Lý Cẩn Thành đút một hộp sô cô la nhập khẩu vào túi trái, cất một chai sữa chua vị kem vani bên túi phải. Anh ngồi trên chiếc ghế dài dưới tán cây, cảm thấy bản thân y như một tên ngốc.
Lý Cẩn Thành cào gáy, trong hoàng hôn tối mờ, anh lại tự hỏi lòng mình, cuối cùng vẫn cảm thấy nên làm theo trực giác. Nếu đã không yên tâm về cô gái đó thì cứ đến thôi.
Không, không nên gọi cô ấy là cô gái mà phải gọi là cô bé.
Tuy rằng cô ấy sở hữu ngoại hình tuyệt sắc, nhưng sau khoảnh khắc bối rối ngượng ngùng ngắn ngủi vào ngày hôm ấy, nghĩ về cô bé này, trong Lý Cẩn Thành chỉ còn lại nỗi xót xa.
Anh nghĩ mình là cảnh sát nhân dân, cho dù đối phương không thuộc phạm vi quản lý của bản thân, nhưng nếu đã gặp nhau rồi thì cũng nên tìm hiểu rõ ràng liệu có phải cô ấy gặp khó khăn gì hay không. Những vết thương kia, rốt cuộc có phải có người cố tình gây ra hay không. Một thanh niên trẻ trung, lại còn là cảnh sát hình sự thì anh có gì phải e ngại? Giúp đỡ được thì cứ giúp một tay.
Nhưng cô bé ngốc nghếch đó hôm nay có còn đến nữa không?
Hai hôm nay, không có số điện thoại lạ nào gọi điện hay gửi tin nhắn cho anh. Lý Cẩn Thành nghi là cô ấy đã làm mất số điện thoại của anh rồi.
Nếu chốc nữa cô ấy vẫn không đến thì Lý Cẩn Thành quyết định sẽ đi làm việc của mình. Sô cô la và sữa chua này anh đều không thích ăn nhưng sữa chua không thể để lâu nên anh chỉ đành bịt mũi uống hết. Còn sô cô la có thể để cuối tuần tặng em gái, cứ nói là anh mua cho cô. Nói chung, Lý Cẩn Thành chưa bao giờ lãng phí một đồng một cắc trong túi.
Khi anh đang mải mê tính toán trong đầu thì tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên bên tai: Bịch, bịch, bịch.
Lý Cẩn Thành dỏng tai, quay đầu lại, nhìn theo chiếc đèn đường cũ không quá sáng, thiên thần áo trắng chắp hai tay sau lưng, mái tóc dài bay phất phơ trong chiều tà, men theo phố, nhảy chân sáo chạy đến.
Lý Cẩn Thành đứng dậy, đút hai tay vào túi, nắm chặt hai món quà nhỏ và nhoẻn cười với cô ấy.
Gặp lại anh cảnh sát, Lưu Đình Muội vui mừng khôn xiết. Cô ấy chạy đến nhanh như bay. Lý Cẩn Thành chưa kịp phản ứng thì cô ấy đã ôm chặt vòng eo gầy của người thanh niên, còn vùi mặt vào lồng ngực anh, reo lên: “Anh đến rồi! Anh cảnh sát, anh lại đến thật rồi!”
Lý Cẩn Thành nghe thôi mà con tim đã tan chảy. Cảm giác này chỉ có khi Lý Khinh Diêu còn bé tí, làm nũng với anh thời thiếu niên.
Nhưng anh vẫn vội vàng kéo tay cô ấy ra, rồi lại bắt đầu dạy dỗ cô bé chỉ mới gặp lần thứ hai: “Lần trước anh mới nói xong. Không được ôm người đàn ông khác lung tung. Sao em lại quên rồi? Ôm anh cũng không được.”
“Dạ.” Cái mũi xinh xắn của Lưu Đình Muội hơi nhăn lại, gãi đầu: “Em thật sự quên mất rồi. Anh ơi, hôm nay anh có mang đồ ăn ngon không ạ?” Nói rồi, đôi mắt cô ấy vẫn nhìn về phía tiệm tạp quá, ý đồ rõ mồn một.
Lý Cẩn Thành phì cười, chẳng trách cô bé lại nhiệt tình với anh như thế. Hóa ra là nhớ đồ ăn. Thế nhưng, hôm nay anh nhất định phải tìm cơ hội hỏi rõ ràng tình hình của cô ấy. Tốt nhất là có thể theo cô ấy về nhà một chuyến xem sao.
Thế là, anh chỉ vào chiếc ghế dài. “Mang rồi. Em ngồi xuống trước đi, trả lời câu hỏi của anh rồi anh sẽ cho em đồ ăn ngon.”
“Vâng!” Lưu Đình Muội nhớ đến một số khung cảnh mơ hồ trong lớp học ở trường, nhưng cô ấy không nhìn thấy rõ và cũng không nhớ được người trong những khung cảnh đó là ai. Cơ mà cô ấy cũng không quan tâm, bắt chướng tư thế trong ký ức, ngồi thẳng như thước, đặt đôi tay lên đùi, “Em ngồi yên rồi! Anh ơi, anh phát đồ ăn nhanh lên.”
Lý Cẩn Thành lại mỉm cười một cách bất đắc dĩ, đành phải lấy ra sô cô la trong túi trước.
Cô ấy “ồ” lên, không ngồi yên được, giơ tay giành sô cô la. Đương nhiên Lý Cẩn Thành không đưa, dáng anh cao, vừa giơ tay lên là Lưu Đình Muội đã không với tới. Cô ấy lại không dám đứng lên, vì anh trai đã nói là phải ngồi yên rồi. Thế là, Lưu Đình Muội chỉ biết men theo cánh tay anh, cố gắng với sô cô la.
Lý Cẩn Thành nhìn khuôn mặt ao ước của cô ấy, trong lòng không khỏi xót xa. Có phải cô ấy ở nhà chưa bao giờ được ăn no đúng không? Anh bẻ một miếng sô cô la nhỏ, dừng lại một chút rồi bẻ thêm một miếng nữa đặt vào lòng bàn tay cô ấy, phần còn lại anh đút vào túi.
Lưu Đình Muội nhét ngay hai miếng sô cô la vào trong miệng, ăn ngấu ăn nghiến.
“Ăn từ từ thôi!” Lý Cẩn Thành nhíu mày, thở dài trong lòng. Sao đã rời khỏi Trần Phổ rồi mà vẫn còn chịu mệnh lo nghĩ? Lý Cẩn Thành đành phải lấy ra sữa chua trong túi, vặn nắp và đưa cho cô ấy.
Lưu Đình Muội uống một ngụm lớn, thở ra một hơi sảng khoái.
Thế là Lý Cẩn Thành cũng thấy khá hài lòng.
Anh cảm thấy mình thật sự đang điên chung với cô bé này.
“Được rồi. Sô cô la đã ăn rồi, sữa chua cũng uống rồi, phải trả lời một câu hỏi của anh: Em đang sống với ai?”
Lưu Đình Muội liếm môi, còn chưa đã thèm. Cô ấy ngẫm nghĩ, một lát sau mới trả lời: “Em sống cùng A Tín – bạn trai em, còn có hai người anh trai.” Lưu Hoài Tín đã nói với cô ấy như vậy, anh ta là bạn trai cô ấy yêu nhất, còn bảo cô ấy gọi hai người kia là anh Long và anh Phong.
Lý Cẩn Thành nghe vậy cũng thấy ổn, có người thân, cũng có cả người yêu. Nhưng đều là đàn ông, chẳng trách lại chăm sóc cô ấy không tới nơi tới chốn.
“Họ có đối xử tốt với em không?”
Lưu Đình Muội gật đầu: “Tốt…ạ. Em phải cảm ơn họ.”
Bọn họ thường hay nói, nếu họ không cho cô ấy ăn, cho cô ấy uống, ngủ cùng cô ấy thì cô ấy đã chết đói ở đầu đường xó chợ từ lâu rồi. Đầu óc của cô ấy có vấn đề, họ đã cho cô ấy một con đường sống thì cô ấy phải cảm ơn họ.
Lý Cẩn Thành nở nụ cười: “Thế thì tốt. Nhà em ở đâu? Lát nữa em dẫn anh đến thăm nhà được không?”
“Không được. Anh trai không cho phép em ra ngoài, là A Tín lén dẫn em ra ngoài đấy. Nếu dẫn anh về thì sẽ bị phát hiện mất.”
Lý Cẩn Thành ngẫm nghĩ, cũng thấy có lý. Người thân không cho cô ấy ra ngoài có lẽ là sợ cô ấy đi lạc. Bạn trai lén lút dẫn cô ấy ra ngoài chơi. Tuy nhiên, người bạn trai này lạ thật đấy, dẫn cô ấy ra ngoài hai lần mà cả hai lần đều để cô ấy đi lạc. Lát nữa phải đe anh ta mới được.
“Bạn trai em đâu? Lát nữa anh nói chuyện với cậu ấy để sau này cậu ấy chăm sóc em chu đáo và kỹ lưỡng hơn, được không?”
Lưu Đình Muội lắc đầu như trống bỏi: “Không được! Nếu A Tín phát hiện em nói chuyện với người khác, họ sẽ đánh em đấy! Họ đánh em đau lắm, anh không được để họ phát hiện.”
Sắc mặt Lý Cẩn Thành xám xịt.
Không đúng.
Lời nói của cô bé này tuy rằng rất lộn xộn, nhưng nghe cứ thấy sao sao.
Lý Cẩn Thành túm lấy tay Lưu Đình Muội, nhìn thẳng vào cô ấy bằng ánh mắt sắc bén. “Những vết thương này là họ đánh em à? Họ còn làm em đau ở đâu nữa? Hai người đó là anh trai ruột của em à? Họ có cùng một mẹ với em không?”
Có lẽ vì sắc mặt của anh quá khó coi, giọng nói lại vô thức trở nên nghiêm nghị nên Lưu Đình Muội co rúm lại. Cô ấy rụt vội tay về, cuộn tròn trên ghế cứ như một con thú nhỏ bị thương, cô ấy chớp mắt nhìn anh: “Anh…anh đừng giận.”
Lý Cẩn Thành hít sâu một hơi, cố gắng mỉm cười: “Anh không giận. Em nói anh nghe được không?”
“Không giận thật ạ?” Lưu Đình Muội sắp khóc đến nơi.
Lý Cẩn Thành đành phải giơ tay thề với trời, “Không giận thật mà, đảm bảo không giận.” Cuối cùng, anh còn bổ sung thêm một câu: “Anh mà giận là làm heo.”
Câu nói cuối cùng rất có sức thuyết phục đối với Lưu Đình Muội, nhưng cô ấy vẫn không yên tâm. Bởi vì khi xám mặt trông còn hung tợn hơn ba người kia. Song không hiểu tại sao Lưu Đình Muội dù rằng rất sợ hãi, nhưng đó không phải cùng một nỗi sợ. Ít nhất cô còn dám nghĩ cách dỗ anh vui.
Đúng vậy, Lưu Đình Muội cảm thấy anh không vui nên quyết định trổ tài dỗ dành anh vui hơn một chút.
Thế là, cô ấy bỗng dưng đặt đôi tay lên bờ vai anh, Lý Cẩn Thành sững sờ. Lát sau, Lưu Đình Muội đã vén váy lên, đôi chân trắng nõn nuột nà dạng ra ngồi trên đùi anh, lại còn ưỡn bụng về phía trước, khiến cơ quan nào đó của hai người dính sát vào nhau. Sau đó, cô ấy nâng khuôn mặt ngây như phỗng của anh lên, nhắm mắt trao anh một nụ hôn dịu dàng.
Kỹ thuật hôn của thiếu nữ trải qua nhiều lần dạy bảo, giờ đã trở nên cực kỳ điêu luyện. Miệng Lý Cẩn Thành hé mở vì sốc, đầu lưỡi cô ấy tranh thủ chui vào, liếm láp đầu lưỡi ấm áp đờ đẫn của người cảnh sát trẻ tuổi. Cô ấy còn thỏ thẻ nhẹ nhàng vào tai anh, giọng nũng nịu: “Anh Thành, đừng giận em nữa nha?”
Lý Cẩn Thành như bị sét đánh trúng, đầu óc trống rỗng, bỗng chốc đỏ mặt tía tai. Anh gần như đứng dậy ngay lập tức, đẩy Lưu Đình Muội ngã ra đất, quát lên: “Em làm gì thế?”
Lưu Đình Muội cũng sững sờ.
Trước đây, khi họ tức giận, cô ấy làm những việc này thì cơn giận của họ sẽ nguôi bớt, vậy thì sự hành hạ cô ấy phải chịu sẽ giảm nhẹ một chút. Nhưng tại sao lại không hiệu quả đối với Lý Cẩn Thành? Hình như anh còn giận hơn.
Lưu Đình Muội cảm thấy mình đã làm hỏng chuyện. Cô ấy ngồi trên mặt đất, òa khóc nức nở, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống lã chã.
Lý Cẩn Thành đỡ cô ấy dậy cũng không được, mà không đỡ thì cũng không xong. Anh đành đứng tại chỗ giậm chân, miệng vẫn không quên dạy dỗ cô ấy: “Vừa nãy em làm gì vậy? Sao…sao em có thể làm chuyện như thế?”
Anh đột nhiên tỉnh hẳn, cơn buốt lạnh chạy thẳng lên ngực. Anh ngồi xổm trước mặt cô ấy, dịu giọng hỏi cô: “Ai dạy em vậy? Ai đã bảo em làm như vậy? Là bạn trai em hay các “anh trai” của em?”