Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 150




Trần Phổ bên cạnh cũng đã nhìn thấy, hai người nhìn nhau nhanh như chớp, đều phát hiện ra sự bất ngờ trong mắt nhau. Trần Phổ lấy điện thoại ra đối chiếu họ tên của khách thăm và số căn cước trong sổ.

Hướng Vĩ, số căn cước XXXXXX.

Chính xác.

Thời gian thăm là hơn bảy năm trước, vào mùa xuân năm 2017, số căn cước hoàn toàn trùng khớp. Vị khách duy nhất của Thượng Nhân chính là Hướng Vĩ tử vong vào mùa hè năm 2017.

Trần Phổ và Lý Khinh Diêu trầm mặc. Ban đầu, mục tiêu của họ là Lạc Long và chỉ thuận tiện tra thêm Thượng Nhân. Không ngờ đi một vòng lớn lại trở về chỗ cũ.

Trong sổ ghi chép thăm gặp, chỉ viết là “bạn bè thăm gặp” chứ không viết rõ nguyên nhân cụ thể Hướng Vĩ đến gặp Thượng Nhân. Giám thị gọi quản giáo phụ trách Thượng Nhân lúc đó đến. Quản giáo rất ấn tượng về chuyện này, bởi vì quả thực quá hiếm gặp.

Hướng Vĩ gặp Thượng Nhân là để xét nghiệm ADN.

Sau khi hai người trò chuyện được một lúc, Thượng Nhân đã làm nộp đơn lên phía trại giam, là đơn yêu cầu xét nghiệm ADN giữa ông ta và cô con gái duy nhất ở bên ngoài. Phía trại giam cũng đã đồng ý.

Ngày hôm sau, Hướng Vĩ đưa người của cơ quan xét nghiệm đến. Vài ngày sau, kết quả xét nghiệm được gửi đến cho Thượng Nhân. Nhưng trại giam không hỏi và ghi chép lại đối tượng xét nghiệm cụ thể và kết quả xét nghiệm.

Tuy nhiên, trong sổ ghi chép thăm gặp có ghi lại tên và thông tin liên lạc của cơ quan xét nghiệm đó.

Trần Phổ quả là nhanh nhạy. Vụ án Hướng Vĩ đang được tái thẩm, vậy họ mượn lý do vụ án để truy xuất báo cáo xét nghiệm DNA của Hướng Vĩ cũng hợp tình hợp lý.

Cơ quan đó nhanh chóng gửi báo cáo xét nghiệm đến điện thoại Trần Phổ.

Xác suất Thượng Nhân và Hướng Tư Linh là bố con ruột lên đến 99.999%.

Lý Khinh Diêu hỏa tốc liên lạc với đồng nghiệp trong Cục, nhờ họ truy lùng tung tích của Lạc Long đồng thời cũng tìm kiếm Thượng Nhân. Hai người họ rất có thể đang ở cùng nhau.

Tiếp theo, theo kế hoạch của Trần Phổ và Lý Khinh Diêu, hai người lại gặp sáu người bạn tù khác của Lạc Long.

Giống như giám thị nói, theo lời của các bạn tù, Lạc Long là một người đàn ông khí khái trượng tình trượng nghĩ, cũng rất hung dữ ngang ngược, không ai dám dây vào hắn ta. Cũng có người cho rằng Lạc Long rất giả tạo.

“Tính khí nóng nảy, hở ra là đánh nhau.”

“Ra tay tàn bạo, rất khỏe. Gã ta vạm vỡ lắm, mấy người cũng không địch nổi gã ta.”

Lý Khinh Diêu lại hỏi: “Anh ta có từng đề cập đến công việc trước đây không? Ví dụ như làm ăn hay phát sóng trực tiếp ấy.”

“Có! Gã ta nói trước đây mình làm ăn lớn, kiếm được bộn tiền. Tuy nhiên sau đó vì tình anh em, gã đã cho người ta mượn tiền đầu tư và thua lỗ hơn một nửa.”

“Cũng chả biết là thật hay giả.”

“Gã ta cũng từng nhắc đến phát sóng trực tiếp.” Người nói câu này do dự, Lý Khinh Diêu hỏi rất dịu dàng: “Không sao, anh cứ nói đi, nói càng chi tiết càng tốt.”

Mấy người bạn tù nhìn nhau, có lẽ là nghĩ có khả năng lập công nên người đó đã nói tiếp: “Gã nói lúc trước gã và hai người anh em làm phát sóng trực tiếp. Hai người đó đều tốt nghiệp đại học, nhưng đều nghe lời anh ta. Họ tìm một cô gái cực kỳ xinh đẹp, cả ngày thay phiên nhau…À, thì chuyện là vậy đấy. Bản thân không chỉ được chơi, mà còn dựa vào cô gái đó để phát sóng trực tiếp, kiếm được kha khá tiền.”

“Anh ta có kể phát sóng trục tiếp cụ thể có những nội dung gì không?”

“Anh ta nói là đủ kiểu, có hôm thì ăn uống, có hôm thì hài hước, có hôm thì…lách luật. hở hang một chút. Thời đó phát sóng trực tiếp chưa bị quản lý nghiêm ngặt.”

Trần Phổ: “Họ tìm được cô gái đó ở đâu? Hoặc là có mối quan hệ gì với cô gái?”

“Gã ta không nói. Nhưng chúng tôi từng hỏi, cô gái đó tự nguyện à? Gã ta bảo là tự nguyện, đương nhiên tự nguyện rồi. Không tự nguyện gã đánh cô ta nhừ tử.”

“Sau đó thì sao? Tại sao ba người họ lại không tiếp tục phát sóng trực tiếp nữa?”

“Gã bảo nền tảng phát sóng trực tiếp bị đóng nên không làm nữa.”

“Cô gái đó sau này thế nào?”

“Gã bảo là giải tán, dù sao họ cũng đã chơi chán rồi.”



Rời khỏi trại giam, hai người lại lái xe đến nhà bố mẹ Lạc Long.

Mặt trời đã ngả về Tây, thời tiết mát mẻ. Trần Phổ hạ cửa kính xuống, từng làn gió mát rượi lùa vào trong, cứ như thổi bay đi những ưu phiền và rối ren trong lòng người.

Lý Khinh Diêu nói: “Chúng ta mổ xẻ từng lớp. Trước tiên suy đoán theo lôgíc hiện tại thì Lạc Long chính là người thứ ba lợi dụng Lý Ngọc phát sóng trực tiếp vào năm đó. Hắn ta lại quen Thượng Nhân trong tù, sau khi mãn hạn tù, không rõ lý do gì mà hắn ta đã giết chết Lưu Hoài Tín. Chính là vì mối quan hệ với Thượng Nhân nên hắn ta mới không giết mẹ con Hướng Tư Linh, mà còn hỏi thăm tình hình của mẹ con họ.”

“Hiện tại có khả năng là vậy.”

Lý Khinh Diêu quay đầu nhìn sắc mặt Trần Phổ, hỏi anh: “Anh cũng thấy…Lạc Long là lạ đúng không?”

Trần Phổ liếc nhìn cô, mỉm cười “ừ” một tiếng.

“Vậy hiện tại chúng ta nên làm gì?”

“Cứ kệ đã, tiếp tục điều tra, điều tra rõ ràng về Lạc Long rồi tính sau.”

Lý Khinh Diêu khoanh tay, trầm ngâm: “Còn Thượng Nhân. Anh nghĩ Hướng Tư Linh có biết sự tồn tại của người này không?”

“Khó mà nói. Nhưng anh dám cược rằng nếu hỏi Hướng Tư Linh, chắc chắn cô ta sẽ mở to đôi mắt vô tội, nói rằng tôi thật sự không biết.”

Lý Khinh Diêu nhoẻn cười, nói: “Chuẩn đét. Đừng trông mong gì vào cô ta. Còn Lý Ngọc…” Nét mặt cô lạnh tạnh, “Anh nghĩ người này còn sống không? Năm đó cô ấy tự nguyện thật ư? Hay là bị họ lừa gạt, ép buộc, tẩy não kiểm soát?”

Trần Phổ im lặng, một lát sau mới trả lời: “Lý Ngọc tám mươi phần trăm là tên giả. Linh cảm anh mách bảo rất có thể cô ấy đã không còn trên cõi đời này từ lâu rồi.”



Bố mẹ Lạc Long sống trong căn nhà hai phòng rất nhỏ tại khu dân cư được xây dựng từ ba, bốn mươi năm trước. Vốn họ có một căn hộ thương mại rộng hơn 100 mét vuông trong thành phố, nhưng năm năm trước, họ đã bán đứt căn nhà đó để gom tiền bồi thường cho cô gái bị Lạc Long cưỡng hiếp. Hiện tại họ tuổi tác đã cao, cũng không buôn bán nhỏ nữa, chỉ sống nhờ lương hưu bảo hiểm xã hội và sự giúp đỡ của con gái.

Lạc Long còn có một người em gái tên là Lạc Giai, năm nay ba mươi tuổi, tốt nghiệp từ một trường Đại học danh tiếng, đang làm việc và sinh sống tại ngoại tỉnh.

Nghe đến tên Lạc Long, mặt mày hai vợ chồng xám ngoét như tro.

“Chúng tôi đã không còn nhận đứa con trai này nữa. Chuyện của nó không liên quan đến chúng tôi.”

“Từ bé đến lớn, nó cứ liên tục gây chuyện, làm bố mẹ như chúng tôi không biết đã phải theo sau nó bồi thường biết bao nhiêu tiền, mất mặt bao nhiêu lần. Nhưng nó vẫn không chịu học hành, suốt ngày chỉ xin tiền là nhanh. Năm năm trước, nó phạm tội, chúng tôi phải bán nhà. Lúc đó chúng tôi đã nói rõ đây là lần cuối cùng chúng tôi lo cho nó. Sau đó, chúng tôi sẽ coi như không có đứa con trai này.”

“Con trai gì mà con trai? Đó là một thằng súc sinh, là đồ lòng muông dạ thú. Tháng trước nó còn đến đây đòi tiền chúng tôi, nói là hết tiền mua điện thoại. Chúng tôi không cho, nó còn đánh bố nó đến nỗi chảy máu khắp mặt, cướp luôn đôi bông tai và dây chuyền vàng của tôi, vét sạch mấy trăm bạc trong ví tôi luôn. Điện thoại cũ chúng tôi sử dụng nó không thèm, nếu không thì chắc cũng cuỗm luôn rồi.”

“Nó lại phạm tội nữa à? Các người bắt nó đi đi, chúng tôi không muốn nhìn thấy nó!”

Khi rời khỏi nhà bố mẹ Lạc Long, Trần Phổ nhận được cuộc gọi từ đồng nghiệp: “Anh Phổ, chúng em đã tìm ra số điện thoại Thượng Nhân đăng ký khi được phóng thích vào bốn tháng trước, cũng tìm được căn nhà ông ta thuê khi đó.”