Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 173




[Cộng sự mới của em đã đến rồi, đẹp trai lắm.]

[Tối hôm qua anh đã xem qua sơ yếu lý lịch của cậu ta. Phải công nhận chúng ta cùng chung gu thẩm mỹ. Nhìn vào là biết cậu ta thật thà ngoài sao trong vậy.]

[Trần Phổ, bụng dạ của anh còn to hơn lỗ kim.]

[Trước giờ anh luôn là một người đàn ông có tính phòng thủ cao mà.]

——

Cộng sự mới của Lý Khinh Diêu tên là Hạ Dũng Trạch, cao to dũng mãnh đúng như cái tên. Cơ bắp cuồn cuộn giống như tòa tháp sắt di động, nhìn là đã cảm thấy an toàn vô cùng.

Hạ Dũng Trạch vừa mới tốt nghiệp trường cảnh sát được nửa năm. Giang hồ rỉ tai nhau rằng, tư duy phá án của cậu ấy rất “bình thường”, nhưng cậu ấy lại rất giỏi võ nghệ, một mình địch lại được năm người.

Trong Đội Cảnh sát Hình sự do Đinh Quốc Cường dẫn dắt không thiếu đầu óc, Trung Đội trưởng Đội Một, Đội Hai và Đội Ba nào có ai không phải là người tinh anh? Một người đàn ông trung niên như Đinh Quốc Cường luôn luôn tin rằng thiếu gì bù nấy. Tuy rằng ba đội trưởng cũng rất giỏi võ nghệ, nhưng thành viên cấp dưới chỉ thuộc tầm trung. Vì vậy, đội trưởng Đinh tốn rất nhiều công sức mới có thể “bứng” Hạ Dũng Trạch từ đồn công an cấp dưới về, suýt nữa bị cục công an khu khác giành mất.

Đúng lúc Lý Khinh Diêu đang thiếu cộng sự, cô có đầu óc nhưng thân thủ bình thường, trong khi Trần Phổ lại đưa ra những yêu cầu quá đáng. Còn Hạ Dũng Trạch tuy có phần ngốc nghếch nhưng đường tình duyên lại vô cùng suôn sẻ, không chỉ có một cô bạn gái thanh mai trúc mã xinh đẹp mà còn rinh luôn bằng tốt nghiệp đại học và giấy chứng nhận kết hôn cùng một lúc. Cho nên Đinh Quốc Cường nghĩ Hạ Dũng Trạch quả thực là một cộng sự hoàn hảo được đo ni đóng giày cho Lý Khinh Diêu.

Tuy nhiên, Lý Khinh Diêu nhìn thấy người cộng sự trước mặt chạy đến nỗi trán lấm tấm mồ hôi mà không hề thở dốc, cô cảm thấy khá bất ngờ.

——

Trước đây, nghe nói phía Đội Ba đã hoàn tất kiểm tra toàn bộ 220 chiếc xe qua lại trên ba con đường ở Hắc Lê Phong trong khoảng thời gian hung thủ sát hại Tiền Thành Phong bỏ trốn. Cô vừa mới nói phải đi lấy kết quả thì anh chàng cộng sự mới này đã nhiệt tình nói để cậu ấy đi, kế đó chiếc tháp sắt quay người, biến mất nhanh như một cơn gió.

Kết quả là gần mười phút sau, anh ấy mới mang kết quả về. Trong khi văn phòng Đội Ba nằm ngay phòng đầu tiên ở tầng dưới, đi đi về về chỉ mất khoảng hai phút.

“Cậu gặp phải chuyện gì à?” Lý Khinh Diêu hỏi han ân cần, “Đi lâu như vậy, lại còn mồ hôi mồ kê nhễ nhại.”

Hạ Dũng Trạch dùng bàn tay to như cái quạt mo vỗ cái bốp vào đầu, tiếng kêu khiến Lý Khinh Diêu giật thót. Cậu ấy cười nhe răng, “Em đi nhầm đường! Không nhớ rõ là phòng đầu tiên bên tay phải hay là phòng đầu tiên bên tay trái. Cuối cùng em chạy vào phòng đầu tiên bên tay phải, không đúng. Em tưởng mình nhớ nhầm tầng, lại chạy xuống tầng dưới, vẫn không đúng. Thế là em lại chạy lên hai tầng nữa, rồi lại chạy xuống, sau đó mới tìm đúng.”

Lý Khinh Diêu im lặng, một lúc sau giọng cô dịu dàng hơn: “Sao không hỏi người ta?”

Hạ Dũng Trạch gãi đầu cười: “Văn phòng đầu tiên không có ai. Mấy người trong văn phòng thứ hai trông khá bận rộn nên em không dám làm phiền. Em mới vừa đến phân cục, không quen ai hết nên ngại hỏi người ta. Dù sao kiểu gì em cũng tìm được mà.”

Thế là, ấn tượng đầu tiên của Lý Khinh Diêu về Hạ Dũng Trạch bước đầu hình thành: Cường tráng, chịu khó, làm việc cứng nhắc nhưng lại cực kỳ ngại ngùng. Ngoài ra, có thể cậu ấy còn mắc bệnh mù đường.

Mắt nhìn người của Trần Phổ rất chuẩn, đây quả thực là một chàng trai thật thà ngoài sao trong vậy.

“Không sao.” Lý Khinh Diêu lập tức hóa thân thành chị gái tâm lý săn sóc phải gọi là điêu đứng trai đầu gỗ. “Lần sau tôi dẫn cậu đi làm quen với mọi người là thân thiết ngay thôi. Các đồng nghiệp ở đội cảnh sát hình sự đều tốt bụng lắm.”

“À! Dạ! Cảm ơn chị Diêu ạ! Em gọi chị là chị Diêu được không ạ? Em nhỏ hơn chị một tuổi.”

Lý Khinh Diêu cười tít mắt, rất hài lòng.

Hai người xem kết quả kiểm tra xe.

Hiện tại, Đội Ba vẫn chưa tìm ra được chiếc xe tình nghi trong số 220 chiếc xe này. Tại buổi họp lần trước, Phương Hạo đã nói, trong số những chiếc xe này, phần lớn đều là xe cá nhân, còn có cả xe chở hàng, xe bán tải trong thôn, xe tải, xe hino chạy trên tỉnh lộ, v.v…Lý Khinh Diêu nhìn lướt qua danh sách những chủ xe cá nhân, những người này đều đã được cảnh sát xác minh kỹ lưỡng, họ không có bất cứ mối quan hệ nào với Tiền Thành Phong và Hướng Tư Linh, có thể loại trừ khỏi diện tình nghi.

Những chiếc xe chở hàng khác cũng đều thuộc về các đơn vị rõ ràng, có họ có tên. Ví dụ như xe tải của trang trại chăn nuôi Hồng Hưng thị trấn Hắc Lê Phong, hay là xe bán tải cá nhân của Triệu Dũng một thôn dân làm nghề xây dựng cùng với xe hino Trung Thông, xe hino bưu điện. Xe sửa chữa chi nhánh Nhạc Tây của công ty Điện lực Thành phố, xe công trình của Bất động sản Hoa Đỉnh, xe chở hàng Siêu thị Lạc Gia, xe vận tải công trường của công ty TNHH Cục kỹ thuật Xây dựng Số 4, v.v…Tất cả những tài xế này đều khẳng định không nhìn thấy kẻ khả nghi, trên xe họ chỉ có tài xế và nhân viên của đơn vị.

Vì thế, thành viên của Đội Ba nghi ngờ, có thể nhân lúc tài xế của chiếc xe nào đó không để ý, hung thủ đã trèo vào trong thùng hàng hoặc thùng xe. Sau khi xe rời khỏi Hắc Lê Phong, hắn ta lại tìm cơ hội nhảy xuống xe và tẩu thoát. Đội Ba chỉ có thể sàng lọc kỹ lưỡng lần hai, tranh thủ tìm ra bóng dáng của nghi phạm trong số đó.

Nhìn thấy kết quả này, Lý Khinh Diêu không hề bất ngờ. Hung thủ dày dặn kinh nghiệm phạm tội, tâm lý ổn định, nghĩ ra một số thủ đoạn nhỏ để tẩu thoát khỏi sự truy bắt thông thường đối với hắn ta hẳn là việc dễ như trở bàn tay. Cô chụp lại những kết quả này và gửi cho Trần Phổ.

Có lẽ giờ này Trần Phổ vừa đến Quý Châu, vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.

“Chúng ta về quê Lưu Đình Muội, cũng chính là Lý Ngọc trước xem sao, cậu thấy thế nào?” Lý Khinh Diêu nói.

Hạ Dũng Trạch: “Vâng! Em vẫn chưa nắm rõ về vụ án này lắm. Chị cứ quyết định đi, em sẽ hỗ trợ hết mình.”

Lý Khinh Diêu càng thấy hài lòng về cộng sự của mình. So ra thì Trần Phổ không đáng yêu bằng cậu ấy.

——

Chín năm trước, sau khi gia đình Lưu Đình Muội trình báo về việc con gái mất tích, căn cước của cô ấy vẫn chưa bị hủy. Tuy nhiên, cũng không tìm thấy ghi nhận nào về việc đăng ký các dịch vụ như bảo hiểm xã hội, SIM điện thoại và tài khoản ngân hàng, v.v…Nói cách khác, danh tính của người này vẫn còn tồn tại trên thế giới, nhưng từ lâu đã không còn dấu vết sinh hoạt từ lâu.

Thôn Mã Vĩ huyện Tinh Sa cách Tương Thành không xa. Hạ Dũng Trạch lái xe, hai người đến nơi vào lúc 10 giờ sáng. Lý Khinh Diêu lại phát huy tài ăn nói, tìm thôn dân hỏi nhà của gia đình Lưu Đình Muội và Lưu Hoài Tín. Họ đi đến nơi mới thấy hai nhà chỉ cách nhau mười mấy mét, vậy chắc chắn là có quen biết nhau,

Căn nhà của gia đình Lưu Hoài Tín trông khá khang trang, không khác những hộ khác là bao, nhà ba tầng, có sân rộng. Còn nhà Lưu Đình Muội trông lại cũ kỹ và nhỏ bé giữa một dãy dài nhà tự xây ở nông thôn rộng lớn bề thế. Nhà cô ấy chỉ có hai tầng, diện tích cũng nhỏ. Tường ngoài của những nhà khác đều ốp gạch men, tối thiểu cũng là xi măng. Nhưng nhà họ vẫn ốp gạch đỏ, tường ngoài trông vừa đen vừa bẩn, rất nhiều viên gạch đã bị vỡ.

Đỗ trước cửa nhà là một chiếc ô tô cũ giá vài chục nghìn tệ.

Cửa chính đang để mở, bên trong có một số người đang xem TV.

Lý Khinh Diêu dẫn theo Hạ Dũng Trạch lượn một vòng quanh ngôi nhà này từ xa, rồi nói: “Đi nào. Chúng ta hỏi thăm những người khác đã rồi quay lại nhà họ Lưu sau.”

Theo chân Trần Phổ lâu như vậy, cô cũng học hỏi được không ít kỹ năng và phương pháp thu thập thông tin. Một gia đình nghèo khó, con gái xinh đẹp song lại chậm phát triển, lại thêm bố mẹ trọng nam khinh nữ. Nghĩ thôi cũng biết trong thôn sẽ có đầy rẫy những lời đồn thổi. “Lời đồn” chính là công cụ trọng yếu để các cảnh sát lão luyện thu thập manh mối.

Lý Khinh Diêu đã chuẩn bị sẵn cớ, đóng giả là tổ chuyên án trong thành phố điều tra những vụ mất tích còn tồn đọng nhiều năm, xuất trình thẻ ngày, đến gặp thẳng bí thư chi bộ thôn.

Bí thư chi bộ thôn là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, đương nhiên sẵn sàng hợp tác trong công việc. Khi nhắc đến Lưu Đình Muội, sự tiếc nuối hiện rõ lên trên khuôn mặt ông ấy: “Đình Muội là một đứa bé ngoan ngoãn. Suốt mấy chục năm nay, con bé là hạt giống duy nhất trong thôn có thể thi đỗ Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh đấy! Khi đó tôi còn hy vọng nó sẽ giúp bí thư chi bộ thôn là tôi nở mày nở mặt. Chỉ tiếc sau này lại xảy ra chuyện không hay như vậy! Con bé không đi học được nữa, cũng khó khăn trong việc tự chăm sóc bản thân, ai mà chẳng xót xa!”

“Không phải cô ấy chậm phát triển từ nhỏ ạ?”