Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 161




Trần Phổ giữ tay cô, kéo cô ngồi xuống: “Em đừng vội, nghe anh nói. Anh đương nhiên không nghĩ Lý Cẩn Thành sẽ làm bất cứ việc phạm pháp nào, đó là phẩm chất và đức tin khắc sâu trong cốt tủy cậu ấy. Tuy nhiên, chúng ta là cảnh sát hình sự, khi đưa ra những phán đoán quan trọng, không được xen lẫn cảm xúc cá nhân. Nếu không đứng trên lập trường anh là anh em cậu ấy, em là em gái cậu ấy để xem xét vụ án này, em sẽ thấy gì?”

Lý Khinh Diêu im lặng.

Cô sẽ thấy gì? Từ khi tên sát thủ mang súng xuất hiện, có một số vấn đề mà cô không muốn nghĩ sâu hơn. Chẳng hạn như, người bình thường rất khó có được một khẩu súng, nhưng một cảnh sát thì sẽ biết có thể mua súng từ những kênh nào. Hay như, rất nhiều phương diện của anh trai cô cũng phù hợp với điều kiện của hung thủ, anh ấy có năng lực hoàn hảo để hoàn thành chuỗi vụ án giết người này. Rồi là sự mất tích của anh trai có độ trùng hợp quá cao về thời gian và không gian với vụ án Hướng Vĩ và Lý Ngọc. Tối hôm đó Diệp Tùng Minh đã đưa bản sao giấy phẫu thuật phá thai của Hướng Tư Linh cho anh trai, nhưng anh trai nói có việc gấp và chưa xử lý ngay được. Rốt cuộc là chuyện gì gấp hơn cả vụ án? Nếu anh trai còn sống thì chuyện gì đã khiến anh ấy phải mai danh ẩn tính suốt bảy năm trời, vứt bỏ tất cả người thân và thân phận? Và bài hát Angel này, xuất hiện cũng quá trùng hợp.

Nhưng tiền đề của tất cả là nếu anh trai vẫn còn sống.

Trần Phổ cười cay đắng, nói: “Anh chỉ không hiểu, rốt cuộc Lý Cẩn Thành đóng vai trò gì trong chuỗi sự kiện này? Thú thực, anh cũng có suy nghĩ không dám đối diện. Ví như, nếu người này là cậu ấy, vậy ít nhất cậu ấy vẫn còn sống. Nhưng nếu người thay Lý Ngọc trả mối thù bảy năm, kết thúc mọi thứ không phải là cậu ấy…” Anh nhìn vào đôi mắt cô, nói: “Thế thì khả năng cậu ấy còn sống rất nhỏ.”

Trái tim Lý Khinh Diêu như bị bóp nghẹt. Cô cắn chặt môi, viền mắt cay cay.

Cô đột nhiên hiểu ra tại sao tinh thần của Trần Phổ lại đi xuống. Bởi vì anh đã cân nhắc rõ ràng hai kết quả này.

“Em sẽ tìm được anh trai.” Lý Khinh Diêu đứng phắt dậy, dáng đứng thẳng tắp, thậm chí còn mỉm cười với anh, “Trần Phổ, đừng suy nghĩ nữa. Chẳng nhẽ anh có thể chắc chắn, giữa hai con đường này, anh trai em không thể tìm được lối đi thứ ba? Em tin chắc rằng chưa đến phút cuối cùng, anh ấy nhất định sẽ không từ bỏ. Chúng ta cũng không được phép thất vọng và bỏ rơi anh ấy.”

Trái tim Trần Phổ rạo rực. Anh nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của cô được ánh ban mai chiếu rọi, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp mà sắc sảo của cô, lần đầu tiên anh thật sự cảm nhận được sức mạnh bền bỉ thuộc về linh hồn cô. Anh cũng không màng phía căn phòng có ai nhìn thấy hay không, anh dang rộng vòng tay ôm chặt cô vào lòng, vừa ngưỡng mộ vừa xót xa.

Anh nói: “Em nói đúng, chuyện chưa ngã ngũ, vạn sự vẫn còn hy vọng.”



Bởi vì trời mưa quá to, trong cánh rừng bên cạnh căn nhà gỗ không để lại bất cứ dấu chân hay vết máu có giá trị. Các cảnh sát hình sự chỉ đành dựa vào phán đoán kinh nghiệm, tìm kiếm tung tích của Lạc Long và Thượng Nhân hoặc thi thể ở xung quanh đây. Đinh Quốc Cường nộp đơn xin hỗ trợ lên cấp trên, điều động đại đội cảnh sát vũ trang và cảnh sát nhân dân, tiến sâu vào trong rừng, mở rộng phạm vi tìm kiếm.

Còn trong buổi sáng hôm nay, Trần Phổ, Lý Khinh Diêu và Châu Dương Tân lập được công lao hiển hách, được Đinh Quốc Cường yêu cầu nghỉ ngơi, nhất là Trần Phổ tối hôm qua còn ngâm mình trong dòng nước lạnh, trên người đầy vết trầy xước. Ba người vừa đặt chân đến nhà nghỉ ở thị trấn dưới chân núi thì đã ngủ khò khò ngay lập tức.

Lý Khinh Diêu một mình một phòng, khi cô thức giấc, mặt trời đã lên cao vút. Khu vực thành phố quá xa, không có quần áo để thay nên Lý Khinh Diêu cũng mặc một bộ rằn rĩ màu xanh trắng. Khi ra khỏi phòng, cô tình cờ nhìn thấy Trần Phổ và Châu Dương Tân đi từ đầu kia của hành lang tới, có vẻ như vừa mới từ bên ngoài về.

Lý Khinh Diêu: “Hai anh dậy sớm thế?”

Châu Dương Tân nói: “Eo ôi, tên biến thái Trần Phổ đặt báo thứ 12 giờ. Hồi nãy còn túm anh ra ngoài dạo một vòng, bảo là hít thở không khí. Anh cần hít thở không khí làm gì? Tối hôm qua anh hít chán rồi!”

Trần Phổ vỗ một phát lên đầu anh ấy: “Biến vào phòng liền.”

“Vâng vâng vâng, tôi biết mình thừa thãi. Cái đồ gặp sắc quên bạn.” Châu Dương Tân chạy phắt vào trong phòng.

Trong hành lang chật hẹp của nhà nghỉ chỉ còn lại hai người họ. Lý Khinh Diêu hỏi: “Sao anh không ngủ thêm?”

“Năm tiếng đồng hồ cũng đủ rồi.”

Lý Khinh Diêu đoán, chắc có lẽ anh sợ cô dậy rồi mà anh vẫn chưa dậy, cho nên mới cài báo thức. Dù vậy cô không hỏi, nếu không phải thì mình lại tự mình đa tình.

“Anh ăn gì chưa?” Lý Khinh Diêu hỏi.

“Anh chưa ăn, đi thôi.”

“Không gọi Châu Dương Tân à?”

“Lúc nãy cậu ta đã ăn rồi. Dưới tầng có một quán cơm đĩa, anh nghĩ cũng ngon.”

“Thế sao anh không ăn?”

Trần Phổ nhìn cô, chỉ cười mà không nói.

Lần này Lý Khinh Diêu nghĩ, chắc chắn là anh dậy sớm để đợi mình, nhưng anh sẽ không nói ra.

Lý Khinh Diêu nói: “Lần sau thức dậy thì gọi thẳng cho em.”

“Không gọi.”

“Anh không cần phải đợi em.”

“Đợi bạn gái của mình có gì sai? Lẽ nào anh không đi ăn cơm cùng em mà đi cùng Châu Dương Tân? Cậu ta xinh đẹp đưa cơm được như em à?”

Cuối cùng, hai người cũng không thể đi ăn sáng ngay lập tức. Khi đi đến góc tường tối vắng người trong tầng một của nhà nghỉ, Lý Khinh Diêu kéo Trần Phổ vào.

Trần Phổ mừng rỡ. Trong đầu Lý Khinh Diêu cứ chiếu đi chiếu lại hình ảnh anh trên bờ sống tối qua, ừm…có hơi rạo rực.

Một chuỗi vụ án nặng nhọc, áp lực cứ như đêm dài vô tận. Dù họ đã lặng lẽ đi được phân nửa chặng đường, nhưng xung quanh vẫn tối mù mịt. Những niềm vu ngắn ngủi của đôi trẻ chính là hoa lửa hiếm thấy trong màn đêm, lóe lên rồi vụt tắt nhưng cũng đủ rực rỡ và ấm áp.

……

Cuối cùng, Trần Phổ đành phải chịu đựng sự chế nhạo của Lý Khinh Diêu, bảo cô đến quán ăn bên cạnh trước, gọi cho anh một phần cơm đĩa thịt bò và lòng bò, còn anh thì tựa vào lan can, cần phải “bình tĩnh” một chút.

Đến khi Trần Phổ mặt mày lạnh tanh, ra vẻ đạo mạo bước vào quán ăn, hai đĩa cơm đã được mang lên. Lý Khinh Diêu nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của anh, lại bật cười. Trần Phổ đầu hàng, ngồi luôn xuống cạnh cô, nói nhỏ: “Ai bảo lúc nãy em sờ lung tung?”

Mới sáng sớm, cô đã sờ hết cổ, cánh tay, cơ ngực, cơ bụng của anh, tay còn thọc vào cả trong bộ rằn ri. Khác hẳn với cô nàng dè dặt lạnh lùng bình thường, giọng cô thỏ thẻ, tay cũng mềm mại, lúc ấy cô chẳng nói chẳng rằng, chỉ có hơi thở run nhè nhẹ. Hễ nhờ lại là da đầu Trần Phổ tê rần.

Lý Khinh Diêu cũng cảm thấy hơi ảo não sau khi phóng túng nhưng không thể hiện lên trên khuôn mặt. Cô lặp lại y nguyên lời nói của anh lúc trước: “Sờ bạn trai mình thì có gì sai? Chẳng nhẽ em không sờ anh, đi sờ…”

Trần Phổ che miệng cô lại, “Em đừng nói hươu nói vượn, anh cũng đâu bảo không cho đâu.”

Một câu nói khiến sóng lòng Lý Khinh Diêu chao đảo.

Tới lúc ăn cơm, hai người mới nghiêm túc lại, trao đổi công việc với giọng nhỏ nhẹ.

Lý Khinh Diêu nói: “Nếu hung thủ sắp xếp để Lạc Long và Thượng Nhân đến Hắc Lê Phong gánh tội thay mà còn muốn tìm cơ hội giết họ để bịt đầu mối. Hắn ta đã làm thế nào?”

Trần Phổ ngẫm nghĩ, nói: “Đơn giản, họ đang tìm việc đúng không? Giúp họ nộp sơ yếu lý lịch đến Hắc Lê Phong, chắc chắn hung thủ đã âm thầm quan sát bọn họ. Lần trước em cũng đã nhìn thấy, Lạc Long và Thượng Nhân nôn nóng tìm việc, có bệnh thì vái tứ phương, nộp sơ yếu lý lịch ở khắp nơi. Họ chưa chắc đã nhớ mình từng nộp cho những công ty nào. Hơn nữa công việc nhân viên trông rừng này lương thấp, điều kiện vất vả nên rất ít người chịu làm. Hai người họ có thể trạng phù hợp, cơ hội được nhận rất cao.”

Lý Khinh Diêu gật gù, như vậy thì hợp lý rồi.

Đúng lúc này, Phương Giai gọi điện đến: “Có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?”

Trần Phổ: “Anh đừng vòng vo tam quốc nữa, nói đi.”

Phương Giai thở dài: “Tin tốt là đã bắt được Lộ Tinh. Khi hắn ta đến công ty ngoại thương lấy tiền thì đã bị cảnh sát nước ta và nước láng giềng phục kích và bắt gọn. Hiện tại đang trên đường chuyển về nước, về đến Tương Thành sẽ thẩm vấn hắn ta ngay lập tức. Tin xấu là, tối hôm qua Hướng Tư Linh chạy mất rồi. Mẹ kiếp, người phụ nữ này tài thật.”

“Chạy rồi à?” Trần Phổ cười lạnh, “Xem ra cô ta nắm tin tức còn nhanh hơn chúng ta tưởng tượng. Không phải có người theo dõi à? Sao lại chạy được?”

“Đứa trẻ sốt cao, đến bệnh viện cấp cứu. Hai cảnh sát trẻ tuổi ngớ luôn rồi, bảo là rõ ràng canh ở cửa suốt. Hơn ba giờ sáng vẫn thấy cô ta ở đó, vậy mà đến 6 giờ thì người ta mất tăm rồi. Đội trưởng Đội Một đã dẫn người đến kiểm tra tình hình rồi.”

“Được, buổi chiều em quay về xem thử.”

Trần Phổ vừa mới cúp máy thì điện thoại lại đổ chuông như đã hẹn sẵn, là Phương Hạo. Có lẽ anh ấy đoán bây giờ Trần Phổ đã dậy rồi.

Giọng nói của Phương Hạo sốt ruột thấy rõ: “Chúng tôi có phát hiện lạ tại hiện trường căn nhà gỗ.”

“Phát hiện gì?”

“Trong vũng bùn cạnh cửa sau căn nhà gỗ, phát hiện một sợi tóc vàng bị đứt một nửa. Ngoài ra, vết máu tại hiện trường đã tách ra được DNA của ba người, lần lược thuộc về Lạc Long, Thượng Nhân và một người phụ nữ chưa rõ danh tính. Trong kho DNA cũng không tìm được người trùng khớp.”

Trần Phổ đặt điện thoại xuống, im lặng nhìn Lý Khinh Diêu.

Lý Khinh Diêu nói: “Trần Phổ, trong số những người chúng ta từng tiếp xúc gần đây, chỉ có một người phụ nữ tóc vàng.”