Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 152




Trời đã tối mịt.

Trần Phổ và Lý Khinh Diêu đang ở gần đô thị Đại học, buổi tối cực kỳ sầm uất, khắp con phố là những quán ăn đêm, người đông như kiến cỏ.

Còn ở núi thẳm Hắc Lê Phong cách đó chừng sáu mươi cây số, trong rừng sâu gần như không có người ở, bóng tối tựa như loài thú ngấu nghiến vầng sáng đang nuốt trọn tất cả sự yên tĩnh.

Trong rừng sâu núi thẳm vang lên tiếng bước chân.

Hai người đàn ông chống gậy leo núi, đang trèo qua dãy núi nối Tương Thành và tỉnh lân cận. Họ bước lảo đảo, áo quần rách rưới, một người cầm dao chặt trong tay, người kia chỉ cầm một cây gậy thô sơ.

Người đàn ông trung niên luống tuổi hỏi: “Chúng ta nhất thiết phải chạy à?”

Người đàn ông kia ngước đôi mắt u ám lên nhìn ông ta, “Không chạy thì đợi chết, hay là đợi ngồi tù mọt gông? Bố mày không tin rời khỏi Tương Thành còn không tìm được đường sống?”

Đứng trên con phố tấp nập, Trần Phổ hỏi: “Em đói chưa? Chúng ta ăn chút gì đã rồi đi dạo quanh khu vực bọn họ từng sống xem có phát hiện gì không.”

“Được.”

Hai người lựa một quán ăn trông có vẻ sạch sẽ, ngồi xuống bàn ăn lề đường quét mã chọn món. Trần Phổ muốn nhanh nên đã gọi một đĩa thịt bò xào, một bát miến xào, lại nhìn đồ ăn trong giỏ hàng của Lý Khinh Diêu, ánh mắt sững sờ.

Một đĩa xà lách xào, một đĩa đậu phụ trộn và một cái đùi gà kho. Ngoài ra không còn gì nữa.

Hai món đầu trong mắt Trần Phổ chẳng bõ. Vì vậy chẳng khác nào tối nay Lý Khinh Diêu chỉ ăn một cái đùi gà? Nhìn cũng không to. Hơn nữa, lần nào ăn thịt gà cô cũng lột da, gỡ xương nữa thì còn được bao thịt.

Trần Phổ cau mày: “Hôm nay có lẽ phải thức khuya, em gọi thêm món đi? Hay gọi miến xào như anh này.”

Lý Khinh Diêu thong thả xé bao bì bát đĩa: “Không cần.”

“Nghe lời anh nào. Tối em sẽ đói cho xem.” Anh định đặt thêm vài món trên điện thoại thì Lý Khinh Diêu nói: “Trần Phổ, em có chuyện muốn nói với anh, anh để điện thoại xuống đi.”

Trần Phổ ngẩng đầu nhìn cô, đồng thời để điện thoại xuống.

Lý Khinh Diêu hoàn thành đặt đơn trên điện thoại của mình nhanh như chớp, đương nhiên không thêm món miến xào tội lỗi chắc chắn thơm nức mũi. Sau đó, cô cũng để điện thoại xuống, đặt tay lên bàn, thong dong nhìn anh.

Hôm nay Trần Phổ mặc áo gió da màu xám nhạt phối với quần thể thao màu đen. Thực ra, loại áo gió da này người bình thường mặc vào khó mà đẹp, quá bó sát và quá mềm, không có phom dáng, không có hiệu quả tôn dáng. Bình thường Lý Khinh Diêu không thích mặc loại áo này.

Nhưng Trần Phổ mặc lên lại đẹp đến lạ. Anh vốn vai rộng eo thon, lưng thẳng, tay dài chân dài. Vóc dáng người đàn ông vận động quanh năm không cần trang sức, chỉ cần để lộ vóc dáng vốn có là đã bắt mắt rồi.

Nhìn thân hình hấp dẫn này, Lý Khinh Diêu tặng anh một nụ cười rồi mới nói: “Em muốn làm rõ một nguyên tắc. Chúng ta ở bên nhau không đồng nghĩa với việc anh có thể quản em, can thiệp vào bất cứ quyết định nào của em, dù lớn hay nhỏ. Lớn như là phương hướng sự nghiệp, quyết định quan trọng của cuộc đời. Nhỏ như là hôm nay em có ăn một bát miến hay không. Chuyện của bản thân em, em sẽ tự quyết định. Em tìm bạn trai chứ không tìm bố. Huống hồ bố em cũng không can thiệp được. Đương nhiên anh cũng có đãi ngộ này, tối nay dù anh ăn năm bát miến, em cũng không quản anh. Nhưng dần dà em có thể sẽ không cần anh nữa. Đó lại là chuyện khác.”

Trần Phổ nhìn cô bằng đôi mắt đen láy. Một lúc sau, anh nghiêng đầu bật cười, rót cho cô một ly trà, nói: “Được rồi, anh hiểu rồi. Đúng là hôm nay anh quản quá nhiều rồi, cũng vì thương em mà, sau này anh sẽ chú ý. Tuy nhiên, anh cũng muốn nói rõ một điều: Dù sau này em nặng bao nhiêu anh cũng thích hết.”

Lý Khinh Diêu: “Thôi tôi xin.”

“Thật mà. Cân nặng bây giờ của em còn chưa đến 50kg, nhẹ quá. Anh thấy 55kg là vừa đẹp. 60kg cũng được. Dù 70kg, anh cũng ôm được, cơ mà có lẽ phải dùng hai tay.”

Lý Khinh Diêu gắp một miếng rau xanh phục vụ vừa mới bưng lên, nói: “Tuy em không giữ dáng vì anh, nhưng tối mà, là ai luôn…” Lý Khinh Diêu dừng lại, sau đó quả quyết nói tiếp: “Luôn sờ đi sờ lại eo em?”

Trần Phổ nhìn dán vào cô, không nói gì.

Lý Khinh Diêu: “Hừ.”

Đàn ông.

Song, gò má Trần Phổ lại ửng hồng, cơ mặt giật khẽ, anh nói: “Chốn đông người, em đừng trêu anh.”

“Ơ!” Lý Khinh Diêu lại càng thích thú. Bàn gần nhất cách họ cũng đến hai ba mét, xung quanh ồn ào, cô sợ gì chứ? Cô nở nụ cười ngọt ngào hơn, ghé mặt về phía trước cách bàn, nói: “Làm gì mà căng? Xúc cảm thế nào? Anh thích kiểu eo thon thế này chứ gì? Còn bảo em 70kg anh cũng ôm được, phét vừa.”

Trần Phổ chửi thề, bàn tay nhanh như chớp của cảnh sát trực tiếp túm lấy gáy cô, rướn người về phía trước, định tóm lấy cô để hôn.

Nhưng Lý Khinh Diêu cũng không vừa, tuy tay chân cô không bì được Trần Phổ, nhưng cô rất linh hoạt, nghiêng đầu né tránh. Trần Phổ hôn không khí, vừa định đứng dậy ngồi xuống cạnh cô để tóm người thì bên cạnh vang lên giọng nói nín cười lồ lộ: “Trần Phổ?”

Hai người quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông béo cao vừa, đang hớn hở nhìn họ. Tay đang bê một nồi lẩu hải sản cay nóng hổi.

Trần Phổ cũng khá ngạc nhiên: “Tào Hoàn Quân?”

Lý Khinh Diêu mỉm cười dè dặt, chẳng chút ngại ngùng nhìn Tào Hoàn Quân đặt nồi lẩu xuống cười tươi ôm lấy Trần Phổ.

“Sao anh đến quán em ăn mà không nói trước một tiếng? Hôm nay không tính tiền, không được trả đâu đấy.” Tào Hoàn Quân cười tít mắt, vừa nhìn đã biết là một người cực kỳ vui tính.

Trần Phổ cũng cười, Lý Khinh Diêu thì nhướn mày.

Nụ cười này của Trần Phổ khác hẳn với nụ cười khi ở trước mặt các đồng nghiệp và cô. Tuy ở bên cô, anh cũng thường xuyên cười rất vui vẻ, nhưng nụ cười của anh trong khoảnh khắc này lại cực kỳ sảng khoái, cực kỳ thoải mái và thậm chí còn đượm một chút hơi thở thiếu niên.

Trần Phổ nói: “Quán nhà cậu á? Thế thì trùng hợp quá, chúng tôi đang làm nhiệm vụ ở gần đây, tìm đại một quán vừa mắt, ai dè lại là địa bàn của cậu.”

Hai người lại cười haha, Trần Phổ kéo Tào Hoàn Quân ngồi xuống, giời thiệu: “Đây là bạn cấp ba của anh, tên là Tào Hoàn Quân. Đây là…” Trần Phổ định nói là đồng nghiệp, nhưng nghĩ đến hồi nãy Tào Hoàn Quân đã nhìn thấy cảnh tượng đó, bèn đổi thành: “Lý Khinh Diêu, bạn gái tôi.”

Cũng may Lý Khinh Diêu không bận tâm việc anh tiết lộ mối quan hệ của hai người với người ngoài. Thực ra Trần Phổ cảm thấy, tuy trong mối quan hệ này, Lý Khinh Diêu quản anh hơi nghiêm khắc nhưng khi thật sự đứng trước mặt người khác, anh cảm thấy cô nhất định sẽ giữ thể diện cho anh. Dù một ngày nào đó, quan hệ của họ bị đồng nghiệp trong cục phát hiện, cô cũng tuyệt đối sẽ đứng về phía anh, sẽ không do dự và sẽ bảo vệ anh, giống như anh nhất định sẽ bảo vệ cô vậy.

Nghĩ vậy, Trần Phổ bỗng thấy ấm áp cõi lòng, anh dịu dàng nói với Lý Khinh Diêu: “Đây là bạn thân hồi cấp ba của anh, bọn anh chơi với nhau thoải mái lắm, không sao đâu!”

Tào Hoàn Quân chào rất to: “Chào chị dâu!”

Lý Khinh Diêu hơi sững sờ.

Dù gì lần cuối cùng cô được người khác gọi là chị dâu cũng đã từ bảy năm trước, Mã Quân Hồng đi đâu cũng gào. Nghe lại cách xưng hô này, trong lòng cô chợt bùi ngùi.

Trần Phổ nào biết, anh tưởng cô ngượng ngùng. Tuy nhiên cách gọi này quả thực khiến đàn ông thoải mái, thế anh anh im lặng ngầm thừa nhận.

Lý Khinh Diêu mỉm cười gật đầu chào Tào Hoàn Quân.

Trần Phổ nhìn nồi lẩu hải sản nức mũi trên bàn: “Đây là gì?”

Tào Hoàn Quân nhoẻn cười: “Thấy anh ngồi đây, nên em bưng nồi bàn khác qua đây trước. Đại ca à, lẽ nào em không thêm món cho cậu và chị dâu được à? Chị dâu, ngày xưa em toàn theo sau đít Trần đại ca đấy, tuy rằng đã hai năm không gặp, giờ gặp lại cậu ấy, em cũng nên dâng lễ chứ chị nhỉ?”

Tào Hoàn Quân nói chuyện cởi mở và hài hướng, ánh mắt sáng trong và vô tư, rất hợp tính Lý Khinh Diêu. Cô cũng nể mặt giơ đũa gắp một con tôm, nói: “Em thấy anh dâng lễ là đúng đấy, tình anh em hiếm có khó tìm. Cảm ơn anh nhé, ngon lắm ạ.”

Đến cả Tào Hoàn Quân cũng thấy Trần Phổ tìm được cô bạn gái thế này đúng là hên. Nhìn kìa, mặt mũi xinh xắn, vóc dáng cũng đẹp, lại còn hào phóng, thú vị.

Tào Hoàn Quân lập tức tự rót cho mình một ly trà, nói: “Chị dâu, kính chị. Nếu anh em có chỗ nào không phải, mong chị khoan dung.”

Lý Khinh Diêu cụng ly với anh ấy, “Chuyện nhỏ.”