Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 157




Phát biểu của Phương Hạo khiến tiếng thảo luận tại hiện trường càng lớn hơn. Có không ít người đồng ý với ý kiến của Phương Hạo, nhưng cũng có người cho rằng nội dung anh ấy phát biểu cũng có chỗ khiên cưỡng nên thiên về quan điểm của Lý Khinh Diêu hơn.

Đúng lúc này, vang lên một giọng nói: “Hung thủ đương nhiên không phải Lạc Long. Anh ta và hung thủ thật hoàn toàn là hai người với hai phong cách khác nhau. Chứng cứ thực tế có lẽ vẫn chưa xác đáng, nhưng chứng cứ hành vi sẽ không nói dối và cũng sẽ không thay đổi. Lạc Long không lên kế hoạch, cũng không có cảm giác ưu việt và càng không thong dong tự tin cực kỳ giống như đang dạo chơi. Đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa anh ta và hung thủ. Vì vậy, tất cả mọi thứ đều là hung thủ đánh lạc hướng chúng ta nhằm kéo dài thời gian và che giấu mục đích thật sự của hắn ta – Vụ án mạng thứ ba sắp sửa xảy ra.”

Châu Dương Tân đã đứng dậy, nét mặt cương nghị.

Một số người lắc đầu trước phát biểu của anh, nhưng cũng có một số người sửng sốt, lại bắt đầu thảo luận.

Lại có một người phát biểu ý kiến, nói: “Tôi thấy vụ án này có nhiều điểm tương đồng với vụ án La Hồng Dân. Chẳng có nhẽ Lạc Long cũng giống Lộ Tinh, đều là kẻ chết thay do Hướng Tư Linh sắp xếp? Người thực ra đều là Hướng Tư Linh giết, lẽ nào năm đó cô ta cũng là nạn nhân của phát sóng trực tiếp? Như vậy thì cả hai quan điểm của Trần Phổ và Phương Hạo đều hợp lý. Tại sao cô ta lại nói dối đánh lạc hướng chúng ta? Hơn nữa, cô ta cũng có rất nhiều phương điện phù hợp với điều kiện của hung thủ.”

Quan điểm này vừa được nêu ra, mọi người có mặt càng tranh luận sôi nổi hơn.

Châu Dương Tân ngồi cạnh Lý Khinh Diêu, lắc đầu nói với cô: “Không thể nào. Hướng Tư Linh cũng không có phong cách gây án như vậy.”

Lý Khinh Diêu nói: “Em đồng ý. Quan điểm này hoàn toàn là phỏng đoán, Hướng Tư Linh không có lý do giết Tiền Thành Phong. Có điều chúng ta cần phải điều tra rõ tại sao cô ta lại che giấu cho hung thủ.”

Đinh Quốc Cường hút thuốc suốt, im lặng lắng nghe, ba đầu lọc thuốc lá nằm gọn trong gạt tàn. Khi mọi người tranh luận đến nỗi sắp cãi ầm lên thì ông mới dập tắt điếu thuốc. Vị đội trưởng lão làng này tôn thờ một câu thoại trong bộ phim điện ảnh ông rất yêu thích: Hãy để viên đạn bay thêm một lúc. Đấy, bây giờ tư duy của mọi người đều đã được mở rộng ra rồi đấy?

Đinh Quốc Cường hắng giọng, cao giọng nói: “Đủ rồi, yên lặng.”

Tiếng tranh luận dần lắng xuống.

“Sư nói sư phải, vãi nói vãi hay, mọi người phân tích rất tốt, chỉ có điều khác nhau ở góc nhìn. Chúng ta làm công tác điều tra hình sự, xuất hiện bất đồng thì phải làm sao? Không nhìn rõ phía trước có mấy con đường thì phải làm sao?”

Có rất nhiều giọng nói cùng trả lời: “Trở về với chứng cứ.” “Để sự thật lên tiếng.”

Đây cũng là vấn đề Đinh Quốc Cường luôn tận tâm chỉ bảo họ.

Đinh Quốc Cường gật đầu: “Cũng giống như vụ án La Hồng Dân, dù Lộ Tinh có phải là hung thủ hay không thì việc anh ta từng đến hiện trường vụ án vào thời điểm xảy ra vụ án nhất định là điểm đột phá. Dù hiện tại hiềm nghi ở Hướng Tư Linh rất lớn nhưng cũng phải bắt được Lộ Tinh chúng ta mới biết được Hướng Tư Linh có phải là hung thủ hay không, đúng không? Mới có thể lấy được chứng cứ buộc tội.

Vụ án Tiền Thành Phong cũng tương tự. Hung thủ dù là Lạc Long hay là người khác. Dù ngụy trang thành cỡ giày số 42 hay có liên quan đến Hướng Tư Linh đi chăng nữa thì người đã leo lên sườn núi và chạy trốn sau đó chắc chắn là hung thủ. Phương Hạo, công tác điều tra phương tiện và người ở Hắc Lê Phong tiến triển đến đâu rồi? Đã tìm được nghi phạm hay phương tiện chưa?”

Phương Hạo lập tức đứng dậy, trả lời lễ phép: “Hôm qua cháu đã báo cáo rồi. Sau khi hung thủ đến giữa lưng chừng núi, có ba hướng chạy trốn. Trong số đó, ahi hướng là đường núi, hướng còn lại là đi bộ xuống núi. Cạnh chân núi có một con đường tỉnh lộ, lưu lượng xe không lớn. Cả ba ngã rẽ rời khỏi Hắc Lê Phong đều có camera an ninh.

Hiện tại, sau khi Tiền Thành Phong tử vong, trước khi chúng ta nhận được cuộc gọi báo cảnh sát và hoàn tất vòng vây, hung thủ có khoảng một tiếng đồng hồ để chạy trốn. Trong khoảng thời gian ước tính một giờ đồng hồ đã đủ để hung thủ trốn thoát. Còn về người đi bộ, số lượng khá ít, tổng cộng có 62 người đi bộ ngang qua. Chúng cháu đã điều tra xong từng người một trong số những người này, họ đều là khách du lịch, nhân viên khu thắng cảnh hoặc dân làng địa phương, tất cả đều không có gì đáng ngờ.

Về phương tiện, tổng cộng có 220 chiếc xe. Trong số đó, phần lớn là xe ô tô cá nhân, còn có một số xe vận chuyển hàng hóa, xe cá nhân trong thôn, xe tải chạy trên tỉnh lộ. Hiện đã kiểm tra xong 107 chiếc xe, còn 113 chiếc đang chờ kiểm tra.”

Mọi người thi nhau gật đầu.

Lý Khinh Diêu bỗng hỏi: “Lạc Long và Thượng Nhân lấy xe ở đâu ra?”

Vấn đề này Phương Hạo thật sự không thể trả lời ngay. Tuy nhiên theo phán đoán kinh nghiệm của anh thì kiếm được một chiếc xe không phải việc gì khó. Vì vậy anh không muốn trả lời câu hỏi chưa làm rõ được này, thế thì bản thân chẳng khác nào đang so đo với người với. Phương Hạo nghĩ ngợi, vỗ vai thanh niên bên cạnh: “Cậu trả lời đi.”

Thanh niên này chính là một trong số những tuyển thủ vô năng của Đội Ba trước đây từng có hảo cảm với Lý Khinh Diêu nhưng chưa kịp thổ lộ thì đã bị cô làm cho xấu mặt, cụp đuôi bỏ về.

Thanh niên ngẩng đầu, nhìn cô gái lạnh lùng xinh đẹp đối diện, chưa kịp nói gì thì mặt đã đỏ bừng. Sau khi suy nghĩ cực kỳ nghiêm túc, cậu ta thanh thật trả lời: “Tôi nghĩ…Lý Khinh Diêu nói rất đúng.”

Phương Hạo: “…Mẹ kiếp!”

Trần Phổ ngước mắt, đôi mắt sắc như dao cau bắn về phía thanh niên này, nhớ kỹ tên cậu ta.

Những người đang ngồi sững sờ, không ít người biết rõ ngọn nguồn liền bật cười thật to. Bầu không khí căng thẳng trong phòng họp cũng vơi bớt.

“Được rồi.” Đinh Quốc Cường cũng cảm thấy cậu thanh niên Đội Ba này quá vô năng. Ông gõ bàn, nói: “Các nhóm tiếp tục điều tra sâu theo nhiệm vụ được giao. Nhất là nhóm ba, đẩy nhanh tiến độ, chìa khóa để phá án rất có thể đang nằm ở Hắc Lê Phong. Trần Phổ, cậu chia một nửa thành viên trong nhóm cho Phương Hạo.”

Mọi người đồng thanh trả lời: “Rõ!”

Vừa ra khỏi phòng họp, Trần Phổ liền đi gặp Đinh Quốc Cường: “Báo trước với thầy một tiếng. Em cũng muốn đến Hắc Lê Phong xem thử.”

Đinh Quốc Cường đã thấm mệt, dù gì cũng đã lớn tuổi rồi. Ông xoa trán, hỏi anh: “Bây giờ?” Ông nhìn đồng hồ trên tường, đã mười một rưỡi. Trần Phổ lại định thức trắng đêm.

“Không tận mắt xem, em không yên lòng.”

“Được.” Đinh Quốc Cường nói: “Hỗ trợ Phương Hạo một chút. Cậu ta hơi bốc đồng nhưng dày dặn kinh nghiệm hơn cậu.”

“Em biết rồi.” Trần Phổ nói: “Em thích nhất là được làm việc với Phương Hạo.”

“Biến biến biến.”



Từng giây từng phút trôi qua, trong bệnh viện ngày càng yên tĩnh, nhưng cấp cứu khoa Nhi vẫn tấp nập, số lượng người chờ khám còn tăng lên.

Phòng lưu bệnh Tiền Tư Điềm nằm đã có thêm năm bệnh nhi.

Cảnh sát trẻ tuổi lấy bình giữ nhiệt trong túi quần ra, đứng dậy khỏi chiếc ghế hành lang cứng lạnh đi rót nước. Khi đi qua cửa phòng bệnh đó, cậu ta cúi đầu nhìn vào trong. Tiền Tư Điềm vẫn đang ngủ, người giúp việc cũng đang dựa vào tường ngủ gà ngủ gật. Hướng Tư Linh quay lưng về phía cửa, đang kiểm tra nhiệt độ trán của con gái.Trên áo khoác màu trắng sữa, mái tóc dài đen nhánh xõa ra như thác đổ.

Cảnh sát chỉ nhìn một cái rồi quay đi, đứng tại chỗ nhảy bật vài cái để tỉnh táo, lấy nước xong liền quay lại chỗ cũ, tiếp tục canh giữ với vẻ mệt mỏi.