Lý Cẩn Thành thở dài. Một cô gái xinh xắn thế này, ăn mặc cũng không đến nỗi nào, sao cứ thèm thuồng đồ ăn trong tay người lạ là thế nào?
Thế là anh bèn bước tới, đưa bánh quy cho cô: “Em ăn không?”
Cô ấy duỗi bàn tay như ngọc trác, nhận lấy bánh quy. Ngón tay của cô ấy vô tình chạm vào mu bàn tay của Lý Cẩn Thành, lạnh toát. Lý Cẩn Thành rụt vội tay lại.
Dưới tán cây bên kia có một chiếc ghế dài, hai người ngồi cách nhau khoảng nửa người. Bánh quy Lý Cẩn Thành mua là bánh quy sô cô la đắt tiền, thơm phức. Lý Ngọc tập trung ăn từng miếng một. Bấy giờ Lý Cẩn Thành cũng nhận ra đầu óc cô gái này hơi chậm chạp. Điều này cũng giải thích được tại sao cô ấy lại bất chấp nguy hiểm băng qua đường cái, còn nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong tay người lạ.
“Người nhà của em đâu?” Anh ấy hỏi: “Sao họ không chăm sóc em chu đáo?”
“Anh ấy đi mua thuốc cho em rồi ạ.” Lý Ngọc trả lời: “Em đứng dưới tán cây đợi anh ấy, lát nữa anh ấy sẽ đến.”
Lý Cẩn Thành thở dài, có lẽ gia đình cô gái này cũng không có điều kiện, người nhà không chăm sóc chu đáo cho cô ấy được, đành chịu thôi. Anh ấy tưởng cây Lý Ngọc nói chính là cái cây này. Lý Ngọc cũng nghĩ, cái cây này nhìn cũng được, Lưu Hoài Tín có lẽ sẽ rất hài lòng.”
“Em chưa ăn no à?” Lý Cẩn Thành hỏi.
“Vâng.”
“Nhưng…lần sau em chớ ăn đồ của người lạ nhé. Em biết chưa?” Anh ấy nói, “Đương nhiên em có thể ăn đồ ăn anh đưa. Anh không phải người xấu.”
Lý Ngọc hiểu, cô ấy biết người đàn ông này đang quan tâm mình, thế là cô ấy nhai hết miếng bánh quy cuối cùng, quay đầu mỉm cười xán lạn với anh: “Vâng ạ. Em sẽ không ăn đồ ăn người khác cho, chỉ ăn đồ ăn anh cho thôi.”
Khi cô ấy cười tươi, tuyết mùa đông dường như dần tan chảy. Trong đôi mắt cô ấy chất chứa màu sắc sâu thẳm và thuần khiết nhất trong tự nhiên. Bờ môi cô ấy như có nụ hoa đang lặng lẽ nở rộ. Lý Cẩn Thành thấy tim mình lỡ một nhịp. Anh lẳng lặng ngắm cô một lát rồi quay đầu nhìn về hướng khác, quyết tâm không nhìn thẳng vào khuôn mặt cô ấy nữa.
Chỉ tại cô ấy xinh đẹp. Anh thiết nghĩ, đẹp tới nỗi thuần khiết mong manh, đẹp đến độ lòng người xao xuyến. Anh còn quá trẻ, số người phụ nữ anh từng tiếp xúc đếm trên đầu ngón tay cho nên mới không dám nhìn.
Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Lý Cẩn Thành, anh nói với bản thân, sang lên chứ!
(*) “Sắc tức thị không, không tức thị sắc.” Nghĩa là: “Sắc tức là không, không tức là sắc.” Đây là đoạn kinh văn về tánh không để phá chấp nổi tiếng bậc nhất của Phật pháp, được trích dẫn trong Bát Nhã Tâm Kinh.
“Anh ơi.” Lý Ngọc kéo tay áo anh, “Cảm ơn anh ạ.”
Nửa khuôn mặt hướng về phía cô ấy của Lý Cẩn Thành lại bắt đầu nóng lên, anh muốn nói anh không phải anh trai của em, song lại thấy không cần thiết. Cho nên anh chỉ trả lời ấp úng: “Không có gì.”
Lý Ngọc không nói chuyện nữa, cô ấy vốn đã nói chậm hơn người khác rồi. Cô ấy buông tay áo Lý Cẩn Thành, chống đôi tay lên trên ghế dài, đôi chân trắng nõn đưa đi đưa lại.
“Em muốn uống nước.” Cô ấy thỏ thẻ.
Lý Cẩn Thành ngoan ngoãn đi mua nước. Anh dự sẽ ở lại đây cùng cô gái cho tới khi người nhà cô ấy đến. Đương nhiên anh phải nhắc nhở người nhà cô ấy sau này phải coi sóc cô ấy kỹ hơn.
Dù gì, cô gái xinh đẹp ngần này, sống ở nơi vàng thau lẫn lộn như Gia viên Triều Dương, ngộ nhỡ đi lạc hoặc gặp phải nguy hiểm thì phải làm thế nào?
“Em muốn uống nước ép, loại ngọt ấy!” Lý Ngọc gọi với.
Lý Cẩn Thành xưa nay không thích uống thức uống ngọt vì cho rằng nó không tốt cho sức khỏe. Nếu đổi lại là một cô gái bình thường đưa ra yêu cầu này, anh sẽ làm theo, không buồn quan tâm đến người ta. Nhưng Lý Ngọc nhìn qua giống như một đứa trẻ. Thế là tính cách thích lo nghĩ của Lý Cẩn Thành lại trỗi dậy, anh chỉ mua cho cô ấy một chai nước khoáng tốt cho sức khỏe. Song trong lòng lại thấy áy náy nên anh mua thêm một chai sữa tươi nguyên chất có lợi cho sức khỏe.
Cũng may Lý Ngọc uống sữa rất ngon lành.
Chỉ là khi cô ấy giơ tay lên rót sữa vào miệng lại để lộ những vết thương trên cánh tay còn lại.
Lý Cẩn Thành hơi nheo mắt lại. Suy nghĩ của anh lúc bấy giờ chính là người thân chắc chắn đã đánh đập mắng nhiếc cô ấy vì nghĩ cô ấy là gánh nặng. Tuy rằng chuyện này cảnh sát muốn can thiệp cũng không can thiệp được. Nhưng lát nữa anh sẽ nhắc nhở vài câu, tất nhiên vẫn có thể răn đe họ.
Lý Cẩn Thành do dự một lát, tình cờ nhìn thấy cửa phòng khám Viễn An ở giao lộ xa xa bị đẩy ra, Tôn Viễn An đi ra ngoài, ông ta đã tan làm. Trong ngày hôm nay, cơ hội duy nhất để Lý Cẩn Thành gặp riêng Diệp Tùng Minh đã tới rồi.
Thế là, Lý Cẩn Thành móc cuốn sổ tay màu đen từ trong túi ra, viết họ tên và số điện thoại của mình lên một trang giấy và xé nó ra. Người cảnh sát trẻ một mạch đuổi kịp cô gái mảnh dẻ, nhét tờ giấy vào trong tay cô ấy. Anh nói: “Nhớ nhé! Tên anh là Lý Cẩn Thành, Lý (李) trên là bộ mộc (木) dưới là bộ tử (子), Cẩn trong cẩn thận, Thành trong thành thực. Anh là cảnh sát nhân dân. Nếu em cần giúp đỡ thì hãy gọi điện cho anh! Anh nhất định sẽ đến ngay lập tức.”
Lý Ngọc rưng rưng nước mắt ngoái đầu lại, trong khu phố cũ sẩm tối, ở chính cái nơi như lồng giam cầm tù cánh bướm, cô ấy đã trông thấy đôi mắt đen láy, kiên định và dịu dàng.
Một suy nghĩ lóe lên trong trái tim hỗn độn của cô ấy: Anh không giống những người khác.
Lý Ngọc nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay rồi chạy đi mà không một lần ngoảnh lại.
—
Lưu Hoài Tín đứng dưới tán cây đó, đã hút hết điếu thuốc thứ ba.
Khi điếu thuốc cháy hết, tàn thuốc khiến bàn tay bỏng rát, anh ta mới tỉnh táo lại.
Rốt cuộc mình đang làm gì vậy?
Anh ta không biết.
Anh ta đã đợi lâu như vậy, nhưng Lý Ngọc cũng không trở về.
Đôi khi, con người sẽ làm một số việc mà chính bản thân họ cũng thấy khó hiểu. Sau khi làm, có lẽ đương hậu quả xảy đến anh ta mới nhận ra được rằng điều bản thân muốn làm trong tiềm thức là gì?
Ví dụ như lúc nãy, thực ra để Lý Ngọc đứng một mình dưới gốc cây rất nguy hiểm. Nhỡ đâu cô ấy chạy mất thì sao? Hoặc nhỡ đâu cô ấy bị người ta dụ dỗ thì sao? Nếu Lạc Long và Tiền Thành Phong ở đây, chắc chắn sẽ không đồng ý làm như vậy. Thuốc cũng không nhất thiết phải mua ngay bây giờ, anh ta hoàn toàn có thể quay về, nhốt Lý Ngọc trong nhà và tự đi mua thuốc. Hoặc là chờ đến tối khi họ về rồi anh ta hẵng ra ngoài mua thuốc.
Nhưng lúc đó anh ta vẫn đi vào phòng khám, còn để một mình Lý Ngọc ở bên ngoài.
Hiện tại Lý Ngọc quả nhiên đã biến mất. Trong con tim anh ta bỗng xuất hiện cảm giác giải thoát lạ lùng. Anh ta thậm chí còn không chạy khắp xung quanh gọi tên cô ấy, đi tìm cô ấy.
Cuối cùng Lưu Hoài Tín cũng nhận ra một điều rằng bản thân mình không thể phân định được rốt cuộc anh ta hy vọng từ rày Lý Ngọc sẽ thoát khỏi ổ quỷ kia sẽ tốt hơn hay là bị tìm về thì tốt hơn.
Có lẽ lương tâm của anh ta vẫn chưa chết trụi.
Lưu Hoài Tín cười chua chát, trong lòng lại thấy buồn phiền. Nhỡ thật sự không tìm được, anh ta phải giải thích thế nào với hai người kia? Hay là hôm nay anh ta cũng chạy luôn?
Vừa định châm điếu thuốc thứ tư, thì anh ta đã nhìn thấy một bóng dáng màu trắng chạy đến từ xa, cô vừa chạy vừa thở hổn hển.
Lưu Hoài Tín ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn cô ấy.
Lý Ngọc vô cùng hoảng sợ, cô ấy không dám ho he, cũng không biết nên nói gì. Chỉ run rẩy túm lấy cánh tay Lưu Hoài Tín: “A Tín…em luôn đợi anh dưới gốc cây.”
Đôi mắt Lưu Hoài Tín thoáng ngấn lệ, song giọng nói rất lạnh lùng: “Anh đã đợi em rất lâu ở đây, mãi mà không nhìn thấy em, em nói lời không giữ lời.”
“Đâu có, đâu có!” Lý Ngọc vội vã lắc đầu, luống cuống chỉ về phía sau: “Chỗ kia cũng có một cái cây, to hơn cái cây này.”
Lưu Hoài TÍn lập tức hiểu ra, cô bé ngốc!
Trong lòng anh ta được an ủi phần nào. Cô ấy thật sự rất nghe lời anh ta. Buồn lo trong lòng anh ta đều tan biến, anh ta nghĩ bụng, thôi tạm thời cứ thế này đi, thế này cũng tốt. Anh ta xoa tóc cô ấy: “Thích ra ngoài chơi không?”
Lý Ngọc gật đầu thật mạnh.
“Thế em phải nghe lời, mỗi lần đều trở về. Ngày mai anh sẽ lại đưa em ra ngoài chơi.”
“Dạ.” Lý Ngọc ôm lấy cánh tay anh ta, dụi mạnh đầu: “A Tín tốt nhất luôn.”
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Lý Ngọc: Lý Cẩn Thành bảo cô không được tùy tiện ôm người khác, cũng không được để người khác tùy tiện chạm vào cô ấy. Nhưng, A Tín có tính là người khác không?
Lạc Long, Tiền Thành Phong thì sao?
Vậy cô ấy đã làm sai rồi ư?
Tờ giấy viết số điện thoại của anh đã bị cô cắn nát và nuốt vào trong bụng. Cô ấy từng nhìn thấy cảnh quay này trong TV. Cô ấy rất thông minh, đã thuộc lòng số điện thoại của anh rồi.
Cơ mà Lý Cẩn Thành ngốc quá đi à. Cô ấy không có điện thoại thì liên lạc với anh bằng cách nào đây?
Thế mà không hiểu tại sao cô vẫn học thuộc số điện thoại của anh.
—
Diệp Tùng Minh ngẩng đầu nhìn anh, rồi lại cúi đầu làm việc. Tuy nhiên, Lý Cẩn Thành đã phát hiện động tác của anh ta đã chậm chạp hơn trước.
Lý Cẩn Thành lại tiến vào phòng khám Viễn An một lần nữa.
Lý Cẩn Thành bước tới, ngồi xuống trước bàn làm việc, đưa cho Diệp Tùng Minh một điếu thuốc.
Lần này Diệp Tùng Minh không nhận, anh ta nói: “Rốt cuộc anh tính làm gì?”
Lý Cẩn Thành cũng không hiểu sự xung động từ đâu ra, nhưng anh thật sự cảm thấy người đàn ông trước mặt đáng tin. Và trực giác của anh về con người từ bé tới lớn rất ít khi sai. Thế là, Lý Cẩn Thành quyết định lấy thẻ ngành ra, lấy cánh tay che và đặt trước mặt anh ta.
Diệp Tùng Minh bất động, nhìn thẻ ngành.
“Tại sao anh lại muốn hỏi chuyện của Hướng Tư Linh?”
Tim Lý Cẩn Thành hẫng nhịp.
Anh ta đã chịu mở miệng rồi, có vẻ rất khả quan.
Lý Cẩn Thành nói nhỏ: “Năm nay, trường Trung học Phổ thông Đức Tư có một học sinh lớp Mười Hai, tên cậu ấy là Lạc Hoài Tranh, cực kỳ xuất sắc, vốn dĩ đã được tuyển thẳng vào Thanh Hoa.”
Diệp Tùng Minh nhìn anh ấy bằng ánh mắt khó hiểu, chuyện này có liên quan gì đến Hướng Tư Linh chứ?
“Mấy ngày trước, Lạc Hoài Tranh đến nhà Hướng Tư Linh thăm bạn học. Theo lời kể của Lạc Hoài Tranh, cậu ấy đã tình cờ bắt gặp bố của Hướng Tư Linh đang cưỡng hiếp cô bé. Vì cứu Hướng Tư Linh, Lạc Hoài Tranh và bố Hướng Tư Linh đã vật lộn quyết liệt. Khi cảnh sát đến thì Hướng Vĩ đã tắt thở. Hiện tại, gia đình Hướng Tư Linh phủ nhận chuyện cưỡng hiếp, nói Hướng Tư Linh vẫn còn là trinh nữ. Bạn Lạc đã bị bắt giữ với tội danh ngộ sát.
Tôi muốn biết, Hướng Tư Linh có từng đến phòng khám này không? Có khả năng lời khai của bạn Lạc là thật và Hướng Vĩ đã từng cưỡng hiếp Hướng Tư Linh hay không? Vậy thì bạn học Lạc quả thực quả cảm, tự vệ quá đáng. Có lẽ vận mệnh của cậu ta vẫn còn có thể cứu vãn. Nếu một cậu bé xuất sắc như vậy, bởi vì muốn làm việc nghĩa mà lại bị kẻ xấu hủy hoại, phải trả giá bằng cả cuộc đời. Đó là điều tôi không thể nào chấp nhận được.”
Hình như Diệp Tùng Minh đang ngây ra, cũng không biết nghe được bao nhiêu.
Lý Cẩn Thành huých cánh tay anh ta: “Giúp tôi được không? Bạn Lạc sắp bị kết tội rồi. Chuyện này liên can đến cuộc đời của cả cậu ấy và Hướng Tư Linh.”
Diệp Tùng Minh dường như mới bừng tỉnh. Anh ta rút điện thoại ra, nói nhỏ: “Tôi còn có việc, anh kết bạn wechat với tôi đi. Thầy tôi sắp quay lại rồi.”
Diệp Tùng Minh không tin lời của người tự xưng là cảnh sát này ngay lập tức. Mấy năm nay làm việc tại phòng khám, anh ta đã từng chứng kiến quá nhiều điều bẩn thỉu. Nếu chuyện này dính líu đến một vụ án giết người thì trọng tội này đủ để khiến một số kẻ lương tâm tàn lụi bí quá hóa liều. Làm sao anh ta có thể chắc chắn người này không muốn lừa lấy đồ vật trong tay anh ta?
Diệp Tùng Minh sắp rời khỏi Tương Thành, cũng không muốn cành mẹ đẻ cành con. Tuy nhiên, anh ta quyết định sẽ âm thầm nghe ngóng chuyện của Lạc Hoài Tranh, xem Lý Cẩn Thành nói có đúng hay không rồi mới quyết định có nên đưa bằng chứng đó ra hay không.