Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 147




Từ trước đến nay, Lý Khinh Diêu không quá mặn mà với chuyện nam nữ, nhưng cũng không hẳn là thờ ơ. Dưới bề ngoài cởi mở ẩn chứa tâm lý thụ động, lòng tốt với cảnh hiện thời. Nhưng không có nghĩa cô có thể khoan nhượng cho một người đàn ông vừa mới trở thành bạn trai được ba ngày đã muốn qua đêm tại nhà cô.

Bạn trai trước của cô là Lạc Hoài Tranh, mối quan hệ giữa hai người trong sáng đến mức không thể trong sáng hơn. Sau đó chính là khoảng thời gian bảy năm ròng cô giã từ tình yêu. Vì vậy, dù rằng cô không phải kiểu người bảo thủ e thẹn, nhưng cũng chẳng quá mặn mà với chuyện nam nữ. Cô quen sống một mình hơn là sự thân mật gắn bó giữa hai người.

Thế là, cô đi đến cạnh sô pha, kéo Trần Phổ dậy, “Trần Phổ, mặt của anh rơi xuống đất rồi kia, nhanh nhặt lên đi.”

Trần Phổ nằm im. Thân hình cao to nặng như trâu, Lý Khinh Diêu kéo hết sức mình nhưng anh vẫn không nhúc nhích.

Cô biến sắc, “Anh có đi không?”

Trần Phổ vội nắm ngược lại tay cô, trở dậy, ôm chặt eo cô và nói: “Em đừng giận mà, anh không nghĩ gì khác đâu. Suốt cả ngày hôm nay chúng ta chỉ bên nhau được một chút xíu. Anh…thật sự chỉ muốn được ở gần em thôi. Anh hứa sẽ không vào trong phòng, cũng không làm gì khác, em nhé?”

Lý Khinh Diêu cúi đầu nhìn anh. Trần Phổ để mở áo khoác, tóc tai hơi rối. Bờ vai anh rất rộng, đôi chân dang rộng nhốt cô ở giữa, đôi mắt anh đen láy và sáng trong.

Thấy cô im lặng, Trần Phổ lại nâng tay cô lên hôn một cái, “Anh sẽ ngoan ngoãn ngủ trên sô pha, hứa sẽ không làm gì quá đáng.”

Lý Khinh Diêu hừ khẽ: “Anh còn chưa đủ tư cách quá đáng đâu. Thế anh cũng phải về nhà tắm rửa thay quần áo thì mới được ngủ ở sô pha.”

Trần Phổ nghe vậy vừa mừng vừa lo. Anh mừng là anh vốn dĩ không trông chờ quá nhiều, đã định bụng ảo não về nhà, nào ngờ cô lại đồng ý. Anh lo là không biết đâu có phải kế hoãn binh của cô không? Chờ anh bước ra khỏi cửa nhà, cô có còn mở cửa cho anh nữa không?

Trần Phổ đắn đo, ở giữa sạch sẽ mạo hiểm và bẩn thỉu an toàn, Trần Phổ quyết định lựa chọn tình yêu. Anh nằm lại xuống sô pha một cách quyết đoán, nhắm mắt lại: “Mai anh về tắm sau.”

Lý Khinh Diêu dĩ nhiên không nhịn được nữa, cô túm cổ áo anh: “Phải, tắm!” Hôm nay họ còn đến hiện trường vụ án nữa đấy.

Trần Phổ mở mắt ra: “Em để cửa cho anh thật không?”

“Anh còn không đi thì em không để nữa.”

Trần Phổ thở dài, ngồi dậy. Lý Khinh Diêu tiễn anh ra đến cửa như giám sát phạm nhân. Trần Phổ lại quay đầu, nói với cô: “Nào, em thề đi. Nếu lát nữa không mở cửa cho Trần Phổ, tháng sau tăng năm kí.”

Lý Khinh Diêu lườm anh, nhưng nhìn khuôn mặt mỏi mệt và tơ máu trong mắt anh, cô không mắng anh nữa, chỉ nhỏ nhẹ đáp: “Nếu lát nữa em không mở cửa, anh Trần Phổ muốn làm gì em cũng được.”

Mắt Trần Phổ sáng rực.

“Sầm” một tiếng, cánh cửa suýt thì đập vào mặt anh.

Trần Phổ ngủ lại phòng khách không hề làm Lý Khinh Diêu căng thẳng. Những ngày này họ là cộng sự, thường xuyên bên nhau sớm tối, cùng ngủ lại văn phòng, cùng chợp mắt trong khoang xe nên đã quen từ lâu rồi. Cô cũng tin tưởng nhân phẩm của anh.

Ngược lại, nghĩ đến hôm nay anh ngủ tại phòng khách cách cô một bức tường, Lý Khinh Diêu buộc phải công nhận lời nói của Trần Phổ, trong lòng sẽ nảy nở cảm giác dịu dàng và thỏa mãn. Buổi tối anh cũng ở bên cạnh cô, không rời đi.

Thế là, Lý Khinh Diêu tắm rửa thật nhanh, chọn một bộ đồ ở nhà kín đáo. Khi cô xếp xong chăn và gối lên sô pha thì có người gõ cửa.

Lý Khinh Diêu mở cửa, nhìn thấy Trần Phổ mặc đồ ngủ vải caro đen.

Anh gội đầu và rửa mặt sạch sẽ, làn da căng mịn, gương mặt sắc nét và tuấn tú hơn ban ngày. Dưới ánh đèn, từng sợi lông mày trông đen nhánh thấy rõ.

Bộ đồ ngủ vẫn còn rất mới, đây là lần đầu tiên Lý Khinh Diêu thấy anh mặc đồ ngủ tử tế. Trước đây, buổi tối tắm xong anh toàn mặc áo phông cũ và quần đùi thể thao.

Lý Khinh Diêu bỗng dưng nhận ra bình thường Trần Phổ có thể là một người rất xuề xòa, không chú trọng bề ngoài. Nhưng trong một số khoảnh khắc kỳ lạ, anh lại cực kỳ lịch sự và gọn gàng.

Lý Khinh Diêu nín cười, bình thản quay người đi vào trong nhà. Cô nói: “Đây là chăn và gối em thường dùng, đều đã giặt sạch cả rồi. Vậy chúc anh ngủ ngon nhé. Nếu ngủ không ngon giấc thì anh cứ về nhà, sáng mai gặp lại.”

Cô vừa định về phòng thì bị anh giữ tay lại. Trần Phổ ngồi xuống sô pha, kéo cô ngồi lên đùi mình. Anh giữ cằm cô bằng gan bàn tay, cúi đầu hỏi: “Vào phòng luôn đấy à?”

“Chứ sao?…”

Cô vừa mới thốt lên chữ “nữa” thì đã bị anh ngậm lấy môi.

Đã là nửa đêm, trong ngoài căn nhà đều vô cùng yên tĩnh. Bộ đồ ngủ của anh rất mềm mại, trên người còn thoang thoảng mùi sữa tắm chanh pha lẫn cỏ roi ngựa. Cảm giác thế này khá kỳ lạ, có lẽ vì hai người đều mặc đồ ngủ, quá thân mật và cũng quá riêng tư, khiến cô có cảm giác yên tĩnh và gần gũi hơn bình thường. Hôn một lúc, đôi tay Lý Khinh Diêu đỡ ngực anh, trán anh tì vào trán cô. Anh nói: “Cảm ơn em.”

Lý Khinh Diêu lặng thinh, chỉ nhìn dán anh ở khoảng cách cực kỳ gần.

Anh và cô nhìn nhau một lúc, cuối cùng anh ngẩng đầu, thả tay, còn vỗ vào eo cô ý bảo cô đứng dậy. “Em vào phòng đi, nhớ khóa trái cửa đây.” Động tác cực kỳ dứt khoát.

Lý Khinh Diêu quay đầu nhìn anh.

Anh ngồi trên sô pha cũng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm và dịu dàng.

Hai người không nói một lời. Lý Khinh Diêu về phòng, đóng cửa phòng lại.

Phòng khách tắt đèn, Trần Phổ thở dài, nằm xuống sô pha, anh không thấy lạnh nên tạm thời không cần đắp chăn. Tuy sô pha hơi ngắn nhưng dù trong hoàn cảnh gian khổ hơn nữa anh cũng vẫn ngủ được, khả năng thích nghi không phải bàn. Anh ngửi hương thơm thoang thoảng trên gối, nhoẻn cười, nhắm mắt lại.

Tuy trước đó cười nói rất lâu, nhưng chưa đến vài phút sau, Trần Phổ đã say giấc nồng. Dù sao thì anh cũng đã mệt rã rời cả ngày trời rồi.

Trong phòng.

Đèn ngủ vẫn còn sáng. Lý Khinh Diêu cuộn chặt mình trong chiếc chăn mỏng, nhìn lên trần nhà.

Nằm không suốt bốn mươi phút, đã đến hai giờ sáng. Cô cũng không hiểu tại sao mình không ngủ được, hoàn toàn không ngủ được. Khi thì nghĩ không biết Trần Phổ bên ngoài đã ngủ chưa, khi lại nghĩ sáng mai dây cô phải vệ sinh cá nhân thật nhanh, rửa sạch mặt rồi hẵng chào anh. Rồi lại nghĩ đến vụ án, suy nghĩ miên man.

Đầu cô cứ như ngựa chạy, Lý Khinh Diêu thở dài, cảm giác hỗn loạn quen thuộc khiến cô dự được tối hôm nay mình sẽ mất ngủ là cái chắc. Có lẽ do buổi tối quá yên tĩnh, có lẽ là mất ngủ đã khiến con người ta khó chịu bứt rứt, cô cũng không biết tại sao mình lại xuống giường, mở cửa thật khẽ và đi ra ngoài.

Khi nhìn thấy Trần Phổ đang say giấc, trong lòng Lý Khinh Diêu thoáng thất vọng.

Cô rón rén đến nhà vệ sinh, khi trở về, Trần Phổ vẫn ở tư thế cũ. Anh nằm ngửa, hai chân gác lên thành sô pha, một tay đặt sau đầu, tay còn lại buông thõng bên cạnh ghế. Phần lớn chăn bị đẩy vào trong góc, chỉ có một góc đắp trên bụng anh. Trong ánh sáng mờ tối, khuôn mặt anh dịu dàng và điển trai, sắc nét hơn cả ban ngày.

Lý Khinh Diêu bước tới rất nhẹ nhàng, từ từ kéo chăn lên, đặt kín ngực và chân của anh. Cô nhìn một hồi nhưng anh vẫn không mở mắt.

Lý Khinh Diêu rón rén về phòng, vừa bước được một bước thì người phía sau đã ôm lấy eo cô. Lý Khinh Diêu giật thót, bị Trần Phổ kéo xuống sô pha nằm chung.