Có lẽ Vương Vĩ sợ phải chịu trách nhiệm nên sắc mặt rất khó coi. Phương Hạo nói: “Chủ quản Vương, ông đừng lo lắng. Chúng tôi muốn tìm hai người này, ông có biết bây giờ họ đang ở đâu không?”
Vương Vĩ lập tức kể rõ đầu đuôi câu chuyện.
Hóa ra, mỗi khi đến mùa cao điểm du lịch, thiếu hụt nhân lực, bộ phận hậu cần sẽ xem xét tuyển thêm người dân địa phương làm một số công việc như hậu cần, vệ sinh, bảo vệ, trả lương theo ngày và sử dụng lao động linh hoạt.
Núi sâu phía sau Hắc Lê Phong giáp tỉnh Quế Châu, vẫn còn khu vực rộng lớn chưa khai thác, giao thông bất tiện và cũng vẫn chưa đưa ra định hướng cụ thể cho việc phát triển những dãy núi đó trong tương lai. Công ty du lịch không có nhân sự dư thừa để trèo đèo lội suối đến những ngọn núi đó để bảo vệ những cảnh điểm nhỏ không mang lại lợi ích kia.
Hiện tại Lễ Quốc khánh đã cận kề, năm nay Tương Thành lại mưa nhiều nên Vương Vĩ định tuyển thêm một vài nhân viên thời vụ, sống trong núi đặng canh giữ, phòng sạt lở hoặc côn trùng thú dữ tàn phá những điểm du lịch còn nguyên sơ.
Thượng Nhân và Lạc Long được phân đến ngọn núi hẻo lánh nhất. Nửa tháng trước, Vương Vĩ đã cử người lái xe đưa họ đến chân núi để tự họ leo lên núi. Trên núi đã có sẵn một căn nhà gỗ của nhân viên trông rừng cũ, họ chỉ cần mang theo lương thực thực phẩm lên là được. Vì tín hiệu trong núi sâu không tốt nên đã thống nhất thanh toán lương theo tháng. Đến khi đó, họ chụp vài tấm ảnh bảo vệ điểm du lịch trên núi là có thể lĩnh tiền.
Trong buổi phỏng vấn trước đó, Vương Vĩ thấy họ cao to vạm vỡ, sức chín trâu hai hổ, mà tiền lương trả cũng thấp. Hơn nữa, chỉ có mỗi một ngọn núi trọc và một căn nhà gỗ cũ, không có gì để trộm cắp, cho nên Vương Vĩ chỉ nhìn sơ qua sơ yếu lý lịch của họ. Hiện giờ vẫn chưa được một tháng, hai bên cũng chưa từng liên lạc với nhau.
Phương Hạo lập tức yêu cầu Vương Vĩ dẫn đường, tập hợp nhân lực lái xe đến ngọn núi kia.
Dù ngọn núi đó nằm trong khu thắng cảnh Hắc Lê Phong, khoảng cách đường thẳng không xa, đường núi quanh co khúc khuỷu nên lái xe cũng mất nửa tiếng đồng hồ mới đến nơi.
Vừa đến chân núi, tất cả mọi người đều sững sờ.
Hai hôm trước, trong núi đổ vài trận mưa lớn nhưng khu thắng cảnh trung tâm bên ngoài không hề hấn gì cho nên mọi người đều không biết tình hình trong núi sâu vắng người.
Hiện tại, con đường duy nhất trước mặt họ, con đường đất chỉ đủ cho một chiếc xe qua đã hoàn toàn biến mất. Dòng suối đục ngầu rồng chừng mười mấy mét chảy xiết qua bờ đường. Những tảng đá lớn và bùn đất chất cao như ngọn núi nhỏ, cả người lẫn xe hoàn toàn không đi qua được.
“Có đường khác không?” Phương Giai sốt ruột hỏi.
Vương Vĩ lưỡng lự đáp: “Không còn. Vốn là còn một con đường bỏ hoang, nhưng phải qua sông, bên trên có một cây cầu đá. Nhưng hai năm trước cây cầu đã bị sập do lũ, đến giờ vẫn chưa được sửa lại. Nếu không thì phải vòng qua núi, phải mất một hai ngày.”
“Dẫn tôi đến cây cầu đá đó xem thử!”
Mọi người lại vòng qua một đoạn đường núi, đến bờ một con sông nhỏ.
Con sông nhỏ chỉ rộng chừng bảy tám mươi mét, giữa sông là một cây cầu độc mộc được xây bằng những phiến đá màu xám to tướng, không biết cầu được xây từ thời nào nhưng hiện tại, những phiến đá đã bị cuốn trôi, chỗ đứt gãy rộng nhất rộng đến hàng chục mét. Nơi này đúng ngay khúc sông quanh hẹp nhất, nước sông chảy xiết, đá ngầm lởm chởm.
Phương hạo có kinh nghiệm vô cùng phong phú, vừa nhìn đã biết đi thuyền xung kích cũng khó qua. Hơn nữa trời đã tối rồi, huy động thuyền xung kích vận chuyển vào đây, quẩn đi quẩn lại e rằng cũng bằng thời gian khai thông đường bộ. Chưa kể đi tàu còn nguy hiểm. Thế là, anh ấy quả quyết nói: “Tôi sẽ xin hỗ trợ, khai thông đường bộ ngay lập tức.”
—
Đã mười giờ tối nhưng phòng họp của Cục Công an vẫn sáng đèn.
Hôm nay là ngày thứ hai của vụ án Tiền Thành Phong, cũng là buổi họp phân tích tình hình vụ án lần thứ hai. Các tổ báo cáo tiến triển công việc, Đội Cảnh sát Hình sự quyết định phương hướng điều tra tiếp theo.
Không chỉ toàn bộ cốt cán Đội Hai tham gia mà những thành viên của bộ phận hỗ trợ chính cũng có mặt. Phương Hạo đội trưởng Đội Ba đang trên đường về.
Đinh Quốc Cường nhìn đồng hồ rồi nói: “Không đợi Phương Hạo nữa, bắt đầu thôi.”
Phương Giai báo cáo tình hình phía Hướng Tư Linh trước: Từ trong số ba trăm người có ngoại hình tương đồng bức phác họa mà hệ thống lọc ra, Hướng Tư Linh đã xác định được ba người có ngoại hình giống nhất với nghi phạm cô ta nhìn thấy ngày hôm đó, hơn nữa còn rất chắc chắn.
Hướng Tư Linh không thể nhận dạng nghi phạm chính xác một trăm phần trăm là một điều dễ hiểu đối với các cảnh sát hình sự dày dặn kinh nghiệm. Tại hiện trường vụ án, người bình thường còn ở trong trạng thái căng thẳng cao độ, huống chi cô ta còn phải bảo vệ con mình, tránh kích động nghi phạm. Theo lẽ thường, cô ta cũng không có cơ hội quan sát kỹ càng ngoại hình của nghi phạm.
Máy chiếu chiếu ba tấm ảnh đàn ông.
Tấm ảnh đặt ở đầu tiên chính là ảnh của Lạc Long. Hai người đàn ông còn lại ngoại hình quả thực rất giống, nhưng quan sát kỹ thì sẽ phát hiện ra điểm khác. Một người có cằm rộng hơn, một người có làn da trắng hơn.
Phương Giai nói: “Theo kết quả điều tra của chúng tôi, hai người đàn ông phía sau đều có chứng cứ ngoại phạm xác đáng vào ngày xảy ra vụ án. Hơn nữa, họ không hề quen biết Tiền Thành Phong, có thể loại trừ khỏi diện tình nghi. Chỉ có Lạc Long, rất có thể là người thứ ba làm phát sóng trực tiếp cùng Tiền Thành Phong và Lưu Hoài Tín. Vả lại, vào ngày xảy ra vụ án và hiện tại, hắn ta đều đang trong tình trạng mất tích. Tình hình cụ thể của Lạc Long, bên Trần Phổ phụ trách điều tra nên tôi sẽ không nói thêm.”
Số người tham gia cuộc họp hôm nay ít hơn lần trước, Lý Khinh Diêu và Trần Phổ cùng tiến vào, cô ngồi trên chiếc ghế phía sau lưng anh, chỉ cách chừng một tấc. Cô đang cầm bút định ghi chép thì Trần Phổ ngoảnh lại, đặt tay lên lưng ghế, nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc rồi nói: “Lý Khinh Diêu báo cáo.”
Lý Khinh Diêu đứng dậy trả lời: “Rõ.”
Cô mở sổ ghi chép điều tra, bắt đầu giới thiệu tình hình của Lạc Long. Bao gồm cuộc đời của anh ta, hoàn cảnh gia đình, ghi chép phạm tội và những lời bình chính của Giám thị và bạn tù về anh ta, quan hệ của anh ta và Thượng Nhân và hành tung của anh ta sau khi ra tù.
Nội dung phức tạp và vụn vặt nhưng Lý Khinh Diêu trình bày cực kỳ mạch lạc rõ ràng, câu chữ ngắn gọn chính xác, giọng nói nhẹ nhàng truyền cảm nên dù trình bày điều gì thì cũng đều có cảm giác cuốn hút. Vốn dĩ trong tay mọi người đều có biên bản điều tra đã in sẵn, nhưng không biết từ khi nào mọi người đều đã bị hấp dẫn, ngẩng đầu lắng nghe cô nói.
Đinh Quốc Cường ngồi ở hàng đầu, nghe mà hơi phân tâm, thiết nghĩ lần sau nếu cần người phát ngôn đối đáp với phóng viên hoặc là chụp áp phích tuyên truyền, Lý Khinh Diêu là một lựa chọn không tồi. Trước đây, ông cho rằng hình tượng Trần Phổ tốt, định cho anh đảm nhận, ai dè Trần Phổ nhất quyết không chịu, chê mất mặt. Ôi, học sinh học trò đau cả đầu.
Lý Khinh Diêu báo cáo xong kết quả điều tra khách quan, cô đang định chuyển hướng, nói: “Nhưng chúng tôi cho rằng…” Thì có người gõ cửa kêu “cộc cộc cộc”, ngắt ngang lời cô.
Đinh Quốc Cường: “Vào đi.”
Phương Hạo người ngợm bụi bặm, hối hả tiến vào. Anh ấy nói với Đinh Quốc Cường: “Xin lỗi đội trưởng, cháu đến muộn. Bên Hắc Lê Phong vẫn chưa xong việc.”
Đinh Quốc Cường xua tay, nói không sao.
Một cảnh sát lão luyện hỏi: “Phương Hạo, cậu vừa lặn lộn đâu về đấy?”
Vị trí của Phương Hạo ở cạnh Trần Phổ, anh ấy ném chiếc mũ cảnh sát lên bàn họp, nói: “Đừng hỏi nữa. Thưa đội trưởng, cháu đã xác nhận với người phụ trách khu du lịch rồi. Nửa tháng trước, Lạc Long và Thượng Nhân có đến đó làm nhân viên thời vụ, sống ở trong núi trông rừng. Mấy hôm trước, trời đổ mưa to, đường sạt lở nên chúng cháu đã liên lạc với cảnh sát vũ trang và cơ quan quản lý giao thông, hiện đang gấp rút sửa chữa. Người của cháu vẫn đang thủ ở đó giúp đỡ, cháu lấm lem thế này cũng là vì giúp đỡ làm việc. Dự kiến sáng mai sẽ thông đường, đến lúc đó chúng ta có thể vào núi bắt người.”
Mọi người nghe mà phấn khởi, Đinh Quốc Cường nở nụ cười đầu tiên trong buổi tối hôm nay, ông nói: “Tốt, mọi người vất vả rồi.”
Phương Hạo liếc nhìn Trần Phổ, nói: “Cảm ơn. Nhờ manh mối Tổ hai các cậu tìm được cả thôi.”
Trần Phổ nhướn mày, hai người đàn ông đều cùng diễn nét cười giả lả.
“Chuyện nhỏ.” Trần Phổ nói, “Không đáng để cảm ơn, tất cả đều là vì điều tra vụ án thôi.”
Có người hỏi: “Thế không biết hai người kia đã chạy chưa?”
Phương Hạo trả lời: “Rất có thể là vậy. Thế chỉ có thể chạy đến vùng núi phía Nam tỉnh Quế Châu thôi. Dù thế nào chúng ta cũng phải vào trong núi rồi tính tiếp.”
“Xem ra hung thủ là Lạc Long là cái chắc.” Có người vừa hút thuốc vừa nói: “Thời gian, địa điểm đều khớp, cũng nắm rõ địa hình Hắc Lê Phong. Hắn ta làm nhân viên trông rừng để tiện bề giết người thôi.”
Lời nói này nhận được sự đồng ý của hầu hết mọi người. Phương Hạo cũng nói: “Chắc chắn rồi. Chạy không thoát đâu.”
Đinh Quốc Cường nói: “Thôi được rồi. Mọi người yên lặng hết đi. Lý Khinh Diêu, đồng chí nói tiếp đi.”
Lý Khinh Diêu vẫn đang đứng, bình tĩnh đưa mắt nhìn Trần Phổ.
Trần Phổ vẫn giữ thế ngồi nghiêng, cũng gặp dịp nhìn cô một cái. Sắc mặt anh vẫn hờ hững, nhưng ngón trỏ đặt trên thành ghế hơi cong vào trong, chỉ vào bản thân.
Lý Khinh Diêu hiểu ý anh: Hay là để anh phát biểu kết luận tiếp theo?
Bởi vì sự xuất hiện giữa chừng của Phương Hạo đã làm gián đoạn báo cáo của Lý Khinh Diêu, hơn nữa chiều gió hiện trường đang dẫn dắt mọi người nghiêng về hướng Lạc Long là hung thủ.
Tuy nhiên, Trần Phổ và Lý Khinh Diêu lại phụ trách điều tra Lạc Long nên có rất nhiều tình huống chỉ có họ hiểu rõ nhất. Những người xung quanh dựa vào manh mối khách quan hiện có, kết luận Lạc Long là hung thủ cũng là điều hợp tình hợp lý.
Lý Khinh Diêu là một điều tra viên non trẻ, bản báo cáo tiếp theo sẽ có áp lực lớn, hơn nữa có khả năng đối mặt với nhiều nghi vấn hơn. Nếu đổi lại là Trần Phổ thì không sao, bởi vì chuyện phản bác ý kiến thế này với anh chỉ là chuyện như cơm bữa. Hôm này sẵn tát vào mặt Phương Hạo thì còn gì bằng.
Nhưng Lý Khinh Diêu không đáp lại Trần Phổ. Cô cúi đầu, bắt đầu phát biểu. Câu đầu tiên là khen ngợi người khác: “Em cũng đồng ý, Lạc Long và Thượng Nhân có liên quan mật thiết đến vụ án này, khai thông đường lên núi bắt được hai người này là chìa khóa để phá án. Tổ trưởng Phương vất vả rồi ạ!” Nói đến đây, Lý Khinh Diêu liền nở một nụ cười ngọt ngào với Phương Hạo, một nụ cười vô tư vui vẻ mà những người trẻ tuổi dành cho tiền bối.
Phương Hạo hài lòng, mỉm cười và gật đầu với đóa hoa cởi mở ngoan ngoãn. Anh ấy liếc nhìn Trần Phổ bên cạnh, trong lòng càng thấy ghét.
Trần Phổ lắng nghe, nghĩ bụng, lại diễn rồi đấy. Thế nhưng, nói vài câu xuôi tai và khách quan có thể giúp cô giảm bớt áp lực phải đối mặt. Trần Phổ cảm thấy đây cũng là kỹ năng của cô.
“Tuy nhiên…” Lý Khinh Diêu chuyển đề tài câu chuyện, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Chúng tôi cho rằng quan điểm Lạc Long là hung thủ vẫn còn tồn tại nghi vấn lớn. Nguyên nhân chủ yếu dựa vào năm căn cứ dưới đây:
Thứ nhất, chiều cao. Kiểm tra dấu chân tại hiện trường, suy đoán hung thủ có chiều cao tối đa là 175cm, nhưng chiều cao của Lạc Long là 184cm.
Thứ hai, năng lực tài chính. Sau khi Lạc Long và Thượng Nhân ra tù, cả hai đều không có nguồn thu nhập, dù là ăn mặc ở đi lại cũng vô cùng túng quẫn. Thượng Nhân sử dụng điện thoại cục gạch, còn Lạc Long không mua nổi điện thoại, còn từng xin bố mẹ tiền mua điện thoại. Hai người như vậy làm sao có thể mua được súng? Và mua súng ở đâu?
Thứ ba, đặc điểm tính cách. Bất kể lịch sử phạm tội của Lạc Long hay là biểu hiện trong tù của anh ta suốt năm năm nay đều phản ánh Lạc Long tuy khá thông minh nhưng bản chất lại là người bốc đồng và nóng nảy. Những lần ngồi tù của anh ta đều liên quan đến phạm tội bột phát. Điều này trái ngược hoàn toàn với kế hoạch chu toàn, mục đích rõ ràng và sự chu đáo cẩn thận mà hung thủ thể hiện trong vụ án này. Lạc Long không có phong cách gây án như vậy.
Thứ tư, Lạc Long là tội phạm tình dục. Hắn ta không chỉ từng vào tù vì tội cưỡng hiếp mà đến cả cô gái độc thân sống ở tầng trên hắn ta cũng quấy rối thì tại sao khi đối mặt với một người đẹp như Hướng Tư Linh, hắn ta lại không động tay? Không những không động tay mà từ trong toàn bộ khẩu cung của Hướng Tư Linh chúng ta có thể thấy rằng, trong suốt 35 phút tiếp xúc, Lạc Long hoàn toàn không có bất kỳ suy nghĩ nào về phương diện đó. Điều này không phù hợp với tính cách của Lạc Long.
Thứ năm, động cơ. Trong tù, Lạc Long từng khoe với các bạn tù về hai người bạn sinh viên đại học của mình. Trong lời kể, hắn ta chưa từng nhắc đến hai chữ thù hận. Ngược lại, hắn ta còn cảm thấy tự đắc vì mình bảo sao họ nghe vậy. Một người có thể giấu giếm được một lúc chứ không thể giấu giếm được suốt năm năm. Tôi cho rằng những gì Lạc Long biểu hiện trong tù, tình trạng quan hệ giữa anh ta Lưu Hoài Tín và Tiền Thành Phong là thật. Anh ta không hận họ, cũng không có động cơ giết hai người này.
Trên đây là những căn cứ chủ yếu chúng tôi cho rằng Lạc Long không phải hung thủ của vụ án này.”
Trong phòng họp im phăng phắc, một lúc sau vang lên tiếng bàn luận. Có rất nhiều người gật đầu, cho rằng Lý Khinh Diêu nói rất có lý. Cũng có người trầm ngâm suy nghĩ, còn có người cau mày hoặc lắc đầu, trong đó có Phương Hạo.
Dường như Đinh Quốc Cường đã lường được tình huống này. Theo lệ cũ, lúc này ông sẽ điểm tên cậu học trò cứng đầu quý mến của mình ra mặt ổn định cục diện: “Trần Phổ, đừng rụt cổ nữa, cậu nghĩ thế nào?”
Trần Phổ sắp nói chuyện, tất cả mọi người đều im lặng.
Trần Phổ mỉm cười, nói: “Cháu có rụt cổ đâu? Đội trưởng Đinh, không thể lúc nào cũng là cháu nói, cũng phải cho người trẻ cơ hội chứ. Theo cháu, Lạc Long chắc chắn không phải hung thủ, Hướng Tư Linh đã nói dối. Quả thật hôm đó cô ta có mặt tại hiện trường vụ án và quả thật đã nhìn thấy hung thủ, còn tiếp xúc với hung thủ suốt 35 phút bên cạnh thi thể. Nhưng mỗi một câu cô ta nói đều là giả. Cô ta căn cứ vào ngoại hình của Lạc Long để miêu tả nghi phạm cho chúng ta chứ không phải là người cô ta tận mắt nhìn thấy.”