Bốn tháng trước, sau khi mãn hạn tù, Thượng Nhân đã sử dụng căn cước để đăng ký một số điện thoại gói cước thấp nhất, chỉ tám đồng mỗi tháng. Các điều tra viên lần theo số điện thoại của ông ta và phát hiện vài tháng nay, Thượng Nhân luôn hoạt động tại một khu nhà cũ gần đô thị Đại học.
Điều tra viên dựa theo định vị điện thoại, tìm được những tòa nhà đó, nhanh chóng nghe ngóng được một số hộ gia đình cho thuê phòng và hỏi thăm từng nhà một. Quả nhiên đã tìm được căn phòng Thượng Nhân thuê.
Phía trước Trần Phổ và Lý Khinh Diêu là tòa nhà cũ sáu tầng, là một khu nhà cũ của đơn vị nào đó, đã tuổi đời mấy chục năm nên giá thuê nhà rẻ bèo. Căn phòng Thượng Nhân thuê nằm tại tầng một, nói là phòng đơn nhưng thực ra là phòng tầng trệt ở khu nhà cũ trước đây, giống như nhà kho của mỗi hộ gia đình, không có nhà bếp không có nhà vệ sinh nên rẻ như cho, chỉ 400 tệ mỗi tháng.
Được sự hỗ trợ từ cảnh sát khu vực, bà chủ nhà lấy chìa khóa mở cửa. Loại phòng này điều kiện tồi tàn, thông gió kém, sinh hoạt bất tiện, dù rẻ nhưng người thuê cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Theo lời chủ nhà, nửa tháng trước, sau khi Thượng Nhân trả phòng và dọn đi thì vẫn chưa có người dọn vào ở.
Vừa mở cửa ra, mùi ẩm mốc nồng nặc liền bốc lên. Căn phòng đơn rộng khoảng bảy, tám mét, nền xi măng, tường xám, bờ tường đối diện có một ô cửa sổ nhỏ tí. Sát tường là hai chiếc giường đơn rộng 1,2 mét, một chiếc bàn gỗ cũ, hai chiếc ghế nhựa, một chiếc thùng rác và một chiếc tủ vải gấp loại rẻ tiền nhất.
Trần Phổ và Lý Khinh Diêu đi một vòng xung quanh phòng, ngoài vỏ mì ăn liền trong thùng rác, hộp cơm dùng một lần, hai bao thuốc Hồng Kim Long hai đồng một bao và mấy tờ quảng cáo trên bàn thì mấy người Thượng Nhân không để lại đồ vật nào khác.
Trần Phổ hỏi chủ nhà: “Có tổng cộng hai người sống ở đây à?”
“Đúng vậy.”
“Họ làm gì mỗi ngày?”
Bà chủ nhà nói: “Tôi không biết họ làm gì, mà chắc không có công việc chính thức. Có khi họ ngủ ở nhà cả ngày, có khi ra ngoài vào buổi tối đến sáng mới về nhà. Dù gì họ cũng thuê nhà của tôi nên tôi chắc chắn phải để ý. Ngộ nhỡ không phải người tốt, tôi phải thu lại phòng.”
Vậy nên Trần Phổ thích nhất là nói chuyện với những bà cụ có tuổi thế này, hỏi gì cũng biết, biết gì cũng nói, chẳng khác nào điều tra viên.
“Chỗ cô cho thuê theo tháng ạ?”
“Đúng vậy, người thuê phòng kiểu này thường chỉ thuê tạm, đôi khi chỉ thuê ngắn hạn.”
“Thượng Nhân thuê tổng cộng bao lâu? Người bạn của ông ta đến ở từ khi nào?”
“Thuê ba tháng, bạn của anh ta đến ở được một tháng rưỡi.”
“Cô có giữ lại bản sao căn cước của người bạn đó không ạ?”
Bà lão ấp úng: “Tôi định hỏi, nhưng người đàn ông đó trông bặm trợn lắm, suốt ngày cởi trần tắm trong sân, cũng khá lễ độ với tôi. Tôi bấm bụng thôi tránh được chuyện gì thì tránh, dù sao họ cũng trả đủ tiền thuê nhà nên thôi.”
Lý Khinh Diêu nói: “Đúng đấy cô ạ, cô sống một mình, phải ưu tiên bảo vệ bản thân, nếu không con cái ở xa cũng sẽ lo lắng đấy ạ.”
Bà lão gật đầu lia lịa.
Lý Khinh Diêu hỏi tiếp: “Vậy cô thấy thế nào về hai người này ạ?”
Bà lão vỗ đùi cái bốp, “Ôi! Cô cảnh sát à, hôm nay các cô đến đây tôi biết ngay họ không phải người tốt. Phạm tội rồi đúng không?”
Lý Khinh Diêu chỉ cười không đáp.
Bà lão tiếp tục nói: “Tuy nhiên tôi thấy họ không hút ma túy, khá sung sức, trông không giống người nghiện. Cậu thanh niên đấy còn tập thể dục hàng ngày, trong phòng cũng không có những thứ đó. Nhưng tôi vẫn thấy cậu ta không phải người đàng hoàng. Có một lần, cậu ta còn bắt chuyện với cô gái độc thân thuê phòng tầng trên, làm cô ấy sợ khiếp vía. Sau đấy, buổi tối tan làm cô ấy không dám về nhà một mình nữa.”
Trần Phổ và Lý Khinh Diêu nhìn nhau, Lý Khinh Diêu hỏi: “Cô có số điện thoại của cô gái đó không ạ?”
Bà lão nói cô gái đó đang làm việc tại một quán trà sữa gần đây, thuê chung phòng trên tầng với người khác. Hôm nay đúng lúc cô ấy được nghỉ ở nhà, Trần Phổ và Lý Khinh Diêu liền lên tầng gặp cô ấy.
Cô gái ấy vẫn còn rất trẻ, chỉ độ mười tám, mười chín tuổi, không quá xinh đẹp nhưng trắng trẻo và thanh tú, vẫn còn đượm nét ngây thơ của tuổi mới lớn.
Vừa nhắc đến người đàn ông từng sống tại tầng dưới, cô gái liền lộ ra ánh mắt sợ hãi và ghê tởm lồ lộ.
Lý Khinh Diêu hỏi: “Hắn ta từng bắt chuyện với em à?”
Cô gái gật đầu.
“Hắn ta đã nói gì? Làm gì?”
Cô gái nhìn Trần Phổ bên cạnh bằng ánh mắt lúng túng, Lý Khinh Diêu nói với cô ấy: “Anh xuống tầng trước đi.” Trần Phổ im lặng quay đầu đi xuống tầng.
Cô gái tò mò: “Anh ấy là cấp dưới của chị ạ? Sao mà nghe lời chị thế?”
Lý Khinh Diêu mỉm cười: “Có thể nói là vậy.”
“Nhưng anh ấy đẹp trai quá à, là cảnh sát đẹp trai nhất em từng gặp.”
“Chị thấy cũng tàm tạm.” Lý Khinh Diêu bình thản nói: “Hiện tại em nói được rồi chứ?”
Đó là một buổi tối nọ, cô gái vừa xong ca đêm về, đã mười giờ tối, khu nhà im phăng phắc. Khi cô ấy đi đến chân cầu thang thì đúng lúc cửa căn phòng đó mở ra, Lạc Long ngậm điếu thuốc trong miệng đi ra ngoài, nhìn thấy cô ta, hắn ta đã dừng bước, nhả một vòng khói lớn về phía cô ấy.
“Trước đây chưa từng gặp em, em sống ở tầng trên à?” Lạc Long hỏi.
Cô gái còn rất ngây thơ, vừa mới đi làm và sống tự lập được một thời gian ngắn nên vẫn còn đượm nét học sinh, cô ấy gật đầu: “Vâng ạ.”
Lạc Long bèn cười: “Thế thì là hàng xóm rồi. Em ở một mình à?”
Lạc Long cao to vạm vỡ, ngoại hình cũng dữ tợn, cười đến là lưu manh. Cô gái cảm thấy bất an, ấp úng: “Em còn có việc, xin phép lên tầng trước đây ạ.”
“Gượm đã.” Lạc Long đột nhiên bước đến, bám theo sau lưng cô ấy, hình như cũng toan lên tầng. Hắn ta nắm tay vịn cầu thang, cầu thang eo hẹp khiến cô gái vô cùng ngột ngạt.
“Anh, anh còn chuyện gì ạ?”
Lạc Long lại nhoẻn cười, nói: “Kết bạn được không? Anh sống ở tầng một nhưng chỉ là tạm thời thôi, dạo này tiền bạc eo hẹp. Cơ mà chẳng bao lâu nữa anh sẽ kiếm được tiền mua nhà thôi. Mai em rảnh không? Anh mời em đi chơi.”
Cô gái sợ hết hồn, nói: “Tôi không rảnh!” Vội vội vàng vàng chạy lên cầu thang.
Đúng lúc có hàng xóm xuống tầng, đèn cầu thang sáng lên, cô gái chạy đến cửa nhà, phát hiện Lạc Long không bám theo mới thở phào, vội vã vào phòng khóa trái cửa lại.
Từ đó về sau, cô gái không dừng lại ở tầng dưới, tan làm cũng cố gắng về nhà sớm hoặc là nhờ đồng nghiệp nam trong quán đưa về. Thi thoảng có vài lần cô ấy bắt gặp Lạc Long từ xa liền quay đầu chạy trối chết, trốn một lúc lâu mới dám ra ngoài.
—
Lý Khinh Diêu báo cáo tình huống với Trần Phổ, hai người nhìn nhau, Trần Phổ vẫn giữ nguyên câu nói cũ: “Tìm được người rồi tính.”
Hai người vừa rời khỏi khu phố này thì đồng nghiệp gọi điện đến: Sau khi Thượng Nhân trả phòng ở đây, đã điều tra được định vị tín hiệu điện thoại của hắn ta trong nửa tháng gần đây.
Khoảng 14 ngày trước, tín hiệu điện thoại của Thượng Nhân đã đến Hắc Lê Phong.
Bởi vì vấn đề tín hiệu vùng núi nên những ngày gần đây, tín hiệu điện thoại của Thượng Nhân khi có khi không nên không thể định vị chính xác.
Năm ngày gần đây, tín hiệu điện thoại của ông ta vẫn luôn không hiện.
Trần Phổ gọi điện ngay cho Đinh Quốc Cường, báo cáo chuyện của Thượng Nhân.
Đinh Quốc Cường nói: “Được lắm, xem ra vụ án của Tiền Thành Phong thật sự là Lạc Long cấu kết với Thượng Nhân?”
Trần Phổ nói: “Thầy ơi, em thấy vụ án này rất lạ.”
Đinh Quốc Cường rất mẫn cảm, bèn hỏi: “Phía cậu điều tra Lạc Long còn có phát hiện gì không?”
“Tình hình khá phức tạp, chốc nữa về cục em sẽ báo cáo với thầy.”
“Được. Tôi thông báo với Đội Ba một tiếng, họ vẫn còn ở Hắc Lê Phong, tôi bảo họ tìm luôn Thượng Nhân. Dù sao hai người họ chắc chắn dính líu đến vụ án này.”