Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 153




Tào Hoàn Quân lập tức tự rót cho mình một ly trà, nói: “Chị dâu, kính chị. Nếu anh em có chỗ nào không phải, mong chị khoan dung.”

Lý Khinh Diêu cụng ly với anh ấy, “Chuyện nhỏ.”

Tào Hoàn Quân cười khà khà.

Trần Phổ cũng cười tươi roi rói, cứ dán mắt vào khuôn mặt Lý Khinh Diêu suốt. Tào Hoàn Quân nghĩ đúng thật, dẫu Trần Phổ cảm thấy bản thân không cần có bạn gái cho mát mặt, nhưng cảm nhận đầu tiên mà tính cách cởi mở hào sảng của Lý Khinh Diêu mang lại cho anh vẫn là nở mày nở mặt, chẳng hạn những cảm nhận như là: Bạn gái mình thông minh lại khéo ăn khéo nói, biết làm chủ tình hình, Tào Hoàn Huy e là phải ghen tị lắm đây. Đồng thời, anh cũng cảm thấy mới mẻ, chưa bao giờ anh nhìn thấy khía cạnh thấu tình đạt lý này của Lý Khinh Diêu. Dù gì khi ở bên cạnh anh, cô đều là một người ngang ngạnh.

Quán này bày trí bàn vuông ghế dài, Trần Phổ và Lý Khinh Diêu vốn dĩ ngồi đối diện nhau, Tào Toàn Quân đến, Trần Phổ liền ngồi cùng Lý Khinh Diêu trên một băng ghế dài. Lúc này, anh không kìm được mà ôm lấy vai cô, tiện đà tiếp lời họ: “Tôi không ngoan ở đâu? Cô ấy bảo tôi đi hướng Đông, tôi dám đi hướng Tây à?”

Tào Hoàn Quân ngán ngẩm, giơ ngón cái về phía Trần Phổ: “Anh tôi ơi, hóa ra yêu vào anh cũng là người thế này, đúng là khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Năm ngoái, em và vài bạn học tụ tập, anh không đến, bọn em còn cược xem anh sẽ độc thân đến năm bao nhiêu tuổi. Em cược là 40 tuổi, là em đã đánh giá thấp anh rồi.”

Trần Phổ hơi cau mày. Lời nói của Tào Hoàn Quân vốn rất bình thường, nhưng lại tạo cho người nghe cảm giác trước đây “món hàng” Trần Phổ tiêu thụ chậm, rất khó bán. Không được, Lý Khinh Diêu đang nghe đấy. Thế là anh bèn nói: “Mấy năm trước là do anh không muốn hẹn hò, chưa gặp được người phù hợp.”

Tào Hoàn Quân lập tức tiếp lời: “Đương nhiên rồi. Anh mình đẹp trai thế này, hồi chúng ta học cấp ba, cả khối cô chạy theo anh ấy chứ.”

Nếu là người đàn ông khác có lẽ sẽ gật gù đắc ý, nhưng Trần Phổ lập tức câm như hến.

Quả nhiên, Lý Khinh Diêu ngồi cạnh anh cười mỉa, “Thật á? Bạn trai em được lòng các bạn gái thế cơ ạ?”

Tào Hoàn Quân cảm thấy mình cũng chẳng nói sai ở đâu. Nhưng mọi người đều là người từng trải, Tào Hoàn Quân lờ mờ nhận ra địa vị gia đình của Trần đại ca có lẽ còn thấp hơn anh ấy nghĩ. Thế là, anh ấy vội vã chữa cháy: “Chị dâu chị cứ yên tâm, lúc đó đại ca giữ mình trong sạch, không chấp nhận lời tỏ tình của cô nào hết, chị chắc chắn là mối tình đầu của anh ấy.”

Lúc này Trần Phổ mới lên tiếng, mỉa khẽ: “Chắc cái gì mà chắc? Vốn dĩ là như thế.”

Lý Khinh Diêu tỏ ra ngạc nhiên: “Chẳng có nhẽ? Mọi người đều là người lớn cả rồi, em nào để bụng những chuyện xa xưa? Cô gái kia không tính ạ? Trần Phổ, cô gái anh kể em nghe lần trước, lúc đấy anh cứ chạy đi ngắm người ta suốt, cô gái mà anh cực kỳ thích ấy, hai người chưa từng hẹn hò à?”

Trần Phổ ngơ ngác, nghĩ bụng anh kể em về cô gái anh cực kỳ thích hồi nào?

Ai dè anh còn chưa kịp nói năng gì thì Tào Hoàn Quân đã sập bẫy rồi. Quả thật câu chuyện đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Tào Hoàn Quân, dù gì đó cũng là lần duy nhất Trần Phổ rung động. Anh ấy tiếp lời: “Người chị kể là cô bạn học sinh giỏi ở trường bên cạnh, mới lên lớp Mười Một đã được tuyển thẳng vào Đại học Bắc Kinh đúng không? Em nhớ ra rồi, hồi đấy đại ca chạy sang trường người ta suốt, chép thời khóa biểu của cô ấy nhưng chỉ dám đứng từ xa nhìn người ta, lại còn nhờ anh em tặng đồ ăn cho cô ấy nhưng lại không dám nói là mình tặng. Nhưng khi đó đại ca yêu thầm, vẫn chưa tỏ tình thì người ta đã được tuyển thẳng rồi. Còn chưa xảy ra chuyện gì nữa nên không tính là hẹn hò.”

Anh ấy nói xong, không khí trên bàn ăn càng yên tĩnh hơn.

Lý Khinh Diêu hài lòng, cúi đầu thưởng thức đồ ăn một cách thong thả.

Trần Phổ không biết nên nói gì, anh bình tĩnh gắp con cua to nhất cho Lý Khinh Diêu, nói rất dịu dàng: “Em ăn nhiều vào.” Sau đó ngẩng đầu nhìn Tào Hoàn Quân: “Biết nói thì bớt nói vài câu là tôi đội ơn cậu lắm rồi.”

Bấy giờ Tào Hoàn Quân mới nhận ra, không ngờ chị dâu mới gặp lần đầu lại lừa mình! Lại còn lừa một cách trắng trợn và mượt như vậy.

Đúng là…quá nham hiểm! Anh ấy không biết liệu một người tình trường trắng như tờ giấy như Trần Phổ có địch nổi người phụ nữ thế này hay không.

Tào Hoàn Quân cười gượng: “Haha, hồi đấy đều là học sinh cấp ba, tuổi trẻ nông nổi, đùa cho vui ấy mà. Đại ca thật sự không thích cô gái đó lắm…” Anh ấy sực nhận ra mình càng nói càng sai, bèn rút lui tạm thời theo chiến lược, thế là Tào Hoàn Quân đứng dậy nói: “Hình như khách bên kia có nhu cầu, em qua đấy một lát rồi sẽ quay lại ngay.”

Tào Hoàn Quân đi rồi, Trần Phổ ôm chặt vai Lý Khinh Diêu ngay lập tức, anh áp mặt lại gần, nói nhỏ: “Em giỏi thật đấy, chỉ hỏi vài câu đã moi sạch chuyện thời cấp ba của anh rồi. Chả nhẽ em để bụng thật đấy hả? Lúc đó anh mới mười mấy tuổi, cũng chỉ có một chút hảo cảm thôi, chưa đến mức thích. Nếu hôm nay Tào Hoàn Quân không nhắc đến thì anh còn không nhớ cô gái này. Sau này muốn biết gì thì cứ hỏi thẳng anh, anh sẽ thành thực nói hết tất cả. Anh sống ngay thẳng, trong sạch, không sợ em hỏi đâu.”

Lý Khinh Diêu nói rất từ tốn: “Đâu. Em thấy mối tình đầu thời cấp ba khi mình mười mấy tuổi là mối tình trong sáng và sâu đậm nhất, sống mãi trong lòng ta. Em hiểu mà, anh đừng giải thích nữa, giải thích chính là giấu giếm.”

Mẹ kiếp! Nhẫn nhục nãy giờ mà kẻ bị ụp giấm vào mặt vẫn là anh!

Tuy nhiên, Lý Khinh Diêu chỉ trêu anh mà thôi, hai người lại nói cười vài câu thì Tào Hoàn Quân trở lại, tay còn xách theo một chai rượu và hai chiếc ly. Anh ấy định rót cho Trần Phổ, nhưng Trần Phổ lại che miệng ly một cách nghiêm túc, anh nói: “Mấy hôm nay đều có nhiệm vụ nên tôi không uống được.”

Tào Hoàn Quân đành tự rót tự uống, xem như an ủi.

Hai người lại nhắc đến rất nhiều chuyện thú vị thời cấp ba, Tào Hoàn Quân vốn biết quan tâm đến cảm xúc của mọi người, còn Trần Phổ cũng luôn chú ý, không ngó lơ Lý Khinh Diêu, cho nên dù Lý Khinh Diêu không biết nhiều về thời cấp ba của họ nhưng ba người vẫn trò chuyện rất vui.

Cuối buổi, Trần Phổ nhìn đồng hồ, nói: “Chúng tôi cũng phải đi rồi. Hôm nay nói chuyện tới đây thôi, lần sau tôi và chị dâu mời cậu.”

Tào Hoàn Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Cho em hỏi thêm một câu, hai người chấp hành nhiệm vụ gì vậy? Có thể tiết lộ không? Hiện giờ em sống ở đây, rất rành khu này, biết đâu có thể giúp được gì cho hai người.”

Trần Phổ và Lý Khinh Diêu trao đổi qua ánh mắt, Trần Phổ rút điện thoại ra cho anh ấy xem ảnh của Thượng Nhân và Lạc Long: “Cậu đã từng gặp hai người này chưa?”

Tào Hoàn Quân: “Anh hỏi đúng người rồi đấy. Em thật sự từng gặp họ! Họ sống tại mấy tòa nhà cũ của công ty vận tải không? Họ thường đi ngang qua chỗ em, nhưng chưa từng ghé quán ăn gì. Tên đàn ông trẻ tuổi trông không phải người bình thường nên em vẫn còn nhớ rõ.”

Trần Phổ nhướn mày: “Họ đi đâu làm gì bên ngoài?”

Tào Hoàn Quân lắc đầu, chỉ con hẻm sau phố: “Em không biết, họ thường đi ra sau đấy.”

Tạm biệt Tào Hoàn Quân, Trần Phổ và Lý Khinh Diêu đi thẳng vào con hẻm sau phố chính, đó là một con phố hẹp vắng vẻ hơn rất nhiều. Hai bên phố có các tòa nhà chung cư, còn có rất nhiều nhà nghỉ, siêu thị mini, tiệm kim khí, vài quán ăn, ngoài ra còn có một số quán net.

Trần Phổ nhìn chung quanh rồi nói: “Đến quán net.”

Lý Khinh Diêu ngẫm nghĩ một lúc liền hiểu ra. Hai người đó có chỗ ở, trong số những hàng quán này, nơi họ thường xuyên đến chỉ có thể là quán net.