Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 159




Lý Khinh Diêu giơ điện thoại lên thật, chĩa vào mặt Trần Phổ, còn tốt bụng nhắc nhở: “Đừng căng thẳng, cứ xem như không có camera.”

Trần Phổ bật cười, không nhìn cô nữa, anh hít sâu một hơi, lùi lại vài bước rồi lao mạnh tới, nhảy bật lên khỏi mặt đất, bay một cự ly dài trong không trung, đôi tay bám chặt vào mép trên của tảng đá thứ nhất trong lòng sông. Tảng đá này cách bờ hơn hai mét, Lý Khinh Diêu thót tim. Nhưng Trần Phổ hoàn thành rất nhẹ nhàng, đôi chân chắc khỏe đạp mạnh vài cái lên vách đá và leo lên trên.

Châu Dương Tân đứng kế huýt sáo.

Nhưng tảng đá thứ hai thì không “bay qua” được dễ dàng như vậy, nhìn bằng mắt thường thì khoảng cách giữa hai tảng đá đó rộng hơn một mét so với khoảng cách hồi nãy. Đôi mắt Lý Khinh Diêu dán chặt vào bóng người đó. Anh không quay đầu, hạ thấp trọng tâm, tạo thế lao xuống, anh chạy lấy đá cự ly ngắn trên tảng đá rồi lao mạnh về phía trước.

“Ôi!” Châu Dương Tân khẽ thốt lên.

Khoảng cách giữa hai tảng đá vẫn quá xa, Trần Phổ rơi xuống vách đá, tay không với được mép trên của tảng đá, cơ thể trượt xuống kêu cái “xoạt”. Khi Châu Dương Tân tưởng Trần Phổ sẽ thất bại thì nghe thấy Lý Khinh Diêu nói: “Anh ấy chưa rơi xuống.”

Châu Dương Tân nhìn kỹ, dưới ánh trăng sáng, phía trên vách đá, vẫn còn một bàn tay bám trên vách đá. Hóa ra không biết từ khi nào Trần Phổ đã rút chiếc búa đóng đinh, đóng mạnh nó vào giữa khe đá trong lúc trượt xuống, cơ thể treo lơ lửng bên trên.

Một tay của Trần Phổ cũng giơ lên, lần mò tên vách đá, hình như đã tìm được chỗ có thể mượn lực, sau đó dồn sức căng mình lên như một cánh cung, bắt đầu đạp lên vách đá và trèo từng bước từng bước lên trên. Khi sắp đến gần vị trí của búa đóng đinh, anh dừng lại một lát, Lý Khinh Diêu có thể hình dung được lúc này anh chắc chắn đang hít thở sâu. Ánh trăng vằng vặc, cô nhìn thấy cơ bắp cánh tay anh căng cứng như mũi tên, cũng nhìn thấy sức mạnh khủng khiếp tích tụ ở phần hông đang cong lên.

Bỗng nhiên, Trần Phổ bật người lên trên, cơ thể vươn ra như một con báo. Anh đạp lên chiếc búa đóng đinh, mượn lực lại nhảy lên một đoạn. Ngay khi cơ thể sắp sửa rơi xuống, năm ngón tay trên bàn tay phải như vuốt sắt, bám chặt lấy mép trên của tảng đá. Trái tim Lý Khinh Diêu thắt lại.

Kế đó, tay kia của anh cũng bám chắc vào mép trên tảng đá, chống hai tay lên, dễ dàng leo lên trên.

Chuỗi động tác khó nhằn được thực hiện trơn tru và được anh hoàn thành chỉ trong nháy mắt.

Nhưng bức tiếp theo mới là thử thách khó nhằn nhất.

Giữa hai tảng đá tiếp theo cách nhau gần mười mét, đồng thời cũng là nơi dòng nước chảy xiết nhất. Trần Phổ không thể làm theo cách cũ, dù gắng thế nào cũng không nhảy qua được.

Lý Khinh Diêu và Châu Dương Tân nhảy lên tảng đá ven bờ, đứng trên cao quan sát.

Trần Phổ bình tĩnh tháo dây cứu hộ trên vai, buộc móc leo núi vào đầu dây rồi ngẩng đầu quan sát vị trí đối diện. Anh di chuyển vài bước, ước lượng độ dài sợi dây rồi quăng thật mạnh.

Quăng mấy lần đều không quăng trúng, sợi dây hoặc là rơi xuống nước hoặc là chạm vào tảng đá nhưng không móc được. Trần Phổ rõ ràng rất bình tĩnh, anh liên tục tìm góc độ và lực thích hợp nhất. Cuối cùng, trong lần quăng thứ năm, móc đã bám chặt vào mép trên của tảng đá. Trần Phổ lại kéo mạnh sợi dây, thử độ chắc rồi mới quay đầu nhìn về phía Lý Khinh Diêu và Châu Dương Tân.

Đêm tối mịt, Lý Khinh Diêu rất muốn nhìn rõ nét mặt anh, nhưng tiếc là không thể.

“Sắp nhảy rồi, sắp nhảy rồi.” Châu Dương Tân lẩm bẩm.

Trần Phổ quấn dây quanh cổ tay nhiều vòng, bảo đảm không bị tuột, anh chạy đà vài bước rồi vọt về phía trước.

Cơ thể chìm trong dòng nước.

Nước chảy quá xiết, từng cơn xoáy đập vào những tảng đá đó, khiến chúng vỡ tan tành.

Lý Khinh Diêu để điện thoại xuống, nhảy khỏi tảng đá, vội vã bước đến bờ sông, mở đèn pin rọi xuống nước. Châu Dương Tân cũng khá lo lắng, nói: “Không sao, không sao đâu. Trần Phổ sẽ ổn thôi.”

Chẳng mấy mà cả hai đã nhận ra, trong dòng nước xoáy cuồn cuộn, có một cái đầu đang nổi lên rồi chìm xuống.

“Trần Phổ! Cố lên! Cố lên!” Châu Dương Tân hét to.

Lý Khinh Diêu đứng im, cô không quen to tiếng, chỉ dán mắt vào cái đầu kia, thậm chí còn liếc nhìn mấy chiếc áo phao nằm trên bờ.

Cái đầu kia từ từ tiếp cận tảng đá mục tiêu.

Đột nhiên, một người ướt sũng trồi lên khỏi mặt nước, tay anh giữ chặt sợi dây, đôi chân giẫm chính xác lên cạnh nhô ra của tảng đá, chỉ dừng một lát, chân anh thoăn thoắt, cơ thể dựa vào lực kéo của sợi dây, lực cánh tay và lực hông mạnh mẽ của mình để “bay” lên tảng đá đó. Tiếp đó, anh quăng sợi dây thừng đi như để trút giận, đứng vững trên tảng đá.

Châu Dương Tân nhìn tới nỗi hừng hực, tiếc mình bình thường ít tập luyện, anh ấy vỗ tay kêu bôm bốp, “Trần Phổ! Đỉnh nóc kịch trần!”

Trần Phổ đương nhiên nghe thấy, anh quay lại nhìn họ, đồng thời còn giơ tay lau nước trên mặt.

Lý Khinh Diêu thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười.

Trần Phổ đeo lại sợi dây, tiếp tục nhảy về phía trước. Đoạn đường còn lại không khó như ban nãy. Khoảng năm sáu phút sau, hai người nhìn thấy Trần Phổ nhảy xuống tảng đá cuối cùng, đáp xuống bên kia bờ, vẫy tay với họ.

“Vãi, thành công thật rồi.” Châu Dương Tân không kìm được mà xuýt xoa, “Lần này người Đội Ba xấu hổ chết mất.”

Ở bờ bên kia, Trần Phổ buộc chặt sợi dây thừng trên hông lên thân cây khô. Ở đầu này, Châu Dương Tân cũng chỉnh vị trí dây thừng cho cao hơn. Như vậy, những người khác có thể sử dụng thiết bị cáp trượt của khu thắng cảnh để qua sông.

“Anh qua trước nhé? Lỡ may có chỗ nào không ổn anh sẽ điều chỉnh lại rồi em qua sau.” Châu Dương Tân nói rất phong độ.

Lý Khinh Diêu không dị nghị.

Châu Dương Tân nhanh chóng trượt qua.

Lý Khinh Diêu trèo lên cây, đeo bộ dây cáp trượt vào, lại buộc chặt dây an toàn. Bộ đàm ở eo cô reo lên, ban nãy Châu Dương Tân đã mang bộ đám sang bờ bên kia.

“Kiểm tra kỹ thêm vài lần, buộc chặt dây an toàn.” Là giọng Trần Phổ, trong giọng nói chín chắn còn pha lẫn một chút hào hứng hiếm thấy. “Anh đã nói sẽ đón em ở đây mà.”

“Em không cần anh đón. Tránh ra, đừng chắn đường.” Lý Khinh Diêu bám chặt hai tay vào cáp trượt.

Trần Phổ bật cười, nói được thôi.

Đêm khuya, thật tuyệt vời khi trượt qua dòng sông nhỏ giữa dãy núi. Phía dưới là dòng nước lấp lánh được ánh trăng sáng soi, xa xa là cánh rừng rậm đen kịt, cơn gió mát rượi thổi vào mặt. Lý Khinh Diêu trượt rất vững và nhanh, khi sắp tới bờ bên kia, cô nhìn thấy Trần Phổ và Châu Dương Tân đều đang đứng ở gần đó. Khi cô đáp xuống, Trần Phổ vô thức bước lên đón, nhưng thấy cô đáp xuống nhẹ nhàng, sau khi chạy bước nhỏ giảm xóc và đứng vững, anh liền thu tay lại.

Châu Dương Tân lại huýt sáo, nói: “Em cũng khá đấy chứ.”

Trần Phổ tiến đến, khom lưng cởi dây an toàn giúp cô. Khi nhờ khu thắng cảnh đưa vật tư, anh đã bảo họ mang thêm vài bộ quần áo. Bây giờ Trần Phổ đã thay bộ quần áo ướt sũng, mặc bộ đồ rằn ri màu xanh trắng nhưng tóc anh vẫn còn ướt. Lý Khinh Diêu vẫn còn ngửi được hơi nước trên người anh. Tay áo anh xắn lên đến khuỷu tay, cánh tay rắn chắc cũng vẫn còn lạnh. Nhớ lại tư thái linh hoạt, ngang tàng, sức mạnh phi thường của anh trên sông ban nãy, ở nơi nào đó trong lòng cô trào lên từng gợn sóng dập dềnh.

Trần Phổ nhìn từ đầu tới chân Lý Khinh Diêu, thấy cô không bị trầu xước, anh mới nắm lấy bờ vai cô, đôi mắt lóe lên ánh sáng mờ dưới bầu trời đêm: “Anh nghe Châu Dương Tân nói hồi nãy em sợ tái mét?”

Lý Khinh Diêu: “Tối thế này anh ấy còn nhìn thấy em tái mét à? Dóc vừa thôi.”

Trần Phổ khoác vai cô như người anh em thân thiết, nói nhỏ: “Quan tâm anh vậy à? Bình thường em giấu kỹ thật đấy.”

Lý Khinh Diêu thẳng thừng đá anh một cú.

Trần Phổ gọi cho Phương Hạo, nói rất ngắn gọn: Thông đường giúp cậu rồi, có thể cử những người quan trọng qua sông trước, không cần cảm ơn.

Đến khi họ đã đi xa, Phương Hạo đưa người và xe đến bờ sông, nhìn thấy thiết bị trên sông, anh ấy vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Kinh ngạc là vì không hiểu tên biến thái Trần Phổ này đã làm thế nào. Mừng rõ là vì có thể tranh thủ đến sào huyệt của Lạc Long trước nửa ngày.

Ngoài ra, gương mặt anh ấy còn hơi rát. Mẹ kiếp, lại bị Trần Phổ đạp thẳng vào mặt rồi.



Ba người Trần Phổ leo lên núi, theo chỉ dẫn trên bản đồ, có lẽ đi khoảng hơn ba mươi phút nữa sẽ đến ngôi nhà gỗ của người trông rừng.

Căn nhà gỗ khá rộng, ước chừng rộng hơn một trăm mét vuông, ẩn mình trong rừng cây ven đường núi.

Lúc này đã là hơn ba giờ sáng, xung quanh lặng như tờ, không có lấy một tiếng côn trùng kêu. Trong nhà tối như bưng, cũng vô cùng im lắng.

Chỉ có cửa chính đang khép hờ.