“Trần Phổ, anh lại đây.” Có người gọi anh từ trên triền núi.
Trần Phổ đang gặp nhân chứng, chắc chắn là có phát hiện quan trọng nên đồng nghiệp mới gọi riêng anh. Trần Phổ nhìn Lý Khinh Diêu, sau khi Lý Khinh Diêu gật đầu, anh liền quay người chạy lên trên triền núi.
“Hai người hẹn hò với nhau rồi à?” Hướng Tư Linh đột ngột hỏi, giọng khàn đặc.
Lý Khinh Diêu nhìn cô ta, không trả lời.
“Cậu nên chọn Lạc Hoài Tranh.” Hướng Tư Linh lẩm bẩm, “Cậu ấy vẫn còn yêu cậu, cậu ấy tốt hơn bất cứ ai.”
“Cậu vẫn còn tâm trí lo chuyện bao đồng nhỉ?” Lý Khinh Diêu thong thả nói, “Xem chừng không sợ.”
Đôi mắt của Hướng Tư Linh vẫn đờ đẫn, “Dù bị người ta chĩa súng vào đầu, tôi cũng sẽ quan tâm đến những chuyện xoay quanh Lạc Hoài Tranh.”
Lý Khinh Diêu không tiếp lời Hướng Tư Linh nữa, cô nhìn thẳng vào cô ta, nói: “Hướng Tư Linh, cậu đã giúp đỡ chúng tôi một lần, giúp đỡ Lạc Hoài Tranh. Dù không được lợi lộc gì từ chuyện trước đây, nhưng cậu vẫn làm. Nếu lần này cậu vẫn giúp đỡ chúng tôi, nói thật tất cả mọi thứ cậu chứng kiến…Hai lần này đều có thể xem như lập công, cậu hiểu ý tôi chứ?”
Hướng Tư Linh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lý Khinh Diêu.
Hướng Tư Linh không đắn đo chuyện lập công hay không. Suy nghĩ của cô ta đang phiêu dạt đến nơi xa xôi hơn. Nếu nói Lý Khinh Diêu cô ta gặp lại vào mấy tháng trước lạnh lùng, buồn sầu, thậm chí trong nụ cười còn có phần giả tạo. Thế thì ngay lúc này đây, người đang nhìn cô ta bằng đôi mắt sáng trong và bình tĩnh đến lạ lại rất giống thiếu nữ cao quý tựa hạc trắng vào bảy năm trước trong ký ức cô ta. Đó cũng là người Hướng Tư Linh ngưỡng mộ và sùng bái rất nhiều năm.
Là điều gì đã khiến Lý Khinh Diêu thay đổi và tìm lại chính mình?
Là vì Lạc Hoài Tranh đã lấy lại được sự trong sạch, cuối cùng đã tháo gỡ được nút thắt bảy năm trong lòng cô ấy? Hay là vì người đàn ông vừa đứng cạnh cô ấy ban nãy?
“Thế thì đừng thay đổi nữa.” Hướng Tư Linh nhẹ nhàng nói.
Lý Khinh Diêu không hiểu ý của cô ta. Hướng Tư Linh đã cúi đầu, ôm chặt đứa bé đang ngủ say trong lòng, nói: “Yên tâm, tôi sẽ nói hết với các cậu những gì tôi nhìn thấy.”
Lý Khinh Diêu không định trò chuyện với Hướng Tư Linh, cô ta đóng vai trò quá quan trọng trong vụ án này, phải được trông coi cẩn thận và đưa về cục để thẩm vấn kỹ càng. Một lát sau, hai người đồng nghiệp đến đưa mẹ con Hướng Tư Linh không bị thương về cục cảnh sát trước. Lý Khinh Diêu lên triền núi tìm Trần Phổ.
Trần Phổ đứng bên cạnh chiếc xe của Tiền Thành Phong, nhận một túi đựng vật chứng từ tay Diêm Dũng. Trong túi đựng một con hạc gấp bằng giấy trắng, bên trên loang lổ vết máu.
Trần Phổ lấy con hạc ra một cách cẩn thận, sau đó mở ra. Đây có vẻ là một tờ giấy A4 bình thường, chữ viết trên giấy đều bằng máu, nét chữ xiêu vẹo, nguệch ngoạc, chữ to chữ nhỏ, nét bút run rẩy:
[Tôi là một tên súc vật, không xứng sống trên đời. Dù có chết tôi cũng không thể nào chuộc tội.]
Trần Phổ lật qua lật lại, đọc tờ giấy này rất kỹ, không tìm thấy ký hiệu nào khác. Anh ngẩng đầu nhìn Diêm Dũng: “Tìm được ở đâu?”
Diêm Dũng trả lời: “Lúc đầu, em phát hiện một vết máu trên cần gạt nước của xe, em còn tò mò sao lại dính máu ở đây nên đã gọi đội giám định đến lấy mẫu. Sau đó, em tìm trong bụi cỏ và vừa mới tìm được tờ giấy này ở vị trí cách xe khoảng hai mươi mét. Anh xem…” Anh ta gấp lại thành hình con hạc, chỉ vào nếp gấp trên con hạc, “Có giống vết bị cần gạt nước đè không?”
Trần Phổ đến cạnh xe, kẹp con hạc vào cần gạt nước. Cuối cùng họ phát hiện dấu vết trùng khớp hoàn toàn. Chứng tỏ có người đã để lại tờ “di thư” không giống di thử này ở đây. Có lẽ sau đó nó đã bị gió thổi bay mất nhưng người đó chắc cũng không quan tâm, bởi vì cảnh sát chắc chắn sẽ tìm kiếm kỹ lưỡng toàn bộ khu vực xung quanh, bỏ sót con hạc giấy này là điều không thể xảy ra.
Đúng lúc này, Lý Khinh Diêu chạy đến. Đinh Quốc Cường nhận được thông tin, cũng dẫn theo một số cảnh sát đến. Xem xong con hạc giấy, Đinh Quốc Cường trầm ngâm, một lát sau ông nói: “Tất cả giữ kín miệng, không được tiết lộ bất cứ thông tin nào liên quan đến vụ án cho người ngoài! Nên làm gì thì làm đi, nhiệm vụ tiếp theo đợi tôi thông báo!”
Nói rồi, ông liền rút điện thoại ra, vội vã rời đi.
Lý Khinh Diêu nghe thấy Châu Dương Tân đứng cạnh thầm thì: “Trời ạ, lần này xảy ra chuyện lớn rồi, sát thủ giết người hàng loạt! Không ngờ đời mình thật sự gặp phải vụ án này!”
Lý Khinh Diêu mới nhớ ra ở đây còn có một anh chàng nghiên cứu tâm lý tội phạm.
Dù Lý Khinh Diêu chỉ hiểu biết sơ lược về tâm lý tội phạm, nhưng cũng đã được truyền thụ một khái niềm từ vô số bộ phim truyền hình – Tâm lý tội phạm có thể đối phó với sát thủ giết người hàng loạt. Cô cũng tò mò, bèn vỗ vai Châu Dương Tân: “Anh có suy nghĩ gì không? Anh định phác hoạt chân dung kẻ phạm tội đúng không?”
Khuôn mặt già của Châu Dương Tân đỏ ửng hiếm thấy, anh ấy nói: “Em nghĩ anh là máy tính à? Sao mà nhanh thế được? Anh…khụ, vẫn đang trong giai đoạn thu thập thông tin.”
Sau khi hoàn thành công tác bảo vệ và khám nghiệm hiện trường, chủ lực của Đội Cảnh sát Hình sự theo Đinh Quốc Cường về Cục Cảnh sát.
Khi quay về, Lý Khinh Diêu vẫn ngồi chung xe với Trần Phổ.
Rất nhiều lần Lý Khinh Diêu để ý thấy, chỉ cần có vụ án thì phong thái của Trần Phổ liền thay đổi hoàn toàn. Tính nết nhàn tản, ngờ nghệch, để mặc cô xoa nắn đã biến mất, cũng không còn tâm trí trêu đùa cô. Anh tập trung lái xe, tấm lưng y như một cây cung bền chắc, luôn ở tình trạng kéo căng. Sắc mặt anh nghiêm túc, khuôn mặt góc cạnh sắc sảo, ẩn chứa sự sắc bén từ trong cốt tủy. Thi thoảng anh đặt tay lên vô lăng, tay chống lên miệng hoặc cằm, chứng tỏ anh lại không nhịn được mà suy nghĩ về tình tiết vụ án. Anh cứ như khoác lên thân mình một bộ áo giáp vô hình, luôn sẵn sàng lao ra chạy băng băng, truy đuổi, vật lộn hết tốc lực.
Trong đầu Lý Khinh Diêu cũng toàn là vụ án. Tuy nhiên, dù đang chìm trong tình tiết vụ án nhưng cô vẫn thả lỏng. Cô ngồi ở ghế lái phụ, ngồi vắt chân chữ ngũ, khoanh tay trước ngực, còn không quên lấy khăn ướt mang theo bên mình 24/24 ra, lau lại mười ngón tay một lần nữa, không muốn để sót vết máu hay bùn đất trên tay. Cuối cùng, cô mở chai trà Trần Phổ mua cho cô vào sáng nay ra uống một ngụm, rồi mở nắp chai trà của anh đưa qua.
Trần Phổ định nhận lấy chai trà, nhưng chợt nhận ra. Anh không giơ tay ra, mà là uống từ tay cô, nói: “Cảm ơn em.” Lý Khinh Diêu đặt chai trà xuống, nói: “Anh cũng cho rằng là cùng một người gây án à?”
“Đúng vậy, còn em?”
“Hiện trường tử vong của Tiền Thành Phong quả thật có một số điểm tương đầu quan trọng với hiện trường tử vong của Lưu Hoài Tín. Thứ nhất, hiện trường đều cực kỳ sạch sẽ, hung thủ có khả năng phản trinh sát cao, không để lại lông tóc, dấu vân tay và vết máu. Thứ hai, theo em, trong hai vụ án, hung thủ khống chế nạn nhân rất tốt, có thể ép hai người đàn ông trưởng thành để lại di thư, cắt cổ tay chịu chết nhưng không có quá nhiều dấu vết vật lộn, điều này không hề đơn giản. Thứ ba, tuy nội dung di thư khác nhau nhưng phong cách rất giống nhau. Có thể phán đoán nội dung di thư đều do hung thủ chỉ định. Thứ tư, tất cả đều là chết do cắt cổ tay, điều này rất hiếm gặp trong các vụ án giết người khác. Chắc chắn hung thủ có dụng ý đặc biệt.”
Trần Phổ nói: “Không tồi, suy luận rất mạch lạc. Xem ra em học hỏi được từ anh rồi.”
Lý Khinh Diêu lườm anh, “Sao không phải là anh học hỏi từ em?”
“Dạ dạ dạ, anh đương nhiên theo em rồi.” Khi nói chuyện với cô, anh mới trở lại là Trần Phổ dịu dàng và đầy sức sống.