Sô pha tuy rộng rãi nhưng hai người lớn nằm chắc chắn sẽ rất chật chội. Trần Phổ nằm nghiêng, ôm cô vào lòng, đôi tay vòng qua người cô, cơ thể hai người gần như dính sát vào nhau. Tuy nhiên Lý Khinh Diêu không cựa quậy, cũng không nói gì. Rõ là cô không cố tình đánh thức anh, nhưng cả giác thỏa mãn cứ len lỏi vào lòng.
Trần Phổ vẫn còn mơ màng, anh gác cằm lên bờ vai cô, hỏi bằng giọng khàn khàn: “Sao lại chạy ra đây? Không ngủ được à?”
Lý Khinh Diêu nhẹ nhàng “vâng” một tiếng.
Trần Phổ đã tỉnh táo hơn, anh siết tay, Lý Khinh Diêu ngoan ngoãn xoay người đối diện với anh. Khuôn mặt anh dựa sát vào khuôn mặt cô, hỏi: “Sao không ngủ được? em đang nghĩ gì à?”
Cô nói: “Em không biết.”
“Có phải vì anh ở đây không? Hay là anh về nhà nhé?”
Cô túm áo ngủ của anh: “Không cho.”
Trần Phổ giọng khàn khàn bật cười nói: “Được, anh không đi.” Anh sửa tư thế, để lưng mình dựa sát vào sô pha cho Lý Khinh Diêu gối lên cánh tay anh, một chân anh vòng qua quấn lấy người cô. Lý Khinh Diêu cũng ôm eo anh, hai người kề sát vào nhau như hòa làm một.
Lý Khinh Diêu bống dưng cảm thấy buổi tối mất ngủ này thoải mái hơn nhiều.
“Ngủ đi em.” Trần Phổ xoa lưng cô nhẹ nhàng, “Anh nhìn em ngủ, em ngủ rồi anh sẽ ngủ.”
Lý Khinh Diêu cũng không hiểu vì lý do gì, cô chưa bao giờ thích cái ôm của một người nhiều như thế này. Nhưng nếu người đó là Trần Phổ, hình như lại hợp bình hợp lý, yên dạ yên lòng, cô thích thế nào cũng được.
Cô hỏi bâng quơ: “Anh thích em từ khi nào?”
Trần Phổ sững sờ, một lúc sau anh mới cố gắng mở to đôi mắt nặng trĩu, nhoẻn cười trả lời: “Có lẽ là từ khi em bắt đầu ghẹo anh.”
Cô hứng thú: “Hóa ra anh dễ ghẹo vậy à?”
“Đương nhiên, nên anh mới bảo đừng có ghẹo đồ ế sưng ế xỉa, đặc biệt là lưu manh sống trong miếu hòa thượng như Đội cảnh sát bọn anh. Em dám ghẹo anh thì khó mà thoát.”
Lý Khinh Diêu tặc lưỡi, “Thế mà khi đó ai quả quyết rằng mình không háo sắc ấy nhỉ?”
Trần Phổ không muốn trả lời câu hỏi vả mặt này, anh nhéo mũi cô, hỏi: “Còn em thích anh từ khi nào?”
“Còn lâu mới nói cho anh biết.”
Trần Phổ tức thì lần sờ trên người cô một lát, “Có nói không? Anh đã khai thật rồi đấy nhé.”
Lý Khinh Diêu bị nhột, bật cười nói: “Dừng lại! Không được sờ!”
Anh vẫn bình tĩnh, chỉ nhìn dán đôi mắt cô. Bàn tay kéo gấu áo ngủ lên, được voi đòi tiên, luồn vào trong sờ soạng, nói: “Có nói không?”
Tài thẩm vấn của Trung Đội trưởng Đội Cảnh sát Hình sự quả thực quá cao siêu. Phần hông và eo của Lý Khinh Diêu tê rần, run lên. Cô co người lại, nhưng bàn tay anh rất vững chắc. Cô cố gắng hất tay anh ra, nhưng đương nhiên không hất được.
Có lẽ trong đêm tối, con người đều sẽ trở thành một người khác. Lý Khinh Diêu nhìn đôi mắt anh, trong lòng xốn xao. Cô nhận ra mình không thể đùa được nữa, bèn trả lời: “Dù sao cũng đã rất lâu rồi.”
Câu trả lời này nằm ngoài dự liệu của Trần Phổ, “Từ khi nào?”
Lý Khinh Diêu trả lời lấp lửng, “Trước khi em đến Đội Hai, em đã từng gặp anh vài lần ở trên đường. Anh không để ý đến em, nhưng em biết anh là ai, từ lâu em đã hiểu rõ anh là người thế nào rồi.”
Trần Phổ không dám tin tưởng vào chuyện mình nghe thấy. Niềm hạnh phúc đậm đặc ngọt ngào như mật cứ trào dâng trong lòng anh hết đợt này đến đợt khác. Nó nở thành những bong bóng to tướng, chẳng mấy đã lấp đầy lồng ngực anh. Anh nghe rõ con tim mình đập thình thịch từng hồi, nhưng chỉ lặng yên nhìn cô. Một lát sau, anh cúi xuống hôn mạnh lên bờ môi cô.
Nụ hôn đó cực kỳ sâu và say đắm. Tay hai người đan chặt vào nhau, ngực áp vào ngực, chân quấn lấy chân, phủ kín từng tấc da tấc thịt. Anh vội vã mút mát bờ môi cô, giống như làm như vậy mới giải tỏa được cảm xúc đang bùng cháy trong con tim, mới có thể chiếm được thứ anh khao khát thiết tha. Một cái hôn khiến Lý Khinh Diêu tan thành nước, hai người thở gấp.
Trần Phổ biết hôm nay không thể tiếp tục nữa, anh rời khỏi môi cô, thở hổn hển rồi nói: “Anh sẽ đối xử với em thật tốt. Có lẽ anh không lãng mạn hay khéo léo dỗ dành em như những người đàn ông khác. Cũng không có nhiều thời gian hẹn hò, yêu đương cùng em. Nhưng anh sẽ luôn ở bên cạnh em. Em muốn gì, chỉ cần anh có anh đều sẽ dành cho em. Sau này, nếu anh có làm gì không phải, em cứ nói ra, đừng hậm hực trong lòng, đừng để ảnh hưởng đến tình cảm đôi ta.” Như để khẳng định, anh lại nhắc lại một lần: “Anh sẽ đối xử với em thật tốt.”
Không hiểu tại sao mũi Lý Khinh Diêu cay cay, cô muốn nói em cũng sẽ đối xử với anh thật tốt, nhưng cô lại không thể nói nên lời, cô chỉ “vâng” một tiếng thật khẽ, rồi nói: “Nói lời thì phải giữ lời, nếu không em sẽ bỏ anh đấy.”
Anh ôm chặt cô trong lòng, “Không được bỏ anh.”
Hai người ôm nhau thật lâu rồi mới buông ra, không hẹn mà cùng bật cười. Lý Khinh Diêu nói: “Hay anh về đi. Cứ thế này anh cũng không ngủ ngon.”
“Không sao.” Anh nói: “Anh không ngủ cũng có sao đâu. Em mau ngủ đi.”
Lý Khinh Diêu ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Trần Phổ giữ yên bàn tay, cũng không hôn cô nữa, chỉ ôm chặt cô không nhúc nhích.
Nhưng Lý Khinh Diêu…có thể cảm nhận được độ cứng và độ ấm ở nơi nào đó của anh. Đã được một lúc rồi, hiện tại nó đang dán vào đùi cô, không chịu cúi đầu.
Nhưng nét mặt Trần Phổ lại cực kỳ tự nhiên, anh xoa nhẹ lưng cô, cứ như chỗ đó không mọc trên người anh vậy.
Lý Khinh Diêu hơi bối rối. Tuy cô không phải đàn ông, không được trải nghiệm kích thích và khó chịu của đàn ông trong tình huống này. Nhưng cô vẫn có kiến thức cơ bản. Cô không hiểu tại sao Trần Phổ lại không hề tỏ ra khó chịu chút nào?
Cô nhìn đôi mắt dịu dàng của anh, bỗng dưng hiểu ra.
Không phải anh không có cảm giác mà là anh đang kiềm chế. Tối hôm nay, Trần Phổ không ám chỉ hay đưa ra bất cứ yêu cầu nào với cô, anh không nhắc đến dù chỉ nửa chữ.
Lý Khinh Diêu cảm nhận sâu sắc hơn bao giờ hết Trần Phổ thật sự là một người theo chủ nghĩa lý tưởng ngây thơ tuyệt đối. Dù đã ở “tuổi cao” 29, phong cách làm việc sắc bén và lão luyện thì Trần Tiểu Phổ trong lòng anh vẫn luôn thuần khiết và lãng mạn, phong độ thanh thoát.
Trong lòng Lý Khinh Diêu bỗng thấy thương xót, không chỉ thương anh, mà còn thương nó.
Nghĩ sao làm vậy, cô dịch sát người về phía trước, gần gũi hơn với anh và nó. Giống như dựa vào, cũng giống như bảo vệ.
Trần Phổ cứng ngắc, cúi xuống nhìn người trong lòng một lòng tựa vào anh, anh nghĩ có lẽ cô chỉ vô tình chạm vào.
Trần Phổ có thể làm gì nữa?
Anh tiếp tục giữ tư thế cứng ngắc, tiếp tục chịu đựng cảm giác còn hơn cả đổ bê tông cốt thép. Nhắm mắt, đi ngủ!
—
Sáng hôm sau, làm việc được một lúc, Trần Phổ vừa trao đổi xong với Đội trưởng Đội Ba, cúp điện thoại thì thấy Lý Khinh Diêu bước vội đến trước bàn anh.
Dù đang trong giờ làm việc, nhưng cánh tay của Trần Phổ vẫn còn ê ẩm vì bị cô gối cả tối hôm qua. Nhìn thấy cô, cảm giác dịu dàng cuồn cuộn trong lòng anh, khiến anh cảm thấy dù cô đi đến đâu cũng tỏa sáng rực rỡ. Tất cả người và vật xung quanh cô đều chỉ là phông nền.
Xung quanh không có đồng nghiệp nào chú ý đến họ, giọng Trần Phổ ngọt hơn: “Sao thế? Em cứ nói từ từ.”
Lý Khinh Diêu đặt tài liệu trong tay lên bàn: “Có lẽ em đã tìm được hắn ta rồi.”
Trần Phổ lập tức cầm tài liệu lên.
Đó là một người đàn ông mặt vuông tóc húi cua, ngoại hình bặm trợn thô lỗ, giống đến 95% bức chân dung Hướng Tư Linh miêu tả.
Lạc Long, 35 tuổi, người Tương Thành. Bố mẹ đều kinh doanh nhỏ, gia cảnh bậc trung. Trình độ học vấn Cấp ba, từng vào trại giáo dưỡng vì gây gổ đánh nhau. Lạc Long từng mở quán net và kinh doanh thương mại điện tử. Năm 23 tuổi, vì mâu thuẫn trong kinh doanh nên Lạc Long đã đánh người khác bị thương, ngồi tù một năm rưỡi. Bốn năm trước, cũng chính là năm 2019, Lạc Long lại phải chịu án tù vì tội cưỡng hiếp. Do có thái độ hối lỗi, bố mẹ Lạc Long đã bán đứt căn nhà, gom được một khoản tiền bồi thường lớn. Đối phương đã viết đơn bãi nại nên hắn ta chỉ bị tuyên án bốn năm thù. Hai tháng trước, hắn ta vừa mãn hạn tù, hiện tại vẫn chưa rõ nơi ở.
Mấu chốt nhất là, khi vào tù bốn năm trước, phải khai báo tất cả lý lịch cá nhân. Trong khoảng thời gian từ 2016 – 2017, Lạc Long đã điều là: “Phát sóng trực tiếp trên mạng.”