Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 149




Đọc thấy năm 2017, Lạc Long từng làm phát sóng trực tiếp trên mạng, Trần Phổ không tỏ ra ngạc nhiên mà lại cau mày.

“Anh cũng thấy bất ngờ à?’ Lý Khinh Diêu nhìn anh bằng ánh mắt tỏ tường.

Trần Phổ gật đầu: “Dù là Lưu Hoài Tín hay là Tiền Thành Phong cũng đều giấu kín như bưng và không đề cập với ai về công việc phát sóng trực tiếp bảy năm trước. Năm đó phát sóng trực tiếp họ và Lý Ngọc cùng làm chắc chắn xảy ra vấn đề lớn. Nếu Lạc Long là người thứ ba vậy tại sao anh ta không giấu giếm? Lại còn thoải mái ghi vào lý lịch?”

“Phải tìm ra hắn ta mới biết được.”

Tuy nhiên, tình hình tìm kiếm Lạc Long sơ bộ không được khả quan.

Hóa ra hai tháng gần đây, ngoài đến cây ATM rút tiền hai lần, Lạc Long không để lại bất kỳ vết tích sinh hoạt nào ở bên ngoài. Bố mẹ và bạn bè cũ của anh ta cũng không biết anh ta đang ở đâu và làm gì.

SIM điện thoại Lạc Long sử dụng trước khi vào tù đã bị khóa vì nợ cước phí, anh ta cũng không làm SIM mới nên đương nhiên không có lịch sử thanh toán di động nào. Anh ta cũng không sử dụng căn cước công dân để mua hoặc đăng ký thứ khác. Điều này khiến việc truy tìm tung tích của anh ta trở nên nan giải đối với phía cảnh sát.

Dù gì trong thời đại xã hội thông tin, bạn chỉ cần có một chút tiếp xúc nào với mạng lưới thông tin di động thì sẽ để lại dấu vết ngay. Nhưng nếu bạn sống hoàn toàn theo lối cũ, tách rời mạng Internet, bạn cũng có thể gần như “ẩn thân”.

Việc này cũng khiến Lạc Long càng đáng ngờ hơn.

Đinh Quốc Cường đã sắp xếp một nhóm tiếp tục tìm kiếm tung tích của Lạc Long. Chiều hôm nay, Trần Phổ và Lý Khinh Diêu quyết định đến trại giam để điều tra và nắm bắt tình hình cơ bản của Lạc Long trước. Phải biết được người mình cần tìm là người như thế nào thì bạn mới có thể tìm được hắn ta nhanh hơn.

Trại giam Thành Nam.

Hai người gặp Giám thị trại giam trước. Giám thị trại giam là một cán bộ đã ngoài năm mươi, dày dạn kinh nghiệm. Giám thị vẫn còn nhớ như in người tên Lạc Long này.

“Lạc Long trông lỗ mãng thế thôi, nhưng thực ra rất thông minh. Đến hắn ta cũng không biết mình đã vào tù ra tội bao lần, là một kẻ tái phạm, dày dặn kinh nghiệm phạm tội. Đương nhiên hắn ta cũng là một kẻ lọc lõi, rất giỏi đối phó với giám ngục. Có một số giám ngục trẻ tuổi đều bị hắn ta lừa, cảm thấy hắn ta là người tốt: Trượng tình trượng nghĩa, có khí khái đàn ông, trên người toát lên sự dũng mãnh, chỉ vì bốc đồng nên mới phạm lỗi. Nhưng tôi không nghĩ như vậy.

Đời tôi không biết đã từng gặp bao nhiêu người giống như Lạc Long. Loại người này thực chất rất ích kỷ và cực kỳ khôn lỏi, trong lòng không quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoại trừ bản thân. Nói trắng ra, con người này đã mất hết nhân tính và đã khó thay đổi từ lâu rồi. Cậu rất khó cải tạo hắn ta mà hắn ta cũng không thể thay đổi được nữa. Cậu có khuyên bảo hết lòng, hắn ta cũng chỉ xem như gió thoảng qua tai.

Trong tù, hắn ta là anh lớn của một băng nhỏ, bình thường rất dữ tợn, ra tay cũng tàn nhẫn, trông rất bất cần đời. Hắn ta cũng rất thích khoe khoang, mồm mép tép nhảy, thường hay khoe khoang chiến tích phạm tội trước đây. Thế nên, không ai dám dây vào hắn ta. Tuy nhiên ở một mặt khác, hắn ta lại giữ mối quan hệ tốt với giám ngục và một số anh lớn trong tù, lại còn khá thân thiết, chưa bao giờ làm phật lòng những người không thể đắc tội.

Thế nhưng, hắn ta quả thực cũng rất bốc đồng. Lần trước hắn ta vào trại giam là vì tội cưỡng hiếp. Tối hôm đó hắn ta uống rượu, thấy cô hàng xóm xinh đẹp nên không kiềm chế được. Theo lời hắn khai, bình thường cô hàng xóm đó cũng hay liếc mắt đưa tình với hắn ta, không biết là thật hay giả. Nhưng dù cô ấy có hảo cảm với hắn ta đi chăng nữa thì hắn ta cũng không thể phạm tội cưỡng ép được. Nghe nói hắn ta còn làm cô gái đó bị thương nhẹ, quả là đồ súc sinh. Hắn ta vốn chỉ bị tuyên án bốn năm tù, năm ngoái đáng nhẽ đã được phóng thích. Nào ngờ hắn ta đã đánh một tên bạn tù trong lúc tức giận vì một việc nhỏ nên mới bị tăng thêm một năm tù.”

Trần Phổ lại hỏi, bình thường Lạc Long thân thiết với bạn tù nào nhất. Bởi vì Trần Phổ đoán có khả năng hắn ta đã nhờ cậy bạn tù.

Giám thị nói ra một cái tên: Thượng Nhân.

“Thượng Nhân năm nay đã 51 tuổi, là một ông lão nhỏ thó nhưng hình như họ rất hợp nhau, hai năm nay ngày nào cũng đi chung với nhau. Tuy Thượng Nhân lớn tuổi, nhưng ông ta vào tù từ những năm 90, đã tách khỏi xã hội từ lâu nên chuyện gì cũng nghe theo Lạc Long. Nhắc mới nhớ, Thượng Nhân ra tù sớm hơn Lạc Long hai tháng. Cô cậu muốn tìm Lạc Long, khả năng cao là hắn ta đã nhờ cậy Thượng Nhân rồi.”

Trần Phổ xin giám thị tư liệu của Lạc Long và Thượng Nhân, bao gồm hồ sơ trước khi vào tù và các biên bản lớn nhỏ sau khi vào tù. Giám thị chừa cho họ một gian văn phòng trống, hai người ngồi trong văn phòng đó xem xét cẩn thận.

Khi đó là hơn ba giờ chiều. Vì tối hôm qua hai người về nhà rất muộn, lại còn bất chấp hậu quả chen chúc ngủ trên sô pha nên đương nhiên không tài nào ngon giấc, nhức eo mỏi lưng. Lý Khinh Diêu lúc này đã buồn ngủ, cô lấy từ trong túi ra chai tinh dầu gió đã chuẩn bị sẵn, xoa lên thái dương và trán.

Trần Phổ ngửi thấy mùi tinh dầu gió, thấy cô đang thoa “đồ cổ” một cách thong thả và kỹ càng, anh bỗng thấy buồn cười.

Lý Khinh Diêu rất lịch sự: “Anh xoa không?”

“Anh xin tí.”

Nếu là ở nhà, chắc chắn Trần Phổ sẽ nghiêng mặt qua cho bạn gái xoa. Nhưng hiện tại không được, đang làm việc bên ngoài mà. Anh đành ngậm ngùi cầm lấy chai tinh dầu gió, chấm chấm thoa thoa vài cái cho xong.

Lý Khinh Diêu nhìn dầu xanh không đều trên trán anh, lại liên tưởng đến lớp kem dưỡng da ở đuôi lông mày vẫn chưa bôi đều ở phần đuôi lông mày vào ngày anh tỏ tình, cô không nhịn được nữa, giơ tay khẽ tán đều cho anh. Trần Phổ ngồi im, chỉ cúi đầu nhìn cô thầm nghĩ, trở thành bạn trai có khác, đãi ngộ này sắp ngang ngửa với Giả Bảo Ngọc rồi.

Mùi bạc hà cay nồng xộc thẳng lên mũi đánh thức sự tỉnh táo khiến tinh thần cả hai phấn chấn.

Họ xem tư liệu của Lạc Long trước.

Đôi khi con chữ và tài liệu tưởng chừng là những ghi chép cứng nhắc, nhưng chúng có thể phản ánh đặc điểm tính cách của một người.

Lạc Long, 35 tuổi, chiều cao 1m84, cân nặng 81kg, cỡ giày 42, sức khỏe tốt, không có bệnh nền.

Đúng như giám thị nói, trong lúc vào tù, Lạc Long rất bốc đồng và hiếu thắng, biên bản vi phạm nội quy chất thành đống. Hôm nay nay đánh người này, ngày mai lại gây gổ với kẻ khác, đúng là một tên bặm trợn thực thụ. Nhưng dưới lớp vỏ hung hãn, hắn ta lại là người khôn ranh vô cùng. Ngoại trừ năm ngoái đánh người ta bị thương thì hắn ta chưa từng làm gì thật sự vi phạm nghiêm trọng đến nội quy quy định hoặc đắc tội với quản ngục. Nói cách khác, Lạc Long không phải là kẻ thiếu suy nghĩ, trừ phi hắn ta không thể nhẫn nhịn.

Vật dụng cá nhân của Lạc Long trước khi vào tù chỉ có một chiếc điện thoại và ví tiền, trong ví có hai tấm thẻ ngân hàng, căn cước công dân và vài trăm bạc lẻ, ngoài ra không còn gì khác.

Suốt năm năm trong tù giam, không có ai đến thăm Lạc Long, kể cả bố mẹ ruột của hắn ta.

Trần Phổ và Lý Khinh Diêu lại xem tư liệu của Thượng Nhân.

Hồ sơ của ông ta đã cũ mèm.

Thượng Nhân, 51 tuổi, chiều cao 1m82, nặng 75kg, sức khỏe tốt, không có bệnh nền. Ông ta sa lưới trong chiến dịch càn quét xã hội đen những năm 90. Lúc đó Thượng Nhân là đại ca của một băng nhóm xã hội đen nào đó, chuyên bảo kê, dọa nạt tống tiền, ẩu đả tập thể, tính chất cực kỳ nghiêm trọng nên bị phán ba mươi năm tù giam.

Không ngờ Thượng Nhân thời trẻ lại có ngoại hình trắng trẻo tuấn tú. Dù hiện tại đã ngoài năm mươi và trải qua ba mươi năm trong tù, Thượng Nhân trong tấm ảnh vẫn cường tráng và nghiêm chỉnh hơn những người cùng tuổi.

Mười năm đầu Thượng Nhân vào tù, bố mẹ, người thân và bạn bè vẫn thường xuyên đến thăm, sau đó ngày càng ít.

Sau năm 2014, cũng chính là mười năm gần đây, chỉ có một ghi chép thăm gặp duy nhất.

Lý Khinh Diêu nhìn ghi chép thăm gặp cuối cùng đó, ánh mắt sững sờ.

Không ngờ lại là ông ta!