Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 175




Sau buổi trưa, hai người quay trở lại nhà Lưu Đình Muội. Đã nắm rõ được kha khá tình hình nên họ cũng không buồn lá mặt lá trái với gia đình này nữa. Lý Khinh Diêu bảo Hạ Dũng Trạch lên trước gõ cửa.

Hạ Dũng Trạch đã có thành kiến với gia đình này từ sớm nên cũng không còn giấu nổi sự hung tợn bẩm sinh. Cậu ấy sầm mặt, bước đến gõ cửa: “Mở cửa! Cảnh sát đây!”

Chỉ tổ dọa Mã Y Lan – mẹ Lưu Đình Muội đi ra mở cửa mà mặt mày tái mét: “Cảnh sát? Có chuyện gì thế? Gia đình chúng tôi không vi phạm pháp luật đâu!”

Lý Khinh Diêu cáo mượn oai hùm, đứng sau lưng Hạ Dũng Trạch quan sát tỉ mỉ. Mã Y Lan sở hữu khuôn mặt gầy gò, xương gò má nhô cao, ánh mắt lờ đờ, nhìn là đã biết khó gần. Bà ta đã ngoài sáu mươi tuổi, làn da cũng đầy nám sạm và nếp chăn, chỉ có thể thấy lờ mờ nét thanh tú thời đôi mươi.

Đây là người mẹ, một người mẹ bình thường nhất. Bà ta không suy đồi đạo đức, độc ác giống như mẹ Hướng Tư Linh. Chỉ có điều bà ta đối xử không đủ tốt với con gái mình, thiếu sót ở mọi khía cạnh. Bà ta chưa từng làm bất cứ chuyện gì ác độc nhưng chính những sự thờ ơ và thiên vị nhỏ nhặt ấy, dần dần tích tụ trong suốt cuộc đời mười chín năm của Lưu Đình Muội. Và rồi sau cùng, cũng chính vì một sai lầm vô ý của họ đã hủy hoại con trẻ. Sau khi rời xa gia đình này, Lưu Đình Muội đã gặp phải vô vàn bi kịch. Bảy năm sau, lại dấy lên một loạt vụ án giết người hàng loạt tàn nhẫn liên quan đến cô ấy. Song những chuyện này, dường như đã không còn liên quan gì đến bậc sinh thành đưa cô ấy đến thế giới này.

“Chúng tôi là tổ chuyên án phụ trách điều tra nhân khẩu mất tích của phân cục Công an Nhạc Tây. Lưu Đình Muội, con gái gia đình bà đã mất tích vào 9 năm trước đúng không?” Hạ Dũng Trạch hỏi.

“Đúng.” Mã Y Lan ngập ngừng nói: “Nó đã không về nhà suốt mấy năm nay rồi, không rõ sống chết thế nào, không còn liên quan gì đến gia đình tôi nữa.”

Hạ Dũng Trạch và Lý Khinh Diêu đều nhìn bà ta.

Không nhờ bà ta lại chẳng hề hỏi có phải đã tìm được người không.

Hai người xuất thẻ ngành, thái độ của Lý Khinh Diêu cũng rất nghiêm túc, “Để điều tra tình hình mất tích của cô ấy, chúng tôi cần vào trong xem xét. Mong bà hợp tác.”

Họ vừa bước vào phòng liền nhận thấy trong phòng chật hẹp và tối tăm hơn nữa. Trong nhà bài trí rất đơn giản, đều là những món nội thất cũ kỹ và rất bẩn thỉu bừa bộn. Ông người đàn ông hơn sáu mươi tuổi đang ngồi xem TV trên sô pha với một đứa bé năm tuổi ngồi bên cạnh, quần áo bẩn thỉu, đang chảy nước mũi. Có thể thấy gia đình này vẫn sống trong tình trạng lộn xộn.

Mã Y Lan kể lại tình hình với chồng, Lưu Cường Thuận cũng đứng dậy, cười xum xoe: “Còn không rót nước mời đồng chí cảnh sát à?” Mặt mũi ông ta trông rất bình thường, mày rậm mắt to, thậm chí trông còn khá chất phác.

“Không cần đâu.” Lý Khinh Diêu nói, “Đây là cháu ông à?”

Hai vợ chồng gật đầu ngay.

“Con trai ông đâu?”

“Ra ngoài rồi.”

“Ra ngoài làm gì?”

“Đánh bài.”

Lý Khinh Diêu không hỏi thêm gì nữa, cô nói: “Dẫn chúng tôi đi xem phòng của Lưu Đình Muội.”

Hai vợ chồng chần chừ.

Hạ Dũng Trạch: “Đừng lãng phí thời gian. Chúng tôi còn có nhiệm vụ khác.”

Lý Khinh Diêu thì cười: “Không còn nữa. Đúng không?”

Mã Y Lan hiếu thắng, nói: “Nó không về nhà bao nhiêu năm nay. Dù còn sống chắc chắn cũng không nhận cái nhà này nữa, tôi còn giữ lại phòng làm gì? Nhìn thấy lại đau lòng. Hồi đó nó bị ngã chỉ là tai nạn, chúng tôi cũng đành chịu thôi.”

Lý Khinh Diêu không nói gì nữa, Mã Y Lan dẫn họ đi một vòng quanh nhà. Ngoài phòng của vợ chồng họ, còn có phòng của vợ chồng Lưu Vũ Khôn và cháu họ. Ngoài ra, còn có một căn phòng chất đống một số món đồ chơi cũ. Thêm vào đó là hai gian nhà kho.

Trong “ngôi nhà” này đã không còn dấu vết Lưu Đình Muội từng sống.

“Lưu Đình Muội mất tích vào ngày nào?”

Lưu Cường Thuận vẫn còn nhớ. Bởi vì ông ta từng đi báo cảnh sát, việc này cũng gây xôn xao cả thôn lúc bấy giờ.

“Ngày 5 tháng 8 năm 2016.”

“Cô ấy mất tích như thế nào? Không phải luôn bị nhốt trong nhà hay sao?”

“Chúng tôi cũng không tường. Tối hôm đó cả nhà ngủ say, tỉnh dậy thì thấy phòng nó trống hoắc, tìm khắp nơi mà vẫn không thấy.”

“Không khóa trái cửa à?”

“Khóa trái rồi. Cảnh sát từng đến điều tra và nói nó trèo cửa sổ ra ngoài. Trên cửa sổ có dấu vấn tay. Khi đó trí lực của nó chỉ tương đương với một đứa trẻ con vài tuổi. Có lẽ nó muốn ra ngoài chơi nên đã chạy đi mất.”



Lý Khinh Diêu và Hạ Dũng Trạch vừa rời khỏi nhà họ Lưu chưa được bao xa thì nhìn thấy một cô gái trẻ thở hồng hộc chạy đến.

“Đồng chí cảnh sát đúng không? Tôi là Thư Lệ Lệ đây. Nghe nói hai đồng chí tìm tôi?”

Ba người tìm một góc yên tĩnh trong quán trà sửa đầu thôn và ngồi xuống.

“Lưu Hoài Tín rất thích Đình Muội.” Thư Lệ Lệ khẳng định. “Các đồng chí hỏi tôi là đúng rồi. Năm Đình Muội học lớp Mười, Lưu Hoài Tín học lớp Mười Hai, anh ta có viết thư tình gửi Đình Muội, còn viết tận mười mấy lá thư như Đình Muội hoàn toàn phớt lờ anh ta. Điều kiện của Lưu Hoài Tín cũng khá nhưng nhiều nam sinh trong khối thích Đình Muội lắm, có vài người còn đẹp trai và có điều kiện tốt hơn anh ta, anh ta có là gì? Đình Muội cũng không để ý đến những người này. Khi đó cô ấy chỉ muốn thi đỗ đại học, rời khỏi thôn Mã Vĩ, đến Bắc Kinh.”

“Về sau, Lưu Hoài Tín đỗ đại học, Đình Muội vẫn còn học cấp ba. Họ có còn liên lạc không?”

Thư Lệ Lệ trầm ngâm, một lát sau cô ấy trả lời: “Chắc là còn. Tôi nhớ kỳ nghỉ đông năm đó, nửa tháng trước khi Đình Muội ngã dập đầu, tôi đến chơi với cô ấy còn nhìn thấy Lưu Hoài Tín đi ngang qua cửa. Tôi hỏi Đình Muội, anh ta còn theo đuổi cậu không thì Đình Muội xụ mặt, bảo rằng đừng nhắc đến anh ta nữa, nghe là đã thấy phiền.”

“Trước và sau khi Lưu Đình Muội mất tích, có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”

Thư Lệ Lệ sửng sốt, cúi đầu ngẫm nghĩ. Cô ấy ngập ngừng một lát rồi mới nói: “Có một chuyện tôi không biết có tính không. Cô ấy mất tích vào tháng Tám, tôi đang học đại học ở ngoại tỉnh nên khi đó đã trở về trường sớm. Mẹ tôi sợ tôi về nên không nói với tôi. Đến kỳ nghỉ đông tôi về nhà thì đã không tìm được cô ấy nữa rồi.”

Tôi nghe bố mẹ to nhỏ với nhau rằng họ nghe người trong thôn nói, lúc đó bố mẹ Đình Muội định gả cô ấy có một người đàn ông giàu có bốn mươi tuổi, từng ly hôn. Họ còn đoán Đình Muội thực ra không ngốc hoàn toàn, do biết chuyện này nên cô ấy mới chạy mất.”

Lý Khinh Diêu chửi một câu, một lần nữa cô lại nhìn thấy trên đời này, có những đấng sinh thành yêu con hơn cả mạng sống của mình. Nhưng cũng có những người bố người mẹ ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến bản thân. Những người đó, sống cuộc đời mình mà cũng hỗn loạn, chứ nói gì đến việc đối đãi với con cái mình bằng một cái đầu tỉnh táo và vô tư? Và liệu rằng gia đình có phải là nguồn gốc tội lỗi cho những đau khổ con người ta phải trải qua sau khi trưởng thành hay không? Lý Khinh Diêu không rõ.

Thư Lệ Lệ lau nước mắt, nói: “Đồng chí cảnh sát, Đình Muội là người bạn thân nhất của tôi. Tôi chưa bao giờ quên cô ấy. Suốt mấy năm nay, tôi thường hay nghĩ không biết cô ấy còn sống hay không, không biết có gặp phải chuyện bất hảo nào không? Một mình ở bên ngoài, có được ăn no mặc ấm không? Tôi chỉ hối hận lúc đó mình đã trở về trường sớm vì cơ hội thực tập. Tôi nên bầu bạn cùng cậu ấy nhiều hơn, biết đâu như vậy cô ấy sẽ không mất tích.

Không giấu gì các đồng chí, chính bởi vì cô ấy mà cuối cùng tôi mới lựa chọn quay về ngôi trường cũ chúng tôi cùng theo học để làm giáo viên giữa những cơ hội làm việc khác. Đương nhiên, chế độ đãi ngộ của trường cũng rất tốt. Bởi vì tôi luôn cảm thấy một ngày nào đó cô ấy sẽ trở về. Tôi muốn nhìn thấy cô ấy, muốn hỏi cô ấy mấy năm nay cô ấy sống thế nào. Mỗi năm, tôi đều theo dõi tin tức đồn công an, nhưng vẫn không có ai từng nhìn thấy cô ấy. Một người như cô ấy thì có thể đi đâu được?

Nếu các đồng chí tìm được cô ấy, các đồng chí có thể thông báo ngay cho tôi được không? Tôi sẽ đến ngay lập tức. Nếu…cô ấy vẫn còn sống, dù bố mẹ cô ấy chê cô ấy là gánh nặng, không muốn nuôi, vậy tôi sẵn sàng nuôi cô ấy. Tôi và bạn trai sắp cưới của tôi đã bàn bạc kỹ rồi, tôi sẽ xem cô ấy như em gái. Dù sau khi ngã dập đầu, cô ấy vẫn rất ngoan. Nếu các đồng chí tìm được cô ấy, xin hãy nhắn lại với cô ấy rằng, tôi luôn đợi cô ấy, tôi sẽ không bao giờ quên đi tình bạn và lời hứa giữa chúng tôi.”

Lý Khinh Diêu và Hạ Dũng Trạch im lặng một lúc lâu. Đây là người thứ hai họ gặp ngày hôm nay sẵn lòng nuôi dưỡng Lưu Đình Muội vô điều kiện.

Lý Khinh Diêu nói: “Được, chúng tôi hứa với cô. Nếu tìm được cô ấy, chúng tôi nhất định chuyển lời, dù là còn sống hay đã chết. Cuối cùng, tôi còn một câu hỏi muốn hỏi cô: Trong những ngày Lưu Đình Muội mất tích, Lưu Hoài Tín có ở nhà không?”

Thư Lệ Lệ sững sờ, một lúc sau cô ấy trả lời: “Anh ta…ở nhà! Có lẽ anh ta ở nhà. Tôi quay về trường học vào ngày 28 tháng 7, tôi từng gặp anh ta vài lần. Nghỉ đông và nghỉ hè năm nào anh ta cũng đều ở nhà đến gần ngày khai giảng mới đi.”