Khi Trần Phổ và Lý Khinh Diêu xuống tầng, Châu Dương Tân cũng theo sau.
“Tôi cũng đi.” Anh ấy nói, “Hễ nghĩ đến đây là sát thủ liên hoàn tôi lại không ngủ được, cả đời chỉ có một lần thôi.”
Trần Phổ và Lý Khinh Diêu nhìn nhau, cả hai đều cười. Trần Phổ vứt chìa khóa cho Châu Dương Tân: “Cậu lái xe đi.”
Châu Dương Tân khá bất ngờ: “Được.”
Đây quả là chuyện lạ. Trần Phổ lái xe của mình đi vì tính năng việt dã xe anh tốt hơn, lại chưa bao giờ phải thanh toán tiền xăng dầu và phí bảo dưỡng. Đèn cảnh sát vừa được bật lên, không ai ý kiến gì. Tuy nhiên, hiếm khi Trần Phổ cho người khác lái xe của anh. Giống như những người đàn ông khác, anh cũng cho rằng xe và vợ không thể cho mượn. Nhưng hôm nay anh lại chủ động cho Châu Dương Tân lái xe.
Lý Khinh Diêu ngồi tại hàng ghế sau, Châu Dương Tân ngồi xuống ghế lái. Anh ấy tưởng Trần Phổ ngồi bên cạnh mình là cái chắc, ai dè Trần Phổ quay người chui vào hàng ghế sau. Châu Dương Tân nghĩ chắc vì hàng ghế sau rộng rãi, thoải mái cho việc nghỉ ngơi nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Đã khuya, mọi người đều đã thấm mệt nên không nói chuyện với nhau. Châu Dương Tân hoàn toàn dựa vào liều thuốc phiện tinh thần là tâm lý tội phạm để lái xe trong sự hưng phấn giả tạo.
Lý Khinh Diêu ngáp một cái.
Trần Phổ nói: “Mệt thì ngủ một lát, còn một tiếng rưỡi mới đến nơi.”
“Ừm, anh cũng ngủ một lát đi.” Lý Khinh Diêu nói.
Nhìn đôi mắt trong veo của cô, trái tim Trần Phổ xao động, nhưng cũng chỉ có thể xao động mà thôi. Thế là, anh ngồi trong hàng ghế sau tối mờ, mỉm cười với cô.
Lý Khinh Diêu đảo qua khuôn mặt anh, dừng lại trên đôi môi và mỉm cười, nhắm mắt đi ngủ.
Trần Phổ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa cười khẽ vừa chửi thề.
Lý Khinh Diêu yên tâm ngủ say, Trần Phổ vỗ vai Châu Dương Tân: “Gắng lên. Lát về tôi lái.”
“Ừ.”
Trần Phổ cũng kéo kín cổ áo khoác, lại nhìn Lý Khinh Diêu đang nghiêng đầu ngủ say rồi khoanh tay trước ngực, ngả đầu ra sau, nhắm mắt ngủ.
Xe rời đường cao tốc, chạy ra khỏi Tương Thành, rẽ vào trong núi, băng qua một con đường núi tối mịt, chẳng mấy chốc đã sắp đến nơi.
Châu Dương Tân tập trung cao độ lái xe, bây giờ mới thả lỏng được một chút, anh ấy xoa nhẹ trán. Xe đang chạy qua một đoạn đường hầm nên trong xe tối hơn. Châu Dương Tân vô tình nhìn vào gương chiếu hậu, anh ấy giật mình, sau đó quay đầu về phía sau nhanh như cắt, muốn xác nhận lại nhưng tình cờ bắt gặp ánh mắt tỉnh táo của Trần Phổ.
Đầu của Lý Khinh Diêu, không biết từ khi nào đã tựa vào vai Trần Phổ. Không chỉ có vậy, cơ thể cô còn ngả vào lòng anh, một tay đặt lên ngực anh. Còn Trần Phổ càng quá đáng hơn, một tay ôm vai Lý Khinh Diêu, tay kia nắm lấy tay cô.
Cô đang ngủ, anh đang thức, ánh mắt sáng trong, không chớp lấy một lần.
Châu Dương Tân: “…”
Trần Phổ chỉ nói khẽ một câu: “Đừng nói với ai.”, cứ như sợ đánh thức người trong lòng.
Châu Dương Tân: “Ừ.” Anh ấy hoàn hồn, nhoẻn cười và nói: “Yên tâm, không nói với ai đâu.”
Trân Phổ cũng mỉm cười: “Cảm ơn.”
Châu Dương Tân lại thấy sầu, nói nhỏ: “Mẹ kiếp, vốn dĩ còn có cậu làm bạn, giờ trong Đội Hai chỉ còn mình tôi độc thân.” Đến cả Diêm Dũng còn có vị hôn thê thanh mai trúc mã từ thời trung học, sắp sửa kết hôn.
Trong lòng Trần Phổ cực kỳ khoan khoái, anh không hề thương cảm cho người cùng hội cùng thuyền thời xưa, nói một câu lão thành: “Cậu vội thì có ích gì? Bạn gái đâu có dễ tìm.”
Một lát sau, Lý Khinh Diêu tỉnh dậy. Phát hiện mình đang tựa vào vai Trần Phổ, Lý Khinh Diêu giật bắn, ngẩng phắt lên, nhìn thấy Châu Dương Tân đang tập trung lái xe, cô lại hỏi Trần phổ bằng mắt.
Trần Phổ thỏ thẻ: “Không sao.”
Thấy sắp đến nơi, Lý Khinh Diêu cũng không hỏi kỹ nữa.
Trên đường có hai chiếc xe công trình đang đỗ, còn có một đội cảnh sát vũ trang đang đào bới, hai người trong Đội Ba cũng đang ở đây. Ba người xuống xe, Trần Phổ hỏi thành viên Đội Ba tiến triển thế nào rồi. Họ trả lời, tất cả đều được thi công theo đúng kế hoạch, dự kiến khoảng 10 giờ sáng sẽ thông xe.
Trần Phổ lại hỏi thăm họ tình hình vùng núi, hay tin còn có một cây cầu đá bị nước cuốn trôi, Trần Phổ nói với Lý Khinh Diêu và Châu Dương Tân: “Đi thôi, chúng ta qua bên kia xem sao.”
Khi họ đến con sông nhỏ kia thì đã là hai rưỡi sáng. Vầng trăng sáng lạnh lẽo treo lơ lửng trên khung trời đêm, những phiến đá, tảng đá vỡ nứt, ngổn ngang, nằm im lìm giữa dòng nước xiết chảy cuồn cuộn.
Nhìn tình cảnh này, Lý Khinh Diêu và Châu Dương Tân đều đưa ra nhận xét giống Phương Hạo: Quả thật không qua được. Thôi cứ đợi thông được thôi.
Trần Phổ dùng ngón trỏ và ngón cái xoa cằm, lại nói: “Anh thấy anh có thể qua.”
Ánh trăng in bóng trên khuôn mặt anh, dòng nước cuồn cuộn dưới chân anh. Trên khuôn mặt tuấn tú của chàng thanh niên viết rõ bốn chữ “nóng lòng thử thách”.
Lý Khinh Diêu không lạc quan, “Qua kiểu gì? Bay à?”
Câu trả lời lạnh nhạt ấy đã thôi thúc trái tim cháy bỏng của Trần Phổ. Anh đưa tay niết nhẹ gáy cô, “Lát nữa anh bay cho em xem.”
Châu Dương Tân cũng đã biết rồi nên Trần Phổ làm động tác này một cách rất thoải mái. Còn Lý Khinh Diêu cứng đờ cổ, liếc nhìn Châu Dương Tân bên cạnh đang mỉm cười nhắm mắt làm ngơ, Lý Khinh Diêu thầm thở dài, đấy, lại thêm một người nữa.
Trần Phổ gọi ngay cho Ban Quản lý khu thắng cảnh, yêu cầu một số vật dụng cứu hộ. Những vật dụng này luôn được khu thắng cảnh chuẩn bị sẵn, cũng may nhà kho núi sau gần nhất không xa chỗ họ. Sau hai mươi phút liền có người mang đồ đến.
Trần Phổ và Châu Dương Tân cột dây cứu sinh vào một cái cây to bên bờ sông, đầu còn lại thắt nút hình số tám và buộc vào eo Trần Phổ. Châu Dương Tân vốn định đưa áo phao cho anh, nhưng Trần Phổ xua tay: “Mặc cái này thì không qua được thật.”
Sau đó, Trần Phổ lại đeo thêm những vật dụng cần thiết như dây cứu sinh, móc leo núi, búa đinh, v.v rồi đứng bên bờ sông tập bài tập khởi động.
Lý Khinh Diêu đứng bên cạnh quan sát, sắc mặt hơi sa sầm, im lặng suốt. Châu Dương Tân nhận ra, bèn bước tới nói: “Yên tâm, khi Trần Phổ tốt nghiệp trường cảnh sát, các môn thi thể lực đều đạt được hạng nhất. Trước đây cậu ấy còn tham gia huấn luyện cứu hộ đặc biệt, nghe nói thành tích khiến đám cảnh sát vũ trang phải há hốc mồm. Người khác không qua được, nhưng cậu ấy thì chưa chắc.”
Châu Dương Tân ngừng lại, một lát sau lại nói: “Cùng lắm là rơi xuống nước, chúng ta kéo cậu ấy lên là được. Kể cả bị nước cuốn trôi, em nhìn xem, nước cũng không quá xiết, chắc chắn không nguy hiểm đến tính mạng cậu ấy đâu.”
Lý Khinh Diêu lườm anh ấy, “Anh quả là biết an ủi người ta.”
“Cũng tàm tạm, tàm tạm thôi.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Trần Phổ đã chuẩn bị xong, anh chỉnh lại dây thừng quanh eo rồi nói với họ: “Vậy tôi qua đây.”
“Chờ đã.” Lý Khinh Diêu bước đến, quan sát kỹ lưỡng từ trên xuống dưới, cảm thấy cũng ổn, lại ngẩng đầu nhìn vào mắt anh: “Anh chắc chứ? Sẽ không nguy hiểm gì chứ?”
Nhìn thấy độ khó trước mắt, tay chân Trần Phổ đã ngứa rồi. Anh chỉ nhoẻn cười, nói: “Em nhìn đi.”
Lý Khinh Diêu tặc lưỡi, nói: “Em sẽ quay video. Nếu anh hóa thành chuột lột thì em sẽ phát đi phát lại video này mỗi ngày để nghiền ngẫm, hơn nữa còn cắt thành video ngắn gửi vào nhóm Đội Hai.”
Trần Phổ phì cười, cúi đầu đặt đôi tay lên vai cô, hét to: “Châu Dương Tân, quay đầu đi.”
Châu Dương Tân chửi thề, nói: “Tôi đâu còn là con nít.” Nhưng anh ấy vẫn quay đầu nhìn mặt nước cô đơn.
Lý Khinh Diêu cũng rất thoải mái, vòng tay qua cổ anh. Giờ đã là hai giờ sáng, đã hết giờ làm, hai người cũng nên khích lệ nhau ngoài giờ làm. Trần Phổ hôn cô một cái, nói: “Lát nữa anh sẽ đón em ở bên kia.”
Lý Khinh Diêu nói: “Nhất định phải chú ý an toàn, không qua được thì quay lại, đừng cố quá.”
“Anh biết chừng mực mà.”