Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 171




Giai đoạn này, nền tảng đồi trụy của nước ngoài đã đóng cửa vì chiến dịch truy quét. Lạc Long, Tiền Thành Phong và Lưu Hoài Tín cũng rảnh rỗi hơn trước. Tiền Thành Phong là một người cẩn trọng, tuy Lạc Long là anh lớn trong số ba người, nhưng nhiều khi hắn ta vẫn sẽ nghe lời của quân sư Tiền Thành Phong.

Tiền Thành Phong bảo bọn họ gỡ hết tất cả thiết bị phát trực tiếp, bao gồm cả những bộ trang phục, đạo cụ hở hang của Lý Ngọc. Thậm chí còn xóa bỏ, định dạng những video đồi trụy lưu trong máy tính rồi bán chiếc máy tính đó đi giống như đồ secondhand.

“Tôi nghe nói dù định dạng lại thì cảnh sát cũng vẫn có thể khôi phục lại. Hiện giờ tình hình căng thẳng, cẩn thận một chút vẫn hơn.” Anh ta nói.

Vậy mới nói, đối mặt với cùng một sóng gió, nhưng có người vẫn còn tham lam vô độ, do dự chần chừ. Còn có người thì dứt khoát cắt đuôi để sống sót. Cuối cùng, kẻ trước vào tù, kẻ sau nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Có công bằng không? Không hề công bằng một chút nào. Nhưng bọn họ thế mà đã thoát được.

Hiện tại, phòng 101 tòa số 17 Gia viên Triều Dương trông chẳng khác nào một căn phòng bình thường, phát trực tiếp ăn uống.

Không có nguồn thu nhập thứ hai, Lạc Long và Tiền Thành Phong thường xuyên ra ngoài đánh bài, ăn chơi. Có lẽ vì khoảng thời gian trước ăn nằm quá nhiều với Lý Ngọc, hơn nữa đều là vì hoàn thành nhiệm vụ nên bây giờ cả hai đều không còn nhiều hứng thú với Lý Ngọc. Dù gì suy cho cùng họ vẫn là con người, không phải là loại súc sinh chỉ biết ăn và ngủ.

Nhưng Lý Ngọc cần có người trông nom, chăm sóc và Lưu Hoài Tín đương nhiên sẽ là người đảm nhận nhiệm vụ này. Anh ta cũng bằng lòng. Lạc Long và Tiền Thành Phong cố tình châm biếm rằng hai người họ ra ngoài, dành không gian riêng cho Lưu Hoài Tín và Lý Ngọc hẹn hò. Lưu Hoài Tín cũng không phản bác.

Mỗi ngày, Lưu Hoài Tín đều tắm rửa sạch sẽ cho Lý Ngọc, mặc cho cô ấy những bộ quần áo bình thường và gọn gàng sạch sẽ. Đa phần Lưu Hoài Tín sẽ cho cô ấy mặc giống như thiên thần trong sáng. Đôi khi anh ta đích thân nấu những món ăn yêu thích cho cô ấy ăn, có đôi khi không kiên nhẫn thì anh ta sẽ gọi đồ ăn ngoài. Quần áo của Lý Ngọc đều do anh ta giặt. Mỗi ngày, anh ta tiêm và cho cô ấy uống thuốc đúng giờ. Thậm chí anh ta còn dắt cô ấy ra ngoài đi dạo, nhưng lúc nào cũng nắm chặt tay cô ấy, không cho phép cô ấy nói chuyện với người khác và cũng không bước ra khỏi khu chung cư Gia viên Triều Dương.

Đến tối, anh ta sẽ đọc câu chuyện trong cuốn truyện tranh Lý Ngọc yêu thích nhất cho cô ấy nghe, kế đó là làm tình và ôm cô ấy ngủ.

Anh ta không giống như bọn họ, anh ta thiết nghĩ, mình thích cô ấy cho nên sẽ không thấy chán.

Hôm đó là một ngày nắng đẹp, Lưu Hoài Tín nắm tay Lý Ngọc, dẫn cô ra ngoài đi dạo như thường lệ. Những người đàn ông đi ngang qua họ trên đường đều sẽ nhìn Lý Ngọc. Điều này khiến trong lòng Lưu Hoài Tín vừa đắc ý mà vừa cảnh giác.

Họ bất giác đi đến gần phòng khám Viễn An. Lưu Hoài Tín sực nhớ đã đến lúc phải đi mua thuốc rồi.

Bây giờ Lạc Long và Tiền Thành Phong cũng không quan tâm đến chuyện này nữa. Bọn họ chỉ cần Lý Ngọc còn sống, còn thở, có thể kiếm tiền là được. Tuy nhiên, Lưu Hoài Tín lo rằng nếu không còn thuốc tiêm thì sức khỏe của Lý Ngọc sẽ đi xuống.

Anh ta dẫn Lý Ngọc đến dưới một tán cây và nói: “Em đứng đây đợi anh, anh đi mua thuốc cho em. Em không được đi đâu, cũng không được nói chuyện với người khác. Không được để ý đến bất cứ ai.”

Lý Ngọc mở to đôi mắt tựa trái nho đen, ngơ ngác gật đầu.

Anh ta không yên tâm, lại dọa cô ấy: “Nếu em dám đi thì bọn anh sẽ bắt em về và đánh em, làm tình với em hàng ngày, khiến em phải đau đớn. Em có dám không?”

Lý Ngọc lập tức ôm đầu: “Không dám, không dám ạ! Em sẽ ngoan ngoãn ạ.”

“Ở đây chờ anh.”

“Dạ.”

Lưu Hoài Tín hài lòng, đi về hướng phòng khám. Sau khi đi được vài chục mét, anh ta nhìn thấy Lý Ngọc vẫn còn giữ nguyên tư thế ôm đầu, đứng ở đó trông mong anh ta, giống như một chú chó đang nhìn người chủ vừa sợ vừa yêu.

Lưu Hoài Tín tiến vào phòng khám.

Một con bướm từ trên cành cây bay xuống, bay đến trước mặt Lý Ngọc. Thân mình nó trắng muốn, đôi cánh mỏng xòe rộng, đậu trên khoảng không cách đầu mũi Lý Ngọc chưa đầy hai mươi centimet, vỗ cánh liên tục. Cặp mắt côn trùng dường như đang nhìn cô ấy.

“Ôi! Bướm!” Lý Ngọc hớn hở, buông đôi bàn tay đang ôm đầu, muốn bắt con bướm.

Con bướm bay vụt mất.

Lý Ngọc vội vã đuổi theo con bướm mà quên sạch bách lời hứa với Lưu Hoài Tín. Trong mắt cô ấy chỉ có con bướm tuyệt đẹp kia, cô ấy rất muốn có được nó. Con bướm ấy trông rất giống cô ấy, cũng trắng muốt như vậy. Nếu bắt được nó về, nó có thể bầu bạn cùng cô ấy.



Lý Cẩn Thành ăn tối qua loa rồi quyết định đi dọc theo con phố cho tiêu thực, sau đó sẽ đến tìm Diệp Tùng Minh. Tối hôm qua, anh ấy vừa mới lấy bức ảnh của Hướng Tư Linh ra thì liền nghe thấy tiếng bước chân vọng vào từ ngoài cửa. Tôn Viễn An đã trở về. Diệp Tùng Minh tức thì nói nhỏ: “Chưa gặp bao giờ. Anh đi đi.”

Nhưng ánh mắt của Diệp Tùng Minh lúc nhìn thấy bức ảnh đã tố cáo tất cả.

Lý Cẩn Thành dự định hôm nay lại thử sức một lần nữa.

Con phố Lý Cẩn Thành đang đi dạo là đường dành cho xe cộ, nhưng người và xe không có nhiều.

Một con bướm trắng muối nhẹ nhàng bay đến từ phía trước, băng qua đường cái và đậu trên mái nhà phía đối diện.

Tiền Thành Phong đang suy nghĩ xem lát nữa phải thuyết phục Diệp Tùng Minh như thế nào.

Một bóng người trắng muốt cách đó khoảng chừng năm mét vụt qua trước mắt Lý Cẩn Thành. Ở góc rẽ, một chiếc xe máy điện đang lao tới như một mũi tên.

Lý Cẩn Thành lập tức tỉnh táo lại, tay nhanh hơn não, anh lao về phía trước. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lý Cẩn Thành đã túm lấy cánh tay mảnh khảnh của người đó vào kéo mạnh. Thanh niên lái xe điện trố mắt, chạy vụt ngang qua họ.

Thanh niên sợ hết hồn, vội vã dừng xe cách đó vài mét. Cậu ta đang chạy xe bình thường thì đột nhiên có người chạy băng qua đường, cũng may có người kéo lại kịp. Nếu thực sự tông phải thì không chỉ xe bị hỏng mà cậu ta còn phải chịu trách nhiệm. Cậu ta tức giận ngoảnh đầu lại định chửi, nhưng nhìn thấy Lý Cẩn Thành cao lớn, sắc mặt nghiêm nghị khiến cậu ta cảm thấy ở anh ấy toát lên phong thái khiến người ta phải dè chừng.

Thế là, thanh niên cũng im bặt, lái xe đi mất.

Lý Cẩn Thành lại trừng mắt nhìn chiếc xe điện: Dù người đi bộ có sai thì cậu ta cũng chạy với tốc độ quá nhanh. Sau đó anh mới cúi đầu, nhìn cô gái vừa bị anh kéo lên vỉa hè.

Lý Ngọc cũng đã nhìn thấy xe điện, sợ bạt vía. Cô ấy hiểu rằng người này đã cứu cô ấy.

Nhưng lực tay của anh quá mạnh, cô thật sự bị nắm tới nỗi đau điếng.

Thế là, Lý Ngọc ngước mắt nhìn anh với vẻ tủi thân, đôi mắt ngấn lệ.

Lý Cẩn Thành vốn chỉ vô tình cúi đầu, định nhắc nhở cô gái này rằng hành vi băng qua đường là không đúng, nhưng lại chạm phải đôi mắt đen láy và trong veo.

Cơn gió đầu hạ khẽ vuốt ve gò má Lý Ngọc, mái tóc dài của cô ấy tung bay trong không trung, hiện rõ từng đường nét trên khuôn mặt. Trong khoảnh khắc đó, Lý Cẩn Thành cứ như nhìn thấy một tinh linh đang lặng lẽ dõi theo anh giữa khung trời tuyết trắng.

“Em…” Lý Cẩn Thành nhất thời nghẹn lời, “Em đừng…đường cái nguy hiểm lắm…”

Tinh linh chớp mắt, như thể không quan tâm đến anh đang nói gì. Cô ấy giơ cổ tay đang bị anh nắm chặt lên trước mặt anh: “Hơi đau.”

Lý Cẩn Thành vội vàng buông tay ra, liếc nhanh một cái. Và rồi anh đã sững sờ.

Tay của thiếu nữ mảnh dẻ trắng trẻo, xương thịt cân đối, khiến đàn ông không dám nhìn lâu. Song, anh cũng nhìn thấy bắp tay cô có sẹo và vài vết bầm. Còn cổ tay vừa bị anh nắm chặt cũng đỏ lên.

Dù gì cũng là người lạ, Lý Cẩn Thành không hỏi nhiều. Anh đỏ mặt xin lỗi cô ấy: “Xin lỗi em, lúc nãy anh sợ em bị xe tông. Cơ mà tốc độ băng qua đường của em quá nhanh, em biết không? Em băng qua đường như vậy rất nguy hiểm, nếu xe điện không giảm tốc độ, em sẽ bị tông đấy. Lần sau không được làm như vậy nữa đấy.”

“Ồ, vâng ạ.” Lý Ngọc vò đầu.

Lý Cẩn Thành dạy bảo cô xong, thấy cô cũng nghe lời, bèn đi tiếp. Nhưng đi được vài bước, anh liền dừng lại. Cô gái đi theo anh, anh đi cô cũng đi, anh dừng cô cũng dừng ngay. Anh ngoảnh đầu nhìn cô ấy, cô ấy lại lúng túng nhìn sang chỗ khác.

Có lẽ là tiện đường thôi, Lý Cẩn Thành giải thích với bản thân.

Ai ngờ lúc đến ngã rẽ, cô ấy cũng rẽ theo anh. Lý Cẩn Thanh thử dừng lại tại một quầy tạp hóa mua nước, cô ấy liền đứng bên ngoài cửa hàng, dán mắt vào những món đồ ăn vặt phong phú trong tủ hàng.

Lý Cẩn Thành nghĩ bụng, anh cũng không rõ mình nghĩ thế nào, có lẽ là vì ánh mắt của cô ấy quá ngây thơ.

Anh lấy một gói bánh quy từ trong tủ hàng.

Khi quay lại, Lý Cẩn Thành phát hiện đôi mắt cô gái đang nhìn chằm chằm vào gói bánh quy.

À…