhưng tôi không nhớ rõ nữa rồi.”
“Họ làm gì dưới tầng các chú?”
Người đàn ông tặc lưỡi: “Nói ra thì thật sự không hay chút nào nhưng có một lần, cô gái đó…tôi không tiện nói ra đâu.”
Lý Khinh Diêu sững sờ: “Chú cứ nói đi, đều là vì phá án, giúp đỡ chúng tôi mà.”
“Cô ấy cưỡi lên người thanh niên đó. Hai người họ lại còn hôn nhau, không coi ai ra gì! Ban ngày ban mặt, trước mặt bàn dân thiên hạ! Tuy nhiên, sau đó thanh niên kia lại đẩy cô gái ngã xuống đất. Chắc là vì cãi nhau.”
Bởi vì Lý Khinh Diêu đã lấy được hảo cảm của người đàn ông này thành công nên họ được cho phép đi vào trong nhà anh ta, quan sát vị trí dưới tầng năm đó. Lý Khinh Diêu nhìn thấy một cái cây cổ thụ không biết đã bao nhiêu tuổi, và cả chiếc ghế gỗ dài đã gãy một nửa được đặt dưới tán cây. Làn gió lay nhành cây, ánh nắng chiếu xuyên qua kẽ lá, chỉ còn lại sự im lặng đìu hiu.
Lý Khinh Diêu nhìn sang hướng khác, sau lưng tòa nhà, ở ngã tư thứ hai chính là phòng khám Viễn An.
Đây được coi là một thu hoạch không mấy giá trị.
Theo tình huống đại khái mà người đàn ông kể, Lý Khinh Diêu cho rằng, hai người này rất có thể là anh trai cô và Lưu Đình Muội. Về phần tại sao họ lại có những hành động thân mật, Lý Khinh Diêu đoán chắc chắn là có ẩn tình. Lý Cẩn Thành chưa bao giờ là một người đàn ông suồng sã. Hơn nữa, người đàn ông ấy cũng đã nói rằng anh trai đã đẩy Lưu Đình Muội ngã xuống đất mà? Với tính cách của anh trai cô, dù cãi nhau với phái nữ anh ấy cũng không bao giờ động tay. Trừ phi là bị hù dọa hoặc tự vệ. Có khi anh ấy bị nụ hôn của Lưu Đình Muội hù dọa không chừng.
Nhưng tại sao Lưu Đình Muội lại hôn anh trai cô? Chỉ đành tạm thời gác đó sau này tìm hiểu sau.
Người đàn ông còn nói, cả hai lần hai người đó đều chỉ ở dưới tầng khoảng hơn mười phút rồi mỗi người một ngả. Lý Khinh Diêu đoán chuyện này xảy ra vào vài ngày trước buổi tối hai người họ mất tích.
Lý Khinh Diêu chỉ đành dẫn đội, tiếp tục tìm kiếm nhân chứng mới. Đặc biệt là nhân chứng trong tối hôm đó, dù rằng hy vọng rất mong manh.
Hơn tám giờ tối hôm đó, họ đã đạt được một bước đột phá quan trọng ngoài sức tưởng tượng.
—
Đường Bác Đào sinh ra và lớn lên ở Tương Thành. Từ hồi bé tẹo, anh ấy theo bố mẹ chuyển đến Gia viên Triều Dương, sinh sống ở đây đã gần hai mươi năm.
Rất nhiều họ hàng của gia đình anh ấy cũng được phân nhà tái định cư ở đây. Khác với những hộ gia đình phải chuyển đến sống tại Gia viên Triều Dương vì dòng đời đưa đẩy, các thành viên trong gia đình Đường Bác Đào có tình cảm với nơi đây, hơn nữa họ cảm thấy giao thông ở đây thuận tiện, sinh hoạt dễ dàng. Mặc dù nhà đã cũ nhưng hàng xóm láng giềng đều là người quen. Vì vậy, dù sau này đã sở hữu căn nhà khác ở khu vực thành phố, họ vẫn không muốn chuyển đi.
Từ hồi tiểu học, thành tích học tập của Đường Bác Đào đã không tốt, anh ấy lầm lì ít nói song cũng không hư hỏng. Do không thi đỗ cấp ba nên Đường Bác Đào đã theo học trường nghề. Sau khi tốt nghiệp, anh ấy làm việc tại một cửa hàng tiện lợi 24 giờ ở gần nhà. Hiện tại Đường Bác Đào đã 26 tuổi, là một nhân viên giao hàng kỳ cực tại một trạm chuyển phát nhanh gần đây.
Khi Lý Khinh Diêu và Hạ Dũng Trạch hỏi đến nhà anh ấy, mẹ anh ấy xem qua ảnh rồi nói, ui chao, cô gái này xinh quá. Nếu chúng tôi từng gặp thì chắc chắn sẽ có ấn tượng. Bố nó ơi, anh từng gặp cô bé chưa? Bố anh ấy lắc đầu: Không có ấn tượng.
Khi Lý Khinh Diêu nghĩ rằng lại phải ra về tay trắng thì đúng lúc Đường Bác Đào tan làm về nhà. Anh ấy vào nhà, nhìn thấy trong nhà có người, anh ấy cúi đầu lầm lì, cũng không chào hỏi họ. Nhưng khi ánh mắt nhìn lướt qua khuôn mặt Lý Khinh Diêu, Đường Bác Đào đã khựng lại, sau đó tự nhiên nhìn xuống tấm ảnh trong tay cô.
Lý Khinh Diêu đã bắt gặt rất nhiều ánh mắt thế này, đây là ánh mắt của một chàng trai trẻ bị xao nhãng bởi vẻ đẹp của một cô gái, hơi ngốc nghếch song lại vô hại, thậm chí còn khá nhút nhát.
“Tôi từng gặp cô gái này.” Đường Bác Đào nói.
Trái tim Lý Khinh Diêu đập cái “thịch”, bỗng nhiên có một dự cảm khó lòng kìm nén đến lạ. Cô cảm thấy có thể mình sắp tìm được Lưu Đình Muội rồi.
“Anh gặp cô ấy khi nào? Ở đâu?”
Đường Bác Đào đút hai tay vào túi quần, nhìn lên trần nhà ngẫm nghĩ, một lúc sau liền nói: “Ngày 1 tháng 6 năm 2017, khoảng…12 rưỡi tối, thế chắc đã sang ngày mùng 2 rồi. Tôi vừa tan làm ở cửa hàng tiện lợi thì nhìn thấy cô ấy ngã trên đường, đầu bị thương, người vẫn còn tỉnh nhưng hình như không hoàn toàn tỉnh táo. Tôi không biết phải làm sao. Cô ấy xinh đẹp như vậy, nửa đêm nửa hôm để mặc cô ấy ở đấy tôi sợ sẽ xảy ra chuyện nên đã đưa cô ấy đến chỗ dì cả nhà tôi.”