Sau khi Phương Giai phát biểu xong, mọi người liền thảo luận rôm rả. Đinh Quốc Cường hỏi: “Tất cả đồng ý với ba quan điểm Phương Giai nêu chứ?”
“Đồng ý.”
“Đồng ý.”
“Quan sát rất tỉ mỉ.”
Đinh Quốc Cường gọi một đồng chí ghi lên bảng đen ba quan điểm Phương Giai đưa ra.
Ngay lúc này, Đinh Quốc Cường đã chỉ đích danh: “Lý Khinh Diêu, đồng chí phát biểu đi. Đồng chí là người điều tra theo hướng Hướng Tư Linh lâu nhất.”
Lý Khinh Diêu ngồi tại vòng ngoài lập tức đứng dậy, đáp: “Dạ.”
Cô biết rõ không chỉ là vì cô theo hướng điều tra này lâu nhất, mà đây cũng là thái độ của lãnh đạo ——— Tạo điều kiện cho người mới phát biểu. Có rất nhiều người nhìn về phía cô.
Hôn nay cô mặc một chiếc áo tay dài dệt kim màu xanh nhạt, quần dài màu nâu sẫm. Cô đứng giữa một nhóm cảnh sát hình sự trông cứ như một đóa bách hợp thanh khiết rơi xuống vũng bùn đen kịt, tôn lên vóc dáng cao dong dỏng, làn da trắng nõn nà. Nhưng Lý Khinh Diêu trong nét đẹp dịu dàng lại không yểu điệu như người ta nghĩ. Chắc là vì thế đứng thẳng tắp, đôi mắt hờ hững, chất giọng lại điềm tĩnh của cô.
Cô nói: “Trước hết, cho phép tôi đưa ra nhận định của mình về Hướng Tư Linh. Tôi đồng ý với quan điểm của anh Phương Giai. Cô ta không liên quan đến cái chết của Tiền Thành Phong, hung thủ là kẻ khác. Có ba nguyên nhân chính:
Thứ nhất, theo tài liệu chúng cháu nắm giữ, Hướng Tư Linh và Tiền Thành Phong đang chuẩn bị cho hai bố con họ ra nước ngoài. Hướng Tư Linh không có lý do gì để sát hại Tiền Thành Phong vào ngay thời điểm này. Cô ta cũng không có động cơ gây án.
Thứ hai, Hướng Tư Linh yêu thương con gái hết mực, từ trước đến nay vẫn vậy. Nếu hôm nay cô ta lên kế hoạch giết người thì không nhất thiết đưa con gái đến. Cô ta chỉ cần hẹn Tiền Thành Phong cùng tận hưởng khoảng thời gian hai người là được rồi. Tôi không tin cô ta sẽ để con gái tận mắt chứng kiến bố mình bị sát hại, đi theo vết xe đổ của cô ta.
Thứ ba, tôi cảm thấy phong cách gây án của Hướng Tư Linh khác hẳn với vụ án này. Hướng Tư Linh cực kỳ cẩn thận, tỉ mỉ, lên kế hoạch chu toàn, gần như đã tính toán hết tất cả mọi thứ có thể và bảo đảm chắc chắn không xảy ra sai sót. Còn hung thủ vụ án này tuy rằng cũng có khả năng phản trinh sát rất cao, nhưng phong cách thô bạo hơn rất nhiều. Dù là lựa chọn tuyến đường chạy trốn hay là kiểm soát hiện trường giết người đều có đầy tính cơ động và rủi ro, nhưng hình như hung thủ không quan tâm. Một người rất thận trọng và chu toàn, còn một người quyết đoán táo bạo. Họ không cùng một phong cách. Hung thủ của vụ án này và chân tướng vụ án Lưu Hoài Tín mới là cùng một người.”
Cô ngừng lại, một lát sau tiếp tục nói: “Quay lại hiện trường vụ án, tôi cũng phát hiện thêm hai chi tiết. Thứ nhất, chiếc khăn mặt hung thủ dùng để bịt miệng Tiền Thành Phong đã từng được lấy ra giữa chừng, cho nên mặt đất tại vị trí đó mới dính nước bọt, trên chiếc khăn cũng dính vết máu trên đất. Tại sao? Nếu hắn ta quyết định giết người, tại sao giữa chừng lại bất chấp rủi ro Tiền Thành Phong kêu cứu để lấy khăn ra, khiến anh ta có thể nói chuyện. Cháu nghĩ, rất có thể hung thủ đang tra hỏi, muốn hỏi một số chuyện từ Tiền Thành Phong.”
Lý Khinh Diêu vừa dứt lời, mọi người liền ồ lên.
“Thứ hai, di thư của Tiền Thành Phong từ mức độ ổn định cảm xúc đến nội dung lá thư đều hoàn toàn toàn khác với di thư của Lưu Hoài Tín. Tôi vẫn nhớ rất rõ, trong di thư của Lưu Hoài Tín, nét chữ rõ ràng, nét bút ổn định, hành văn liền mạch và rất chỉnh tề. Vì vậy tôi luôn nghĩ rằng dù khi đó Lưu Hoài Tín bị uy hiếp, nhưng anh ta cam tâm tình nguyện đặt bút viết những dòng di thư, trong lòng anh ta thật sự cảm thấy hổ thẹn. Còn Tiền Thành Phong lại khác, lúc đó chắc chắn anh ta đã hoảng loạn tột độ và hoàn toàn không muốn chết.
Nội dung di thư chắc chắn là do hung thủ chỉ định hoặc yêu cầu anh ta viết. Lưu Hoài Tín viết: “Nhưng mong rằng cái chết của tôi, có thể chuộc lại lỗi lầm”. Còn Tiền Thành Phong viết: “Tôi là một tên súc vật, không xứng sống trên đời. Dù có chết tôi cũng không thể nào chuộc tội.” Chứng tỏ trong lòng hung thủ, mức độ thù hận của hắn ta đối với hai người này là khác nhau. Lưu Hoài Tín còn có thể được tha thứ, còn Tiền Thành Phong chết không hết tội.”
Nếu nói suy đoán của Lý Khinh Diêu về Hướng Tư Linh không xuất sắc, cũng có nhiều người đã nghĩ đến. Nhưng hai quan điểm suy luận phía sau lại khiến các cảnh sát lão làng vô cùng phấn khởi. Họ không ngờ cô gái này chỉ mới đến Sở Cảnh sát được vài tháng mà lại có tư duy nhạy bén đến vậy, thái độ lại bình tĩnh tự tin, khiến người ta phải khâm phục.
Đội trưởng Đội Một tính bất cần, thậm chí bất chấp hoàn cảnh, vỗ mạnh vào lưng cảnh sát trẻ tuổi ngồi cạnh, ý bảo cô gái tốt thế kia sao cậu vẫn chưa theo đuổi được? Khuôn mặt anh cảnh sát trẻ tuổi đỏ bừng lên, lén lút nhìn Lý Khinh Diêu một cái.
Tuy nhiên Lý Khinh Diêu thật sự không để ý đến người qua đường A này. Khi cô phát biểu xong và ngồi xuống, quả thật nhận ra có người đang nhìn mình, bèn ngước mắt lên, nào ngờ lại chạm phải ánh mắt Trần Phổ.
Anh ngồi quay lưng về phía cô, một tay đặt trên bàn, nghiêng người nhìn cô. Tay kia của anh gác trên lưng ghế, trong tay còn kẹp một cây bút. Sắc mặt anh bình thản, giống y như lúc nghe Phương Giai phát biểu. Bộ dạng cấp dưới có ép thì tôi cũng vân đạm phong khinh (*), thân tên giấu kín chẳng ai tường (**). Khi hai người nhìn nhau, đôi mắt anh ẩn chứa nụ cười thoáng qua. Sau đó anh xoay người về chỗ cũ.
(*) Vân đạm phong khinh: Bình thản
(**) Trích từ bài thơ Hiệp Khách Hành – Lý Bạch
Lý Khinh Diêu bình tĩnh cúi đầu, mỉm cười tiếp tục ghi chép.
Lại có một số thành viên Đội Hai và Đội Ba phát biểu ý kiến, nội dung na ná nhau. Cuối cùng, Đinh Quốc Cường điểm tên Trần Phổ.
Trần Phổ nói: “Mọi người đều đã nói khá đầy đủ rồi, tôi xin phép bổ sung thêm hai chi tiết:
Thứ nhất, trong vụ án Lưu Hoài Tín, chúng ta luôn băn khoăn một điều: Làm sao hung thủ có thể ép Lưu Hoài Tín cắt cổ tay trong tình huống không xảy ra xô xát? Hiện tại đã có câu trả lời rõ ràng: Hung thủ có súng. Nhưng lại xuất hiện một vấn đề mới, nếu hắn ta có súng, và cũng đã nổ súng trong vụ án này thì tại sao hắn ta lại chọn cách giết người rắc rối như cắt cổ tay?
Lúc nãy Lý Khinh Diêu đã nói, tâm trạng trước khi chết của Lưu Hoài Tín khác Tiền Thành Phong, anh ta cam tâm tình nguyện chết. Vậy tôi suy đoán, Lưu Hoài Tín đã tự cắt cổ tay mình theo hướng dẫn của hung thủ, thế nên cắt bốn nhát mới thành công. Còn Tiền Thành Phong là hung thủ đích thân cắt, một nhát chí mạng. Để cắt một nhát chí mạng rất khó, chứng tỏ hung thủ đã tập luyện rất nhiều lần. Cắt cổ tay đồng nghĩa với việc để tất cả máu trong cơ thể chảy hết ra ngoài, khiến nạn nhân nhìn bản thân chết dần chết mòn. Chuyện này nhất định có ý nghĩa đặc biệt với hung thủ.
Thứ hai, hung thủ không chỉ được huấn luyện bài bản, mà tâm lý hắn ta còn cực kỳ vững. Tôi cũng đồng ý với một quan điểm khác mà Lý Khinh Diêu đưa ra, phong cách gây án của hắn ta quả thực thô bạo hơn Hướng Tư Linh. Nhưng tôi cho rằng hắn ta nhất định am hiểu phạm tội và giết người hơn Hướng Tư Linh.
Chúng ta hãy ngẫm lại toàn bộ quá trình gây án Hướng Tư Linh miêu tả: Sau khi hắn rút súng ra, Tiền Thành Phong chắc chắn đã cố gắng chống trả, nhưng đối phương nổ súng cực kỳ dứt khoát và bắn rất chuẩn.
Sự xuất hiện của mẹ con Hướng Tư Linh đặt ra thử thách cho hung thủ trong việc tiếp tục khống chế hiện trường. Dù đứa trẻ còn nhỏ nhưng hắn ta cũng phải khống chế đồng thời hai người. Ngoài ra, Hướng Tư Linh không phải phụ nữ bình thường, cô ta có sức khỏe tốt, từng huấn luyện nên sở hữu khả năng phản kích nhất định. Thế nhưng, hung thủ gần như xác định được phương án đối phó. Hắn ta không sử dụng dây thừng rườm rà, mà rút dây rút, cướp đứa trẻ trước khiến Hướng Tư Linh không dám phản kháng, dễ dàng chế ngự hai người.
Tiếp đó, hắn ta nói chuyện nửa tiếng đồng hồ với mẹ con họ ngay trước mặt thi thể. Khi đi, hắn ta lại bất chấp rủi ro, nói dối Hướng Tư Linh là ra ngoài hút thuốc rồi thong thả bỏ trốn.
Trong toàn bộ quá trình gây án, tâm trạng của hung thủ rất đỗi thoải mái, bình tĩnh, có khả năng ứng biến linh hoạt, thủ pháp điêu luyện. Chứng tỏ trước đây, hắn ta rất có thể dày dặn kinh nghiệm phạm tội và hoàn toàn không sợ chết, hành động táo bạo liều lĩnh.
Hiện trường buổi họp lại bắt đầu xôn xao.
Trước đây họ cũng từng gặp phải loại tội phạm liều mạng như Trần Phổ miêu tả. Nhưng đây là lần đầu tiên họ phải đối mặt với một tên tội phạm có thủ đoạn phạm tội tinh vi và còn có súng.
Có nghĩa một kẻ giết người hàng loạt cực kỳ nguy hiểm đang lẩn trốn tại Tương Thành. Trong vụ án thứ hai, hiển nhiên hắn ta không định che giấu bản thân nữa.
Đinh Quốc Cường nghe mà lòng nặng trĩu. Tên nhóc Trần Phổ này là đồ đệ ruột của ông, xưa nay vẫn vậy. Cái gì lãnh đạo sợ nghe, không thích nghe nhất anh liền nói cái đó. Nhưng lần nào anh cũng ăn ngay nói thật, lãnh đạo cũng chỉ biết ngậm ngùi chấp nhận. Thế nhưng, ngoại trừ nghẹn lòng, Đinh Quốc Cường cũng cảm thấy khá tự hào. Ông nghĩ lời phát biểu của học trò đã đánh thẳng vào bản chất cốt lõi nhất của vụ án và hung thủ.
Ngoài mặt, Đinh Quốc Cường gật đầu một cách rất thận trọng, ông nói: “Trần Phổ nói rất đúng, các bộ phận phải đề cao cảnh giác, cố gắng hết sức, sớm ngày bắt được hung thủ. Vì vậy, mọi người đều đồng hai vụ án này là vụ án giết người liên hoàn, hung thủ là cùng một người?”
Mọi người thi nhau gật đầu.
Một giọng nói vang lên: “Đội trưởng Đinh, tôi còn muốn đưa ra một số quan điểm của mình từ góc độ tâm lý tội phạm.”
Đinh Quốc Cường nhướn mày nhìn Châu Dương Tân: “Cậu nói đi.”
Mọi người cũng im lặng chờ đợi.
Tâm lý tội phạm, chắc hẳn những người ngồi ở đây ít nhiều gì cũng biết, đôi khi cũng sẽ vận dụng một phần trong quá trình điều tra vụ án. Bình thường Châu Dương Tân là một anh chàng tự tin và có trách nhiệm, rất được lòng mọi người. Mọi người cũng biết Châu Dương Tân mê tâm lý tội phạm. Nhưng giống hôm nay, thật sự đối mặt với kẻ giết người hàng loạt thì đây là lần đầu tiên Châu Dương Tân nghiêm túc đưa ra ý kiến của mình từ góc độ tâm lý học.
Châu Dương Tân đứng dậy, phong thái đó khiến Lý Khinh Diêu phải nhìn qua. Bộ dạng cà lơ phất phơ thường ngày đã biến mất, hiện tại anh đã chín chắn hơn vài tuổi, ánh mắt bén như dao cau, cứ như là một cảnh sát lão luyện giống Đinh Quốc Cường và Trần Phổ.
Lý Khinh Diêu nghĩ bụng, con người có thứ mình yêu thích và theo đuổi vào cái là khác hẳn.
Châu Dương Tân nói: “Tôi đã cố gắng hết sức để lập một hồ sơ tâm lý tương đối đơn giản, hy vọng sẽ có giá trị tham khảo cho việc phá án. Có rất nhiều tình tiết mà các đồng nghiệp trước đó đã trình bày, ví như hung thủ được huấn luyện bài bản, tâm lý cực kỳ vững, tôi sẽ không nhắc lại nữa. Tuổi tác và ngoại hình của hung thủ cũng đã có cả rồi. Ngoài ra, tôi cho rằng hung thủ còn có bốn đặc điểm sau:
Thứ nhất, sở hữu năng lực tài chính hơn người bình thường. Người dân bình thường không thể tiếp xúc với súng ngắn, nhất định phải có con đường nước ngoài. Súng rất khó kiếm được ở trong nước, và dù kiếm được thì cũng bắt buộc phải có những mối quan hệ cực kỳ tin cậy. Ngoài ra, giá cả cũng vô cùng đắt đỏ.
Thứ hai, quan điểm của tôi về phong cách gây án của hung thủ có đôi khác so với Lý Khinh Diêu, hay nói cách khác, hai chúng tôi nhìn nhận từ góc độ khác nhau. Cô ấy nhìn thấy sự quyết đoán táo bạo, thô bạo trong hung thủ. Còn tôi nhìn thấy được phong cách gây án có kế hoạch, có mục đích rõ ràng, thong dong như đang đi dạo của hung thủ. Hung thủ có đủ thời gian rảnh, có đủ tài lực để lên kế hoạch cho hai lần phạm tội với thái độ tùy hứng. Từ đó, tôi đã đọc ra được một loại cảm giác ưu việt khó tả.
Thứ ba, tốc độ gây án của hung thủ nhất định sẽ tăng nhanh. Trong vụ án Lưu Hoài Tín đầu tiên, hắn ta vẫn còn tạo dựng thành một vụ tự sát, hiển nhiên là muốn kéo dài thời gian, có lẽ là vì không chỉ có một mục tiêu gây án. Hắn ta sợ cảnh sát sớm phát giác ý đồ thật sự của mình nên đã tung hỏa mù. Nhưng vụ án này, hắn ta còn không thèm tạo dựng thành một vụ tự sát, thậm chí còn để lộ mặt. Chứng tỏ hắn ta cách mục tiêu cuối cùng không còn xa nữa. Nếu nói vụ án này đối vớt hắn thoải mái như một bữa khai vị, thì vụ án tiếp theo hắn ta nhất định sẽ còn giết người, hơn nữa tính chất nghiêm trọng hơn, rất nhanh sẽ xảy ra vụ án thứ ba. Tôi đồng ý với quan điểm của Trần Phổ, hắn ta đã không còn quan tâm đến sống chết, chỉ cần hoàn thành tất cả mục tiêu gây án trước khi bị cảnh sát bắt giữ là đã chiến thắng.
Thứ tư, chi tiết gấp di thư thành hạc giấy rất kỳ lạ. Tại sao hắn ta không gấp nó thành một hình vuông? Hành động này rất tỉ mỉ và rất trừu tượng. Tôi đã lên mạng tìm ngụ ý của hạc giấc, có ba ngụ ý: Thứ nhất là lời chúc dũng cảm, mạnh khỏe và may mắn. Thứ hai là tượng trưng cho tình bạn. Thứ ba là biểu đạt ước nguyện tốt đẹp. Tóm lại, tất cả đều mang ngụ ý tốt đẹp. Rốt cuộc hung thủ muốn chúc phúc cho ai? Hay hắn ta chỉ đang mỉa mai tình bạn trước đây của hắn với nạn nhân?
Quan điểm của tôi chỉ có ngần này.”
Sau khi Châu Dương Tân ngồi xuống, mọi người lại rì rầm thảo luận một lát, nhưng không những không ai phản đối, mà còn có người gật đầu tán thành quan điểm của Châu Dương Tân. Lý Khinh Diêu nghiêm túc ghi lại những quan điểm này vào trong sổ tay. Cô cảm thấy mình đã được mở mang rất nhiều, có lẽ cô cũng nên đọc thêm nhiều sách về phương diện tâm lý tội phạm.
Đinh Quốc Cường nhìn Trần Phổ bằng ánh mắt trưng cầu ý kiến. Trần Phổ gật đầu, chứng tỏ anh cũng cảm thấy ý kiến của Châu Dương Tân có giá trị.
Thực ra Đinh Quốc Cường đã làm cảnh sát cả nửa đời người, nhưng trước đây ông chỉ gặp phải hai vụ án kẻ giết người hàng loạt. Có một lần là vụ án lúc ông còn là lực lượng hỗ trợ cho Sở Công an Tỉnh và người anh trai Đinh Hùng Vĩ của mình. Nhưng khi đó, chuyên gia tâm lý tội phạm họ mời đến cũng để lại ấn tượng sâu sắc cho Đinh Quốc Cường.
Đến lúc này, trên bảng đen đã viết chi chít kết luận lớn nhỏ liên quan đến tên tội phạm này.
[1, Người quen;
2, Được huấn luyện bài bản;
3, Biết Hướng Tư Linh;
4, Đi giày cỡ 42, chiều cao từ 170 – 175 cm; không xác định được cân nặng.
5, Sử dụng súng ngắn M1911;
6, Từng tra hỏi Tiền Thành Phong trước khi giết;
7, Cắt cổ tay cho máu chảy có ý nghĩa đặc biệt với hung thủ;
8, Tâm lý vững, thoải mái, không sợ chết.
9, Dày dặn kinh nghiệm phạm tội;
10, Hận Tiền Thành Phong hơn Lưu Hoài Tín;
11, Sở hữu năng lực tài chính hơn người bình thường;
12, Có kế hoạch, mục đích và cảm giác ưu việt;
13, Tốc độ gây án sẽ nhanh hơn, rất nhanh sẽ giết người thứ ba;
14, Hạc giấy biểu đạt lời chúc với ai?]
Đinh Quốc Cường ngẫm nghĩ, một lát sau liền sắp xếp công việc tiếp theo:
Lát nữa ông sẽ đích thân đưa Trần Phổ, đội trưởng Đội Ba và thêm điểm sáng Châu Dương Tân đến báo cáo với lãnh đạo Cục.
Giai đoạn hiện đại, Đội Hai và Đội Ba sẽ phụ trách chính trong công tác điều tra. Đội Hai chủ yếu phụ trách dựa theo bức phác họa chân dung Hướng Tư Linh cung cấp và kết luận buổi họp hôm nay, nhanh chóng kiểm tra và xác định danh tính nghi phạm. Đội Ba tiếp tục phục trách tìm kiếm và truy bắt nghi phạm tại hiện trường Hắc Lê Phong.