Trên đường về Tương Thành, Lý Khinh Diêu nói với Hạ Dũng Trạch: “Khi Lưu Đình Muội mất tích, Lưu Hoài Tín cũng có mặt, anh ta rất thích cô ấy. Hay tin nhà họ Lưu định gả cô ấy đi, chắc chắn anh ta không chấp nhận được. Có khi anh ta xem mình là chúa cứu thế của Lưu Đình Muội và đưa cô ấy bỏ trốn. Nữ thần xưa kia anh ta không thể với tới, nay lại như một đứa trẻ, hoàn toàn ỷ lại vào anh ta có lẽ cũng khiến anh ta thấy thỏa mãn vô cùng? Vài tháng sau, Lưu Đình Muội xuất hiện trên tài khoản phát trực tiếp của ba người họ. Đây là gả thuyết có khả năng nhất cho đến thời điểm hiện tại. Anh ta nhân danh tình yêu, đưa cô ấy từ địa ngục này sang một địa ngục khác đáng sợ hơn thế nữa.”
Hạ Dũng Trạch nói: “Đúng là đ** đáng mặt đàn ông tí nào! Vậy tiếp theo chúng ta phải xử lý thế nào ạ?”
Lý Khinh Diêu khựng lại, cô nhìn đôi mắt trợn to như chuông đồng rồi bật cười.
Trước đây toàn là cô hỏi Trần Phổ câu hỏi này, không biết đã hỏi bao nhiêu lần rồi. Mà lần nào Trần Phổ cũng đưa ra những ý kiến rõ ràng và đáng tin cậy.
“Tôi có một suy nghĩ táo bạo.” Cô nói, “Chúng ta xin chú Đinh đào cống thoát nước của phòng 101 tòa số 17 Gia viên Triều Dương đi.”
—
Hướng đi Lưu Đình Muội, hai hôm nay Lý Khinh Diêu đã suy đi nghĩ lại rất nhiều lần. Hiện giờ họ đã đến quê Lưu Đình Muội và xác nhận sau khi mất tích, cô ấy không còn xuất hiện, cũng không có ai nghe thấy tin tức của cô ấy. Suốt bảy năm nay, cô ấy không có bất kỳ dấu vết sinh hoạt nào trên thế giới này. Chuyện này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ nếu Lưu Đình Muội còn sống, trừ phi kể từ sau đêm hôm đó, cô ấy sống trong thâm sơn cùng cốc, chứ muốn sống mà không để lại dấu vết nào trong xã hội hiện đại thì cực kỳ khó khăn.
Nếu không, cô ấy quả thực đã qua đời rồi.
Trực giác của Lý Khinh Diêu nghiêng về khả năng thứ hai. Bởi vì nhóm ba người Lưu Hoài Tín kiểm soát cô ấy phát trực tiếp ăn uống, tuy rằng đáng hận nhưng lại không cấu thành tội phạm. Nhưng sau đó, cả ba người đều rời khỏi ngành phát trực tiếp và giữ kín như bưng về chuyện này. Tiền Thành Phong và Lưu Hoài Tín thì thôi, tuy nhiên Lạc Long coi trời bằng vung và từng ngồi tù mấy lần. Có lẽ chỉ có giết người mới khiến họ sợ hãi như vậy.
Đương nhiên ba người đó không làm giấy chứng tử cho Lưu Đình Muội. Dù khi đó họ tuyên bố Lưu Đình Muội đã chết, thì nền tảng của La Hồng Dân cũng không chính quy, chỉ cần không ai tố cáo, cũng sẽ không ai đi kiểm chứng.
Vậy họ xử lý thi thể như thế nào?
Tuy phòng 101 ở tầng một, nhưng họ không thể nào chôn thi thể dưới đất. Lần trước Lý Khinh Diêu và Trần Phổ đi vào phòng đã nhìn thấy, bên trong không có dấu vết đổ lại bê tông. Mặt đất trước tòa nhà cũng không thể, nơi đó nằm ở Gia viên Triều Dương nhân khẩu đông đúc, các tòa nhà san sát xung quanh. Dù là nửa đêm thì ai dám công khai đào hố chôn xác trong khu chung cư chứ?
Lưu Hoài Tín, Lạc Long và Tiền Thành Phong lại không có xe. Làm thế nào để khiến một người sống sờ sờ biến mất đây?
Có hai khả năng: Thứ nhất, họ mượn một chiếc xe, vứt thi thể ở đồng hoang. Lưu Đình Muội bị chôn dưới đáy sông hoặc trong núi thẳm nào đó cho tới nay vẫn không ai biết đến. Thứ hai, bọn họ xử lý tại chỗ, giết người phân xác, phi tang xuống cống thoát nước. Những căn phòng cũ dạng này thường có cống thoát nước rất to.
Bây giờ, Lý Khinh Diêu quyết định kiểm chứng, loại trừ từng khả năng một và tìm ra đáp án cuối cùng.
—
Lý Khinh Diêu vừa được Đinh Quốc Cường đề bật lên làm trinh sát độc lập. Yêu cầu đầu tiên cô đưa ra tuy giật gân và phải huy động nhân lực nhưng Đinh Quốc Cường vẫn đồng ý. Song, ông đã nói với cô một câu: Dù đào ra được gì dưới cống thoát nước, cháu cũng phải chuẩn bị tâm lý.
Lý Khinh Diêu im lặng, một lát sau cô nói cháu hiểu ạ.
Thiết bị khai quật và nhân viên giám định nhanh chóng có mặt tại hiện trường. Trước đấy, chủ phòng 101 đã từng tiếp xúc với Lý Khinh Diêu và Trần Phổ, cũng là người tử tế nên sau khi nghe lời giải thích kiên nhẫn của Lý Khinh Diêu, anh ấy thở dài, tỏ ý thông cảm. Hộ thuê 101 cũng bị mời ra ngoài tạm thời, chờ đợi kết quả trong lo lắng và sợ hãi.
Công việc đào bới được diễn ra đến khi mặt trời lặn mới dừng lại. Nhân viên giám định mang tất cả những vật phẩm khả nghi về phòng thí nghiệm. Sáng hôm sau đã có kết quả:
Không phát hiện bất cứ tổ chức mô người, xương cốt và DNA nào trong cống nước dưới phòng 101.
Nói cách khác, nếu thật sự xảy ra hành vi giết người phân xác thì dù đã qua bảy tám năm thì vị trí cong như thành cống ít nhiều gì cũng sẽ lưu lại một số thứ.
Có lẽ là chuyện này chưa từng xảy ra.
Ngoại trừ trầm mặc, Lý Khinh Diêu chậm rãi thở phào.
Cô gửi ngay kết quả này cho Trần Phổ: [Em đã cho người đào cống thoát nước của phòng 101, bên trong không có gì cả.]
[Anh còn nhớ bài “Angel” trong điện thoại anh trai em và cả con búp bê và sô cô la anh ấy mua vào buổi tối mất tích không?]
Lần này Trần Phổ trả lời rất nhanh, có lẽ đúng lúc đang rảnh rỗi: [Thế thì tốt.]
Lý Khinh Diêu nhìn ba chữ ấy, đôi mắt cô cay xè.
[Tiếp theo em định làm thế nào?]
[Nhớ đấy.]
Anh trả lời rất ngắn gọn, song Lý Khinh Diêu biết anh hiểu cô đang nghĩ gì.
Trước đây, Lý Khinh Diêu lờ mờ cảm thấy chuyện anh trai mua búp bê có hơi kỳ lạ, nhưng kết luận của cảnh sát điều tra khi đó, cho rằng Lý Cẩn Thành có thể là vì giúp đỡ ông cụ và người cháu bán búp bê, lời giải thích này cũng hợp lý cho nên Lý Khinh Diêu không nghĩ sâu xa hơn. Còn cả sô cô la Lý Cẩn Thành mua tối hôm đó, bởi vì là vị Lý Khinh Diêu thích nên cô luôn tưởng rằng anh mua cho mình. Nhưng hiện tại nghĩ lại, tại sao anh lại mua sô cô la ở một nơi cách xa nhà đến vậy? Mua vị đó có lẽ chỉ là vì anh tin tưởng vào khẩu vị của em gái.
Lưu Đình Muội mắc bệnh tiểu đường, thường xuyên đói bụng. Trí lực của cô ấy tương đương với một đứa trẻ năm sáu tuổi, sẽ thích búp bê chứ?
Lý Khinh Diêu có trực giác rất nhạy bén, nhất định anh trai và Lưu Đình Muội quen biết nhau. Nếu anh trai biết rõ Lưu Đình Muội bị ba người kiểm soát để thực hiện phát trực tiếp ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe, nhất định anh ấy sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Vậy thì sự mất tích của anh ấy rất có khả năng liên quan đến nhóm ba người phát trực tiếp và Lưu Đình Muội.
Nếu đã không tìm được gì trong cống nước, vậy thì trước mặt Lý Khinh Diêu chỉ có hai khả năng:
Hoặc là, Lưu Đình Muội đã chết, ba người đó đã kiếm một chiếc xe, chở và vứt cô ấy tại một nơi nào đó.
Hoặc là, Lưu Đình Muội đã chạy thoát và đã trốn tại một nơi hẻo lánh nào đó. Ba người đó sợ cô ấy tố cáo nên đã giữ kín chuyện này.
[Em nghĩ, dù Lưu Đình Muội còn sống hay đã chết, có lẽ anh trai em đều ở bên cạnh cô ấy. Bởi vì Lưu Đình Muội không thể sống một mình được.]
[Thế thì, người mất tích từ đầu không chỉ có mình anh trai em, mà là hai người.]
Lý Khinh Diêu hít sâu một hơi, chụp ảnh cửa phòng 101 gửi cho Trần Phổ.
[Phòng 101 nằm trong góc Gia viên Triều Dường, chỉ có một con đường ra ngoài. Xe không thể chạy thẳng đến cửa phòng 101, chỉ có thể đậu ở ngã tư cách đó 100 mét. Dù ba người đó đưa họ ra ngoài hay họ tự chạy ra ngoài thì đều phải đi hết con đường 100 mét này.
[Em có một suy nghĩ rất ngốc nghếch muốn thử một chút. Em thấy không chừng lần này có thể tìm thấy anh trai. Trước kia, chúng ta đã tìm một lượt Gia viên Triều Dương nhưng không có ai nhìn thấy anh trai em đi đâu vào tối hôm đó. Hoặc là có người đã nhìn thấy nhưng không chú ý. Tuy nhiên, Lưu Đình Muội không giống những người khác, cô ấy quá đỗi xinh đẹp. Trước đây, mỗi một người chúng ta hỏi, chỉ cần gặp cô ấy một lần, dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng sau bảy năm vẫn còn nhớ như in.]
[Anh nghĩ, em hỏi hết trăm hộ gia đình xung quanh khu vực này thì có thể tìm được nhân chứng nhìn thấy Lưu Đình Muội vào tối hôm đó không? Chỉ cần tìm thấy cô ấy, có lẽ sẽ tìm được anh trai em.]