Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 167




Thiếu nữ trong video có vóc dáng cao ráo mảnh dẻ song đường cong ngọc ngà. Cô ấy mặc một chiếc váy công chúa tay bồng cúp ngực màu hồng, đội vương miện, chiếc vòng cổ lấp lánh nằm trên xương quai xanh. Vận trang phục lộng lẫy mà rẻ tiền thế này, nếu đổi lại là một cô gái thiếu nhan sắc và thần thái thì chắc chắn trông sẽ rất quê mùa.

Nhưng khoác lên mình bộ đồ này, trông Lý Ngọc lại toát lên nét dịu dàng mỹ miều. Cô ấy giống như là nàng công chúa thuần khiết nhất, tỏa sáng trước ống kính. Cơ mà cũng giống như nàng tiên ngô nghê, nở nụ cười hồn nhiên tươi rói với ống kính.

Dù rằng nước da của cô ấy rất xanh xao nhưng đôi mắt lại đen láy. Rõ là ông trời chỉ dùng những đường nét đơn giản để vẽ nên khuôn mặt cô ấy, song cô ấy lại sở hữu nét đẹp tinh khôi, thuần khiết đến nao lòng.

Nếu nét đẹp của Hướng Tư Linh giống như bông hồng đen kiêu sa nở rộ. Vậy Lý Ngọc sẽ là nhánh cỏ xanh duy nhất trên đồng hoang, là một chú đom đóm trong suốt giữa ngân hà bao la, mang đến cho con người ta cảm giác yên bình, làm người ta ngạt thở, khiến người ta xốn xang.

Vì vậy, khi các cảnh sát xem đoạn video, nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp yếu đuối lại ăn uống sỗ sàng như một con thú và làm đủ trò hề, rồi bắt chước những động tác khiếm nhã một cách ngây thơ, họ đều lộ rõ ánh mắt thương xót.

“Không phải Lý Ngọc mắc bệnh tiểu đường à? Ăn uống thế này sẽ không gặp nguy hiểm chứ? Bệnh tiểu đường cũng có thể gây tử vong đấy!” Có người nói.

Nhân viên kỹ thuật không trả lời được câu hỏi này, cậu ấy chỉ giải thích rằng: “Ba video này có nội dung gần giống nhau và đều được phát hiện trên trang blog cá nhân của một cư dân mạng. Hồi đó, anh ta đã quay màn hình, tải xuống và lữu trữ chúng trong không gian blog. Trang blog đã đóng cửa và để mốc nhiều năm rồi, cũng may ổ cứng máy chủ hồi đó không định dạng hoàn toàn nên chúng tôi đã sử dụng kỹ thuật chuyên môn để khôi phục lại phần dữ liệu này.”

Trần Phổ vỗ vai đối phương: “Vất vả rồi.” Nghe là đã biết lấy được những đoạn video này gian nan và trắc trở đến nhường nào, nhân viên kỹ thuật cũng đã phải cố gắng hết sức.

Chàng trai mỉm cười, bởi vì tìm thấy video vẫn chưa phải là thứ giá trị nhất. Cậu ấy nói: “Khuôn mặt của Lý Ngọc rất rõ nét, chúng tôi đã đối chiếu với cơ sở dữ liệu quốc gia về dân cư và xác định được tên thật và danh tính của cô ấy.”

Lưu Đình Muội, sinh năm 1997, người thôn Mã Vĩ huyện Tinh Sa, nếu còn sống đến năm nay có lẽ đã 27 tuổi. Đầu năm 2016, bố mẹ cô ấy từng đến đồn công an địa phương trình báo mất tích nhưng không có kết quả gì. Đến nửa cuối năm 2016, cô ấy lại xuất hiện trong các buổi phát trực tiếp.

Ảnh trên căn cước của Lưu Đinh Muội tuy rằng non nớt hơn cô gái trong video, nhưng rõ ràng là cùng một người. Đối chiếu bằng kỹ thuật cho thấy độ chính xác đạt tới 99.99%.

“Thôn Mã Vĩ huyện Tinh Sa?” Lý Khinh Diêu cau mày suy tư. “Em đã từng nghe thấy địa danh này ở đâu rồi…Lưu Đình Muội…Lưu…Em nhớ ra rồi. Quê của Lưu Hoài Tín cũng ở đây!”

Trần Phổ bên cạnh phục sát đất.

“Em xem qua là nhớ đúng không?” Anh thì thầm.

“Làm gì đến mức đó. Em đã xem đi xem lại rất nhiều lần tư liệu của những người này nên có ấn tượng thôi.”

Lúc này, thanh niên kỹ thuật cũng nhìn dán vào Lý Khinh Diêu, đôi mắt ánh lên sự khâm phục.

Trần Phổ liếc cậu ấy một cái.

“Lưu Đình Muội…Đình Muội.” Một cảnh sát khác nói: “Gia đình cô ấy còn có một người em trai đúng không?”

Nhân viên kỹ thuật trả lời: “Đúng vậy. Em trai tên là Lưu Vũ Khôn, sinh năm 1998, nhỏ hơn Lưu Đình Muội một tuổi. Năm nay anh ta 26 tuổi, hiện đang sống với bố mẹ tại thôn Mã Vĩ, công việc không rõ.”

Lý Khinh Diêu nghĩ, đặt cái tên này cho con gái, tám phần mười là trọng nam khinh nữ. Chỉ e sau khi Lưu Đình Muội mất tích, gia đình này cũng không tìm kiếm kỹ càng.

(*) 婷妹 (tíng mèi– Đình Muội đồng âm với 停妹 (tíng mèi)– Ngừng (đẻ) con gái.

“Hồi nãy cậu nói những video được phát hiện tại blog của một cư dân mạng.” Trần Hổ hỏi: “Có liên lạc được với cư dân mạng này không? Tôi muốn nói chuyện với anh ta.”



Tên cư dân mạng đó là Từ Trác, là người Đàm Thị cách Tương Thành chỉ một giờ lái xe. Năm nay anh ta 26 tuổi, tốt nghiệp từ một trường đại học bình thường, hiện đang làm việc trong ngành công nghệ thông tin. Sau khi Trần Phổ và Lý Khinh Diêu liên lạc với anh ta, anh ta rất do dự. Lý Khinh Diêu phải khẳng định nhiều lần sẽ không truy cứu bất cứ trách nhiệm pháp lý nào, chỉ hy vọng anh ta có thể cung cấp manh mối giúp cảnh sát, anh ta mới đồng ý gặp mặt.

Trần Phổ lái xe đưa Lý Khinh Diêu đến Đàm Thị tức thì và hẹn gặp Từ Trác tại phòng kín của một quán trà trong trung tâm thành phố.

Năm 2017, khi xem những buổi phát trực tiếp ấy, Từ Trác chỉ mới 19 tuổi, đang là sinh viên năm hai.

Nhắc đến chuyện cũ, trên khuôn mặt Từ Trác không giấu nổi sự hổ thẹn, “Lúc đó tôi tuổi trẻ nông nổi, chưa rành sự đời, thấy video khá hài hước. Hơn nữa nữ streamer tên Ngọc Nhi đó lại cực kỳ hợp gu tôi, tôi có thể gọi là người hâm mộ số một của cô ấy.

Bố mẹ tôi bận rộn làm ăn, lúc nào cũng cho tiền nên ngày nào tôi cũng tặng quà cho cô ấy, thường xuyên lọt danh sách ba người tặng quà nhiều nhất. Tôi cứ nghĩ rằng làm như thế là tốt cho cô ấy, tôi tặng nhiều tiền vậy cơ mà. Họ phát trực tiếp chẳng phải để kiếm tiền à?

Những đoạn video đó là tôi lén quay màn hình lại, tôi chỉ nghĩ mình đang theo đuổi thần tượng thôi, dù rằng cô ấy cũng không nổi lắm. Nhưng sau này, tôi chỉ đăng video lên blog chứ không xem lại nữa.

Cho đến sau này, khi bước ra xã hội, tôi mới thay đổi quan niệm, cảm thấy những buổi phát sóng trực tiếp như thế rất dung tục và cũng rất tra tấn người ta. Thực ra Ngọc Nhi cho người ta một cảm giác không quá thông minh, phản ứng luôn chậm nửa nhịp. Đôi khi còn để lộ ánh mắt buồn bã. Thậm chí tôi từng nghĩ, không biết có phải cô ấy bị ép buộc, có người điều khiển cô ấy kiếm tiền. Làm những buổi phát trực tiếp đó, cô ấy phải chịu rất nhiều khổ sở, cũng gây tổn hại rất lớn đến sức khỏe. Có cô gái xinh đẹp nào bằng lòng chịu đựng kiểu tra tấn này để kiếm tiền? Tôi không nên khuyến khích, không nên tặng quà. Nhưng lúc đó hối hận thì đã muộn rồi, cô ấy đã mất rồi.”

“Cô ấy mất rồi? Mất khi nào? Tại sao lại mất? Anh biết không?”

“Tôi nhớ rất rõ, hôm đó là ngày 2 tháng 6 năm 2017, vốn dĩ Ngọc Nhi sẽ phát trực tiếp. Thế nhưng ngày hôm đó tài khoản phát trực tiếp chỉ đăng một bài viết kèm một bức ảnh, nội dung đại khái là thông báo với người hâm mộ Ngọc Nhi qua đời vì đột ngột phát bệnh, là bệnh bẩm sinh. Cô ấy rất yêu quý những người hâm mộ này, hy vọng mọi người sẽ không bao giờ quên cô ấy. Tài khoản phát trực tiếp còn quyên góp cho gia đình cô ấy, tôi đã tặng hết năm mươi nghìn trong thẻ, có rất nhiều người cũng quyên góp cho cô ấy, quà tặng trong ngày hôm đó đã đạt kỷ lục mới.

Cũng có một số người hâm mộ để lại bình luận nói rằng hối hận, không nên cổ súy phát trực tiếp ăn uống của cô ấy, thúc giục cô ấy ăn nhiều như vậy mỗi ngày, có thể đã khiến bệnh tình của cô ấy trở nặng. Khi đó tôi mới nhận ra đây là một chuyện sai lầm.”

“Tấm ảnh là gì?”

“Là di ảnh Ngọc Nhi mặc chiếc váy trắng mà người hâm mộ đánh giá đẹp nhất, nằm trên giường. Sắc mặt cô ấy trắng bệch, giống như thiên thần đang say giấc. Bức ảnh đó tôi sẽ nhớ suốt đời.”

Trên chuyến xe trở về Tương Thành, Trần Phổ và Lý Khinh Diêu đều im lặng rất lâu.

“Ngày 2 tháng 6 năm 2017.” Lý Khinh Diêu nhẹ nhàng lặp lại ngày tháng này.

Trần Phổ lạnh lùng, đôi mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, trầm mặc.

Lý Cẩn Thành mất tích vào ngày 1 tháng 6 năm 2017.

Nhóm ba người phát trực tiếp đã công bố cái chết của Lý Ngọc vào ngày thứ hai sau khi Lý Cẩn Thành mất tích.

Trần Phổ và Lý Khinh Diêu vừa trở về văn phòng Tương Thành, liền nhận được tin đã có kết quả giám định DNA của Olivia – bảo mẫu tóc vàng.