Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 164




“Hướng Tư Linh tẩu thoát trong khoảng thời gian từ bốn giờ sáng đến sáu giờ sáng hôm nay. Hai tên ngốc trong đội chúng ta nói bốn giờ vẫn còn nhìn thấy cô ta trong phòng bệnh.”

“Góc chính diện à?”

“Chỉ có một người nhìn thấy, khẳng định là chính diện. Người còn lại đang ngủ, hai người họ thay phiên nhau canh chừng. Cách tẩu thoát của Hướng Tư Linh cũng đã khá rõ ràng. Chúng tôi đã hỏi thăm những phụ huynh khác có mặt tại phòng bệnh lúc đó. Lũ trẻ đều đã ngủ say, các phụ huynh thức suốt đêm. Khi đó cũng chính là lúc họ mệt mỏi nhất nên ai cũng đi ngủ, chỉ có một phụ huynh nói là đã nghe thấy cửa sổ hình như bị ai đó đẩy ra. Anh ấy mơ màng mở mắt thì nhìn thấy một cái bóng, sau đó lại ngủ tiếp, cũng không chú ý thời gian cụ thể.”

“Những phụ huynh đó thì sao?”

“Được nhiêu đều đã xác minh danh tính. Tối hôm đó, từ 12 giờ lúc Tiền Tư Điềm nhập viện cho đến 6 giờ sáng y tá đi kiểm tra phòng bệnh, tổng cộng có 12 đứa trẻ được đưa vào phòng bệnh, một số ở lại khoảng một hai tiếng, truyền dịch xong liền xuất viện, một số thì xuất viện lúc nửa đêm còn số khác 6 giờ sáng vẫn còn ở lại. Những đứa trẻ này hoặc là được bố mẹ cùng đưa đến, hoặc là chỉ có một mình mẹ, hoặc là những người như bà ngoại, cô, bảo mẫu đưa đến. Tất cả người lớn đều đã được xác minh căn cước và đơn vị công tác, tất cả đều không có mối quan hệ với Hướng Tư Linh.

Về camera an ninh, nếu trèo cửa sổ ra ngoài từ phòng lưu trú của phòng cấp cứu thì sẽ đến một cái sân, cái sân đó có hai lối ra, một lối ra có camera an ninh và một lối ra không có camera an ninh. Đây cũng là lỗi của hai cảnh sát trẻ trong đội chúng tôi, kinh nghiệm còn non trẻ nhưng lại rụt rè. Sự bình yên suốt mười mấy ngày đã khiến họ sao lãng, quá lạc quan. Họ sợ thu hút sự chú ý của Hướng Tư Lăng, cũng sợ kinh động quá nhiều người nên không phân ai đứng canh trong sân.”

Phía bệnh viện, hiện đội trưởng Đội Một đã dẫn người đến kiểm tra. Trình bày xong, anh ấy thở dài.

Trần Phổ đang trao đổi tình hình cùng họ, lắc đầu: “Không trách bọn họ được. Hướng Tư Linh không đơn giản, chắc chắn còn chuẩn bị kế khác. Nếu họ thật sự phân một người canh trong sân, cô ta chắc chắn cũng có cách tẩu thoát. Kết quả đều như nhau.”

“Cậu nói cũng đúng, người phụ nữ này quá điên rồ. Quay lại chuyện camera an ninh, bệnh viện có tổng cộng ba cổng chính, cổng Tây, cổng Nam, cổng Đông, còn có cổng phụ phía Tây, tất cả đều có thể đồng thời cho xe và người ra vào và đều có camera an ninh. Hiện tại, chúng tôi đã hoàn tất rà soát nhưng chưa tìm được tung tích của cô ta. Hướng Tư Linh chắc chắn đã rời khỏi bệnh viện bằng xe ô tô, nhưng chiếc xe cô ta lái đến bệnh viện vẫn còn đỗ trong bệnh viện. Trong khoảng thời gian đó, có tổng cộng 73 chiếc ô tô rời khỏi bệnh viện. Phần lớn là xe cá nhân, còn có 3 chiếc xe cứu thương, 2 xe rác và 3 xe tải. Hiện đã kiểm tra được một phần nhỏ.”

Tìm được Hướng Tư Linh đã trở thành mục tiêu quan trọng thứ hai sau việc truy bắt Lạc Long và Thượng Nhân. Nhưng chuyện này không thể nóng vội được. Theo như những gì Trần Phổ biết về Hướng Tư Linh, người phụ nữ này nếu đã lên kế hoạch tẩu thoát thì chắc chắn đã chuẩn bị rất đầy đủ. Hiện tại chỉ e cô ta đã cao chạy xa bay. Tuy nhiên, với hệ thống Skynet hiện nay, một người có ngoại hình và thân phận rõ ràng, muốn trốn thoát khỏi sự truy bắt của cảnh sát gần như là điều không thể. Đội trưởng Đội Một có thâm niên hơn cả Trần Phổ và Phương Hạo, còn cực kỳ dày dặn kinh nghiệm. Trần Phổ tin rằng bắt được Hướng Tư Linh chỉ là vấn đề thời gian.

Trần Phổ chỉ có thể tạm gác vụ việc của Hướng Tư Linh sang một bên. Hiện tại, anh phải đi gặp một người khác, một nhân vật quan trọng anh nghe danh đã lâu nhưng nay mới có dịp gặp mặt.

Tấm kính phòng thẩm vấn phản chiếu khuôn mặt điển trai của người đàn ông trẻ tuổi. Song, so với bức ảnh cảnh sát thu thập được, mái tóc hắn ta đã nhuộm vàng, làn da cũng sạm đen, cơ thể mệt mỏi và tiều tụy.

Trong phòng thẩm vấn hiện tại chỉ còn lại một mình hắn ta đang nhìn đăm đăm vào khoảng không.

Lộ Tinh được áp giải bằng máy bay đến Tương Thành vào trưa hôm nay. Vì chuỗi vụ án này, Đinh Quốc Cường đã bực bội trong người suốt bấy lâu này, nay lại thiếu nhân lực (Đội trưởng Đội Một đang ở bệnh viện kiểm tra camera an ninh, Trần Phổ và Phương Hạo đều đang ở Hắc Lê Phong) nên ông đã quyết định đích thân thẩm vấn.

Lão tướng ra trận, xảo quyệt nham hiểm, đương nhiên không tầm thường. Lộ Tinh trước đó một mực giữ im lặng, chống cự tiêu cực. Nhưng chưa đầy nửa tiếng, đội trưởng Đinh đã phá tan hàng rào phòng thủ tâm lý của Lộ Tinh, khiến hắn ta bật khóc nức nở.

Khi Trần Phổ tiến vào phòng bên cạnh phòng thẩm vấn, Lý Khinh Diêu đang xem biên bản của Lộ Tinh. Thầy anh bước vào, cô liền xem cùng anh luôn.

Nhận rõ thực tế, Lộ Tinh cũng rất thẳng thắn, trình bày cặn kẽ mọi việc.

Theo lời khai của Lộ Tinh, Hướng Tư Linh đã gặp hắn ta vào ba năm trước, và cứu rỗi cuộc đời của hắn ta. Cô ta đã trả hết khoản nợ khổng lồ giúp gia đình hắn ta và cố gắng hết sức để giúp chị gái Lộ Tinh thoát khỏi gia đình bạo hành. Nói Lộ Tinh từ đó về sau là một con chó của Lý Khinh Diêu cũng không ngoa.

Một kẻ bạt mạng đánh mất niềm tin vào cuộc sống, vốn đã bị số phận giày vò đến nỗi góc nhìn đời đã lụi tàn. Và rồi một người phụ nữ xinh đẹp tựa thiên thần nhưng đượm nét u buồn đã xuất hiện. Cô ta độc ác như rắn rết song cũng tuyệt vọng tựa con cừu non. Cô ta nói, tôi phải trả thù mẹ tôi. Tôi muốn giành lại quyền kiểm soát bà ta vì bà ta đã hủy hoại cuộc đời tôi. Anh có thể giúp tôi không?

Khi Hướng Tư Linh kể về thảm kịch của mình một cách bình thản, Lộ Tinh đã quyết định giúp đỡ cô ta. Bản chất giữa họ chỉ là một giao dịch, một lần đền ơn đáp nghĩa. Nhưng đối với Lộ Tinh, có lẽ cũng là một đoạn tình cảm. Một đoạn tình cảm mà hắn ta mãi mãi không thể thổ lộ và cũng không thể nào có được.

Trở thành nhân tình của Lý Mỹ Linh, kiểm soát hoàn toàn người đàn bà độc ác nhưng không quá thông minh này chỉ là bước khởi đầu.

Vào cái đêm La Hồng Dân chết, Lộ Tinh làm theo lời dặn của Hướng Tư Linh, đến biệt thự đúng thời gian đã hẹn. Lúc đó, Hướng Tư Linh đã nói với hắn ta rằng sẽ đưa cho hắn ta một khoản tiền để hắn ta đưa Lý Mỹ Linh đến Vân Nam, ngoài ra không hề nhắc đến những chuyện khác. Lộ Tinh lái chiếc xe van secondhand được mua dưới tên của Tiết Lệ, bị camera an ninh quay được.

Hắn ta đứng gần hai mươi phút ở trong góc khuất mà camera an ninh trong sân biệt thự không quay đến Hướng Tư Linh mới xuất hiện, giao cho hắn ta một túi đen đựng đầy châu báu vàng bạc và tiền mặt trong két sắt. Toàn thân cô ta trông rất sạch sẽ nhưng Lộ Tinh vẫn nhìn thấy vết máu dính trên mu bàn tay và ống quần của cô ta.

Lộ Tinh không hỏi thêm câu nào.

Thực ra, trên chuyến bay đến thị trấn biên giới Vân Nam, Lộ Tinh đã đoán ra được Hướng Tư Linh muốn hắn ta gánh tội thay. Nhưng hắn ta vẫn không hỏi gì, hoàn toàn làm theo kế hoạch của cô ta, đưa Lý Mỹ Linh đến Vân Nam và giao bà ta cho hai người đàn ông xa lạ. Họ trông cực kỳ bặm trợn, cánh tay và cổ chi chít hình xăm, nhìn là biết không phải người tử tế.

Song, Lộ Tinh vẫn không hỏi gì cả, trong tiếng khóc tuyệt vọng và tức giận của Lý Mỹ Linh, hắn ta đã quay đầu bỏ đi. Dựa theo kế hoạch tẩu thoát Hướng Tư Linh đã sắp xếp cho Lộ Tinh, hắn ta đã dẫn theo một người phụ nữ có vóc dáng giống hệt Lý Mỹ Linh, vượt biên ra nước ngoài.

Kể từ đó, mỗi ngày Lộ Tinh ở nước ngoài đều phung phí khối tài sản khổng lồ mà Hướng Tư Linh đã chuẩn bị sẵn cho hắn ta, ăn chơi đàng điếm, rượu chè be bét, cho đến khi bị bắt giữ vào ngày hôm qua.

Hoặc có thể nói, hắn ta luôn chờ đợi ngày mình bị bắt.

Nửa đầu cuộc đời mình, dù bị người ta đẩy vào đường cùng, hắn ta cũng chưa bao giờ có ý định phạm tội. Nhưng một khi đã đặt chân lên con thuyền của Hướng Tư Linh, hắn ta biết mình không thể quay đầu được nữa.

……

Trần Phổ nhìn một đoạn khác trong biên bản, nói: “Vậy là hắn ta giao Lý Mỹ Linh cho họ vào lúc nửa đêm, đối phương che mặt, Lộ Tinh Không biết ngoại hình của đối phương? Lý Mỹ Linh vẫn chưa rõ tung tích?”

Lý Khinh Diêu: “Đúng thế. Chúng ta thậm chí còn không biết đối phương là người Trung Quốc hay người Đông Nam Á. Chú Đinh đã phán đoán, khẩu cung của Lộ Tinh đáng tin cậy. Nhưng em nghĩ với tính cách của Hướng Tư Linh, cô ta sẽ không để Lý Mỹ Linh chết dễ dàng như vậy, nhất định sẽ để bà ta chịu sự hành hạ cùng cực. Người cô ta hận nhất trong đời có lẽ không phải La Hồng Dân mà là Lý Mỹ Linh.”

Người nguyên tắc như Trần Phổ cũng không nhịn được mà phán một câu “Ác giả ác báo”.

Tuy nhiên họ là cảnh sát, cho nên bắt buộc phải tiếp tục tìm kiếm Lý Mỹ Linh và cứu bà ta. Nhưng đó tạm thời là việc của cảnh sát Vân Nam.

Trần Phổ lại ngẩng đầu nhìn về phía Lộ Tinh, đẩy cửa phòng thẩm vấn và bước vào. Lý Khinh Diêu cũng theo sau anh.

Đây có lẽ là bệnh nghề nghiệp của các ảnh sát. Nhìn thấy tội phạm phải trải qua trăm ngàn cay đắng mới bắt được, những tội phạm họ từng nghiền ngẫm và đấu trí rất nhiều lần trong đầu, họ luôn muốn tận mắt nhìn thấy, hoặc là nói chuyện với hắn ta mới có cảm giác vụ án đã thật sự kết thúc.

Hai người bước vào phòng thẩm vấn, ngồi xuống. Lộ Tinh cúi gằm mặt, vẫn còn thất thần. Nói thì, hắn ta cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi.

Trần Phổ hỏi: “Đáng giá không?”

Lúc này Lộ Tinh mới ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh song lại mỏi mệt, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tôi sẽ bị kết án bao nhiêu năm tù?”

“Đồng phạm giết người, buôn bán phụ nữ. Còn phải xem tòa án phán quyết thế nào, cũng phải xem Lý Mỹ Linh còn sống hay không. Có thể là từ năm đến mười năm tù, hoặc hơn.”

Lộ Tinh cười: “Cô ấy không hề lừa dối tôi.”

“Hướng Tư Linh à?”

“Cô ấy nói, nếu một ngày nào đó tôi bị cảnh sát bắt, đừng chống đối, cũng đừng giấu giếm, cứ khai báo trung thực với cảnh sát mình đã làm những gì. Cô ấy nói có thể sẽ bị kết án 10 năm. Anh thấy không, ngay từ đầu cô ấy đã không lừa dối tôi, yết giá rõ ràng, cô ấy không nợ tôi, tôi cũng không còn nợ cô ấy gì nữa.”

“Cô ta cũng sẽ bị bắt, có lẽ sẽ bị kết án tử hình.”

“Lúc nãy anh hỏi tôi có đáng giá không? Tôi nghĩ rất đáng giá. Đôi khi, tôi thậm chí còn nghĩ rằng mình đang hành thiện tích đức. Cô ấy đã bị ba kẻ cầm thú đó hủy hoại, tại sao không thể báo thù? Một cô gái yếu đuối nhường ấy, bị ép đến phát điên mới dám cầm dao chống trả. Trên thế giới này, hỏi có ai có thể bảo vệ cô ấy? Ồ, người đàn ông duy nhất từng bảo vệ cô ấy cũng bị lũ cầm thú ấy tống vào tù. Vậy thì để tôi trở thành người thứ hai đi.”

—-

Trần Phổ và Lý Khinh Diêu rời khỏi phòng thấm vấn, chưa đi được bao xa thì nghe thấy tiếng khóc của trẻ con vọng ra từ một căn phòng khép hờ.

Lý Khinh Diêu đẩy nhẹ cửa.

Tiền Tư Điềm nhỏ bé được một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi ôm vào lòng, đang khóc thút thít. Hai ông bà cao tuổi ngồi bên cạnh, nét mặt đau buồn. Cạnh đó còn có một cảnh sát trẻ tuổi.

Ngoài cô bảo mẫu tóc vàng mắt xanh Hướng Tư Linh thuê dạo gần đây, nhà Hướng Tư Linh còn có một bảo mẫu ở luôn tại nhà, cũng chính là người phụ nữ đang ôm Tiền Tư Điềm. Hai ông bà cao tuổi là bố mẹ của Tiền Thành Phong. Còn bên Hướng Tư Linh, Lý Mỹ Linh và Hướng Vĩ đã cắt đứt liên lạc với tất cả người thân, nên không một ai đến thăm Tiền Tư Điềm.

Tên bảo mẫu tóc vàng là Olivia, người Anh, 29 tuổi. Sáng hôm nay cô ta bị cảnh sát đưa từ bệnh viện về, hiện đang bị giam giữ, mẫu DNA đã được gửi đi xét nghiệm nhưng vẫn chưa có kết quả. Cô ấy vô cùng ngạc nhiên trước sự nghi ngờ của cảnh sát và cho rằng họ chắc chắn đã nhầm lẫn. Cô ta không quen bất cứ tên tù trốn trại nào, cũng chưa từng đến Hắc Lê Phong. Các chứng cứ ngoại phạm mà cô ta cung cấp hiện đang trong quá trình xác minh khẩn cấp.

Tiền Tư Điềm nhìn thấy Trần Phổ và Lý Khinh Diêu ngoài cửa, cô bé ngừng khóc, hỏi hai người bằng giọng non nớt: “Hai người là chú cảnh sát và cô cảnh sát đúng không ạ?”

Lý Khinh Diêu bước đến, gật đầu.

“Là cô chú đã bắt mẹ cháu đúng không ạ?”

Lý Khinh Diêu nhìn cô bé hãy còn nhỏ nhưng những đường nét xinh đẹp đã lộ rõ, cô cúi xuống, nhìn đôi mắt trong vô ngần của cô bé, nói: “Dạo này mẹ cháu bận chút việc, phải đi xa. Cháu đừng khóc nữa nhé, nếu không mẹ sẽ lo lắng đấy.”

Tiền Tư Diềm gật đầu nửa hiểu nửa không, cô bé nói: “Mẹ cháu đã nói rồi, tên cháu là Tiền Tư Điềm, phải luôn sống thật ngọt ngào. Cháu nghe lời mẹ nhất mà. Cô cảnh sát ơi, cháu không khóc nữa đâu.”

Cô bé cố gắng nén nước mắt, nhưng đôi môi vẫn mếu máo, vừa đáng yêu vô ngần mà vừa đáng thương vô cùng.

Lý Khinh Diêu nhìn cô bé vài giây, cánh mũi cay cay, cô đứng dậy rời đi.

Cô quay lại bên cạnh Trần Phổ, Trần Phổ trầm ngâm nhìn cô, cứ như nhìn thấu sóng lòng cô.

Đúng lúc này, có một người vội vã bước đến từ đối diện hành lang, chính là một vị đồng nghiệp trẻ tuổi bên Phòng Kỹ thuật. Thấy Lý Khinh Diêu cũng có mặt, bước chân chàng trai rõ ràng khựng lại một chút, chỉnh lại nét mặt nghiêm túc, sửa lại cổ áo đồng phục cảnh sát hơi nhăn nhúm, khẽ hắng giọng rồi mới giả vờ điềm tĩnh nhưng lại rất kích động, nói: “Chúng tôi đã tìm được video phát sóng trực tiếp năm đó rồi! Quay được góc chính diện của Lý Ngọc.”