Ngoài ra, hiện tại có vẻ Lạc Long chưa đăng ký số điện thoại mới, hắn ta còn đến đòi bố mẹ tiền mua điện thoại nhưng cũng không thành công. Còn Thượng Nhân không có lịch sử thanh toán di động, kinh tế cũng eo hẹp nên tám phần mười là sử dụng điện thoại cục gạch. Nếu hai người đó cần lên mạng, tìm hiểu thế giới bên ngoài hoặc lên kế hoạch gì đó thì cách duy nhất là đến quán net.
Con phố này có tổng cộng ba quán net, trong đó có hai quán được sửa sang đẹp, phần cứng cũng tốt nhưng giá cả cao hơn một nửa, trong quán toàn là những thanh niên đang chơi điện tử. Quán còn lại cũ hơn, giá cũng rẻ. Trần Phổ và Lý Khinh Diêu đi thẳng vào trong quán thứ ba.
Hai người cho nhân viên trước quầy quán net xem, chàng trai vừa nhìn liền nhận ra, nói: “Hai người này thường xuyên đến đây. Đôi khi ban ngày thuê một hai tiếng đồng hồ, có khi thuê cả đêm.”
“Họ có máy thường sử dụng không?” Trần Phổ hỏi, ánh mắt hướng về ô cửa sổ sát đường.
Quả nhiên, chàng trai chỉ vào những chiếc máy dưới ô cửa sổ: “Lần nào họ cũng ngồi ở chỗ đó, chắc do không khí trong lành.”
Trần Phổ mỉm cười, thì thầm với Lý Khinh Diêu: “Em đoán là tại sao?”
Lý Khinh Diêu bước đến nghía thử, đoán: “Tiện để chạy à?” Ở đây là tầng hai, nhảy từ cửa sổ xuống cũng không cao lắm.
Trần Phổ gật đầu: “Anh đoán, loại tội phạm này có rất nhiều thói quen đã ăn sâu vào máu. Họ mới được phóng thích, chưa chắc là vì trốn cảnh sát mà chỉ là phản xạ có điều kiện.”
Lý Khinh Diêu tỏ ý mình đã học được. Những kinh nghiệm vụn vặt này đã ăn sâu vào máu các cảnh sát lão làng và luôn được họ vận dụng rất nhanh. Trần Phổ dạy cô những kinh nghiệm ấy, biết đâu một ngày nào đó nó sẽ phát huy tác dụng trong công tác điều tra.
Nhân viên kỹ thuật của cục nhanh chóng có mặt, kết hợp với thời gian lên mạng của hai người họ mà camera an ninh ghi lại, nhân viên kỹ thuật đã truy xuất được lịch sử duyệt web trên hai chiếc máy tính họ thường sử dụng.
Họ không xóa sạch lịch sử duyệt web.
Trang web hai người này truy cập nhiều nhất có hai loại, một loại là trang web khiêu dâm, loại còn lại là trang web tìm việc làm.
Trong bản sơ yếu lý lịch sơ sài mà hai người họ làm đương nhiên đã ém nhẹm quá khứ ngồi tù. Thượng Nhân viết trước đây mình làm nông ở nhà và làm thuê xa nhà. Còn Lạc Long viết mình mở cửa hàng. Có lẽ vì công việc họ tìm là công việc tay chân nên khả năng cao là chủ thuê sẽ không kiểm tra kỹ càng sơ yếu lý lịch của hai người họ.
Hai người họ gửi đi rất nhiều sơ yếu lý lịch, nhưng chỉ có lác đác vài người phản hồi. Đúng lúc này, có hai email đã thu hút sự chú ý của Trần Phổ và Lý Khinh Diêu.
Người gửi: Công ty TNHH Phát triển Du lịch Hắc Lê Phong, thành phố Tương Thành.
Nội dung thư:
[Kính gửi anh Lạc Long:
Chúng tôi nhận được sơ yếu lý lịch của anh, trân trọng mời anh đến công ty chúng tôi phỏng vấn vị trí nhân viên trông rừng. Vui lòng mang theo căn cước công dân và sơ yếu lý lịch đến phỏng vấn tại Công ty TNHH Phát triển Du lịch Hắc Lê Phong trong vòng ba ngày tới. Số điện thoại vă phòng: (Máy bàn) XXXXX.]
Thời gian gửi thư là nửa tháng trước.
Trong hòm thư tìm việc của Thượng Nhân cũng nhận được một email tương tự. Cả hai người đều trả lời nhất định sẽ đến tham gia phỏng vấn đúng hẹn.
Trung Đội trưởng Đội Cảnh sát Hình sự số ba tên là Phương Hạo, năm nay 35 tuổi, cao to vạm vỡ, tướng tá đường hoàng. Trước khi Trần Phổ tiếp quản Đội Hai, Phương Hạo cũng là sức trẻ tài năng dẫn đầu trong đội. Tuy kết hôn sớm và đã có một trai một gái nhưng Phương Hạo vẫn thích gì làm nấy, dám làm dám chịu. Các thành viên trong Đội Ba đều phục anh ấy sát đất.
Phương Hạo và Trần Phổ long tranh hổ đấu, luôn phiên lập công trạng phá án mkhoong biết bao nhiêu lần. Tuy nhiên, xét về tổng thể thì Phương Hạo có phần kém cạnh hơn nên anh ấy rất không cam tâm. Khoảng thời gian trước, chính anh ấy đã xúi hai cảnh sát độc thân trong Đội đến ngắt trộm hoa Đội Hai, nào ngờ lại bị Lý Khinh Diêu cho một vố.
Sau đó, Trần Phổ từ Vân Nam về, đi đâu cũng dẫn theo Lý Khinh Diêu làm cộng tác, như hình với bóng, cực kỳ khăng khít. Phương Hạo biết ngay là tên đối thủ lâu năm này có vấn đề, tám phần mười là ông tướng này định trâu già gặm cỏ non. Dù gì Phó Cục trưởng và phu nhân Cục trưởng nhỏ hơn ông ấy năm tuổi, đội trưởng Đinh và phu nhân Đội trưởng nhỏ hơn chú ấy bốn tuổi năm xưa cũng thế còn gì. Nào giống Phương Hạo, vợ chồng anh ấy là bạn học cấp ba, là thanh mai trúc mã. Cho nên Phương Hạo khinh nhất là loại đàn ông lớn tuổi lấy chức vụ cao ra dụ dỗ những cô gái trẻ. Cục trưởng và Đội trưởng Đinh thì thôi, anh ta không dám nói. Nhưng đương nhiên anh ấy có thể coi thường Trần Phổ.
Cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy, Trần Phổ rõ là ngang hàng với anh ấy mà lại đổ xô tranh giành với đám thanh niên, đúng là không có liêm sỉ.
Thế là, sau khi nhận được điện thoại báo tin của Trần Phổ, Phương Hạo chỉ trả lời một cách lạnh lùng: “Biết rồi, cảm ơn, nợ cậu một ân huệ.”
Trùng hợp Trần Phổ cũng có ý kiến với anh ấy. Theo lời tố cáo lúc đó của Diêm Dũng, Phương Hạo còn cố tình sắp xếp hai cấp dưới của mình tiếp cận Lý Khinh Diêu, cùng chấp hành nhiệm vụ. Vì vậy giọng điệu của Trần Phổ cũng rất lạnh nhạt: “Không cần cảm ơn, tôi không đóng góp được gì nhiều. Tất cả là nhờ Lý Khinh Diêu điều tra ra. Tổ trưởng như tôi cũng phải cảm ơn cô ấy.”
Phương Hạo mắc ói đến nỗi thẳng thừng cúp điện thoại.
Tuy nhiên, hơn thua cũng chỉ là hơn thua, Trần Phổ xưa nay vẫn là người đáng tin cậy, Phương Giai rất coi trọng manh mối anh cung cấp nên lập tức triệu tập các thành viên cốt cán trong Đội, nói: “Bận bịu cả nửa ngày trời mà người thì nằm ngay trước mắt chúng ta! Nhanh chóng gọi người phụ trách tuyển dụng của công ty du lịch đến đây, đồng thời lấy luôn danh sách toàn thể nhân viên của họ.”
Đúng là khoảng tối dưới chân đèn.
Đồng thời, Phương Hạo càng năng nổ hơn. Theo thông tin từ Trần Phổ, số điện thoại cuối cùng của Thượng Nhân biến mất ở Hắc Lê Phong, hai người họ lại đặc biệt đến Hắc Lê Phong tìm việc, nghi vấn lớn nhất – tại sao Lạc Long không giết Hướng Tư Linh cũng đã tìm được lời giải. Hung thủ không phải Lạc Long thì còn ai vào đây? Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy?
Quản lý nhân sự của công ty du lịch có mặt rất nhanh, nhưng anh ta không có ấn tượng gì về hai người ngày, trong danh sách nhân viên anh ta mang đến cũng không có họ.
Phương Hạo hỏi: “Có khi nào họ đã đến nhưng không đậu phỏng vấn không?”
Quản lý nhân sự lại yêu cầu cấp dưới mang sổ ghi chép ứng viên phỏng vấn đến, tất cả người đến phỏng vấn đều sẽ ký tên vào sổ ghi chép, bên trong cũng không có hai người kia. Những nhân viên phụ trách tuyển dụng ở phòng Nhân sự cũng không có ấn tượng.
Phương Hạo buồn rầu, nói: “Email từ công ty du lịch gửi đến, không phải phòng nhân sự các anh gửi thì còn ai vào đây?”
Câu nói này đã nhắc nhở quản lý nhân sự, anh ta nói: “Nhắc mới nhớ! Phía tôi tuyển dụng đều là nhân viên chính thức, có biên chế và cũng có hợp đồng. Nhưng một số nhân viên thời vụ phía hậu cần tuyển thì không thuộc quyền quản lý của tôi. Chú Vương phụ trách hậu cần thi thoảng cũng sử dụng tài khoản tuyển dụng của công ty.”
Vương Vĩ, chủ nhiệm hậu cần nhanh chóng được gọi đến, Vương Vĩ là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, tháo vát và giàu kinh nghiệm. Thấy căn phòng toàn là cảnh sát, Vương Vĩ sững sờ. Ông ta cũng không biết gần đây trên núi xảy ra án mạng, đang truy tìm hung thủ nên mấy hôm nay không mở cửa đón khách. Ông ta cúi đầu hỏi quản lý nhân sự với vẻ lo lắng: “Chuyện gì thế? Chẳng nhẽ hung thủ là nhân viên của chúng ta?”
Quản lý nhân sự trấn an: “Không sao đâu, chú đừng nghĩ lung tung, tìm chú để hỏi tình hình của hai nhân viên thời vụ thôi.”
Phương Hạo lấy ảnh của hai người kia đưa cho Vương Vĩ xem. Vương Vĩ trợn tròn mắt: “Tôi…quả thật tuyển hai người này vào làm, họ sao vậy? Phạm tội à?”
Có lẽ Vương Vĩ sợ phải chịu trách nhiệm nên sắc mặt rất khó coi. Phương Hạo nói: “Chủ quản Vương, ông đừng lo lắng. Chúng tôi muốn tìm hai người này, ông có biết bây giờ họ đang ở đâu không?”