Hai tiếng rưỡi trước.
Đây là vị trí nằm sâu trong khu thắng cảnh Hắc Lê Phong. Tuy có đường núi nhưng vẫn chưa khai phá hoàn toàn nên các du khách thường ít ghé nơi này, chỉ có những du khách ba-lô thi thoảng đi bộ đến đây. Nhờ lời giới thiệu của đồng nghiệp bản địa Hắc Lê Phong nên Tiền Thành Phong mới tìm được chỗ đẹp thế này.
Men theo đường núi giữa lưng chừng núi, chạy xe dọc theo đường nhỏ khoảng chừng mười phút sẽ đến đồng cỏ này, xe ô tô có thể chạy vào tận nơi. Cảnh vật trước mặt rộng rãi sáng sủa, bao la yên tĩnh. Phía trước là núi đồi trập trùng, mây mù giăng lối, phía sau là một cánh rừng, cây xanh rợp bóng, yên ắng tĩnh mịch. Tuyệt vời nhất là toàn bộ bãi cỏ này chỉ có một mình Tiền Thành Phong.
Tiền Thành Phong vừa tới nơi là đã lập tức bắt tay vào công việc. Anh ta chọn một vị trí bằng phẳng nhất và cắm xong lều. Đây là chiếc lều anh ta mua trước khi ly hôn với Hướng Tư Linh, lều cực kỳ to, ba người trưởng thành nằm vẫn dư nhưng vẫn chưa sử dụng lấy một lần. Anh ta còn đặt gọn bàn và ghế gấp mình mang theo lên bãi đất trống.
Tiền Thành Phong lấy từ trong cốp xe ra vài hộp trái cây và món nguội, rồi lấy bếp ga mini và chảo hai tai, còn xếp mì sợi, lạp xường, trứng gà, rau xanh, bát đũa dùng một lần và gia vị lên đầy trên bàn. Giữa rừng núi thế này, chỉ nấu một nồi mì sợi đơn giản thôi cũng đã ngon tuyệt hảo rồi.
Chuẩn bị xong mọi thứ, Tiền Thành Phong mồ hôi nhễ nhại, chống tay lên hông đứng trước lều, rất hài lòng với thành quả làm việc của bản thân. Anh ta đã gửi định vị chính xác cho Hướng Tư Linh và hoàn toàn có thể tưởng tượng được cô gái kén cá chọn canh sẽ hài lòng cỡ nào khi nhìn thấy nơi này.
Tiền Thành Phong tràn đầy năng lượng. Anh ta ngâm nga hát, định gia cố thêm cho lều. Khi anh ta đang cặm cụi làm việc thì bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình từ sau lưng: “Tiền Thành Phong.”
Tiền Thành Phong khựng lại, da gà da vịt nổi khắp mình mẩy. Xung quanh chỉ có tiếng gió hiu hiu, nhưng anh ta lại không nghe thấy bước chân của người này.
—
Đơn vị đầu tiên nhận được điện thoại báo án là 110. Đồn cảnh sát Hắc Lê Phong gần nhất đã lập tức điều động lực lượng đến hiện trường.
Còn hai cảnh sát hình sự được Đinh Quốc Cường cử đi theo dõi Tiền Thành Phong cũng lần theo tín hiệu điện thoại của anh ta và đến Hắc Lê Phong. Hai bên vừa trao đổi tin tức, hai cảnh sát hình sự liền há hốc mồm. Họ vẫn chưa bắt đầu theo dõi thì người đã bị sát hại rồi à?
Sau khi hay tin, Đinh Quốc Cường cũng vô cùng kinh ngạc. Ông dùng kinh nghiệm dày dặn của mình để phán đoán cái chết của người đàn ông này sẽ dẫn đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, đằng sau còn kéo theo những sự việc không thể ngờ đến. Ông lập tức dẫn Đội đến Hắc Lê Phong.
Vậy nên khi Trần Phổ và Lý Khinh Diêu đến hiện trường liền nhìn thấy cảnh sát đứng khắp ngọn núi và tầng tầng lớp lớp rào cảnh báo. Hai người vừa đến thì đã chạm mặt Châu Dương Tân, Trần Phổ vội vàng hỏi: “Thời gian tử vong là khi nào?”
Châu Dương Tân đang định đi lấy đồ trên xe cảnh sát, anh ấy dừng bước và trả lời: “Hai tiếng rưỡi trước.”
“Phong tỏa đường chưa?”
“Không phong tỏa được, du khách ra vào quá nhiều. Đội trưởng Đinh và công an đồn cảnh sát địa phương đã nghiên cứu tuyến đường và dựng rào chắn tại một số giao lộ có khả năng.”
Lúc này Trần Phổ mới gật đầu và thả anh ấy đi.
“Có kịp không?” Lý Khinh Diêu hỏi về chuyện dựng rào chắn.
Trần Phổ lắc đầu, “Khó mà nói. Hung thủ không nhất thiết phải lái xe từ đây xuống. Núi rộng như vậy, xuống từ chỗ nào cũng được.”
Hai người đeo bao tay bao chân, đi về phía căn lều màu xanh đậm.
Đập vào mắt họ là những dấu chân ngoài lều. Điều tra viên đang ngồi xổm trên mặt đất đo kích thước những dấu chân đó. Trần Phổ bước đến, hỏi: “Có mấy người?”
Điều tra viên trả lời: “Hiện tại tìm được bốn loại dấu chân. Dấu chân rõ ràng, bước chân vững vàng. Một dấu chân cỡ 42, một dấu chân cỡ 40, một dấu chân cỡ 37, một dấu chân cỡ 25, dấu chân cuối cùng là của một đứa bé.”
Trần Phổ và Lý Khinh Diêu đều biến sắc. Đúng lúc này, Đinh Quốc Cường đi từ trong lều ra, pháp y và Phương Giai cũng khom lưng theo sau. Sắc mặt của Đinh Quốc Cường rất nghiêm nghị, ông nói: “Anh vào trong kiểm tra trước đi rồi chúng ta nói chuyện sau.”
Trần Phổ và Lý Khinh Diêu chưa đi vào trong thì đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc đến nỗi khiến người ta buồn nôn.
Tiền Thành Phong nằm nghiêng trong một góc lều.
Anh ta mặc áo phông dài tay màu xanh, quần âu đen, giày dép để ngoài lều, chỉ đi một đôi tất. Hai mắt cá chân bị trói chặt bằng dây thừng, nút thắt trông rất chặt và phức tạp. Hai tay cũng bị trói ngược ra sau lưng bằng dây thừng. Một người đàn ông cao to như vậy mà khi chết lại co quắp như một con sâu.
Thi thể còn rất mới, trông cứ như đang ngủ say. Chỉ có điều sắc mặt của Tiền Thành Phong tái nhợt đến lạ, đôi môi cũng trắng bệch. Bởi vì trên cổ tay trái của anh ta chỉ có vỏn vẹn một vết thương sâu đến mức nhìn thấy cả xương, vết thương vẫn còn đỏ tươi, máu thịt bầy nhầy, nhưng máu đã ngừng chảy. Trên mặt đất gần cổ tay anh ta có đặt một chiếc chảo hai tai thường dùng trong các hộ gia đình, bên trong đầy ắp máu tươi, còn có một ít máu tràn ra ngoài, thấm vào nệm lều.
Pháp y cũng khom lưng chui vào lều, nói với Trần Phổ: “Thời gian tử vong là hai tiếng trước, nguyên nhân tử vong là do mất máu quá nhiều. Ngoài ra, chân phải anh ta còn có một vết thương do đạn bắn.”
“Vết thương do đạn bắn?”
Trường hợp này rất hiếm gặp, sự việc đã trở nên nghiêm trọng hơn.
Pháp y gật đầu, ngồi xuống kéo ống quần phải của Tiền Thành Phong lên một cách cẩn thận, một lỗ máu đã khô xuất hiện: “Bắn ở cự ly gần, đạn 9mm. Chúng tôi đã gắp viên đạn ra và gửi đến phòng thí nghiệm, sau khi phân tích mới có thể xác định chính xác loại súng đã sử dụng. Tuy nhiên, người của chúng tôi đã hỏi thăm các hộ dân và một số khách du lịch quanh đây, không có ai nghe thấy tiếng súng. Thế nên chắc chắn súng đã được lắp thiết bị giảm thanh. Chúng tôi còn phát hiện thứ này trong miệng anh ta.”
Pháp y đưa một túi đựng vật chứng cho họ, bên trong là một chiếc khăn lau bếp thường gặp nhưng giờ đây nó đã dính đầy nước bọt và một ít vết máu.
Trần Phổ cầm túi vật chứng, quan sát kỹ càng rồi hỏi: “Trong khoang miệng nạn nhân có chảy máu không?”
Pháp y sững sờ, trả lời: “Không có.”
Lý Khinh Diêu khẽ cau mày.
Pháp y lại chỉ vào má phải của Tiền Thành Phong, nói: “Ở đây có dấu vết bị đánh, có thể nạn nhân và hung thủ đã xảy ra xô xát trong thời gian ngắn.”
Trần Phổ nhìn vết thương đó, hỏi: “Có thể suy đoán hung thủ đã đánh bằng thứ gì không?”
“Có lẽ là thúc mạnh bằng khuỷu tay.”
Sau khi pháp y đi khỏi, Trần Phổ và Lý Khinh Diêu ngồi xuống, kiểm tra kỹ càng từ đầu đến chân của Tiền Thành Phong và mọi ngóc ngách trong lều một lần nữa. Lý Khinh Diêu phát hiện một bãi nhầy trên mặt đất ở gần phần đầu của Tiền Thành Phong. Cô hỏi pháp y đó là gì, pháp y nói rằng trông giống nước bọt, nhưng không chắc chắn, họ đã lấy mẫu gửi đến phòng hóa nghiệm rồi.
Lúc này, Phương Giai đứng ở cửa lều nói: “Trần Phổ, hai người ra đây một lát.”
Hai người ra khỏi lều, Phương Giai nói: “Hiện trường có hai nhân chứng, vừa được đưa lên xe cứu thương để cứu chữa, khi nãy chúng tôi chưa kịp nói tường tận cho hai người biết. Hiện giờ họ đã ổn định tinh thần và nói rằng mình đã nhìn thấy hung thủ.”
Sau buổi trưa, ánh nắng vàng chói lọi phủ kín bãi cỏ, cây cối cao vút đứng sừng sững trong lặng im. Trần Phổ, Lý Khinh Diêu và Phương Giai đi xuống bên dưới. Xe cảnh sát đậu chật ních trên con đường núi, còn có một chiếc xe cứu thương. Một người phụ nữ thân hình mảnh mai đang ôm một đứa trẻ, ngồi bên cạnh xe cứu thương.
Họ chính là Hướng Tư Linh và Tiền Tư Điềm. Hiếm khi Hướng Tư Lăng đờ đẫn như bây giờ, còn Tiểu Điềm Điềm đang tựa vào lòng mẹ, nhắm mắt ngủ say. Hai mẹ con đầu bù tóc rối, sắc mặt trắng bệch như tờ, trên khuôn mặt còn dính một ít bụi đất và vết máu.
Phương Giai ghé vào tai Trần Phổ nói nhỏ: “Chính Hướng Tư Linh gọi 110, một lát nữa ghi âm sẽ được gửi đến. Khi chúng tôi đến, cô ta và con gái đã co rúm tại một góc khác trong lều, đối diện với thi thể của Tiền Thành Phong. Hai mẹ con cứ khóc suốt, hình như đã bạt vía mất rồi. Tay chân của họ đều bị trói chặt cứng bằng dây rút rất dày.”
Nét mặt Trần Phổ vẫn bình tĩnh như nước, anh và Lý Khinh Diêu cùng đi đến trước mặt hai mẹ con. Lý Khinh Diêu nhìn nét mặt sợ hãi của Hướng Tư Linh, cô lấy bên cạnh một chai nước, đưa cho cô ta.
Hướng Tư Linh cầm chai nước nhưng không uống. Cô ta hoảng hốt nói: “Tôi tận mắt chứng kiến bố mình bị người ta sát hại. Hiện tại con gái tôi cũng tận mắt chứng kiến bố nó bị giết. Các anh nói xem đây có phải là số mệnh không?”
Trần Phổ nói: “Cô đừng nghĩ lung tung. Đứa bé vẫn còn nhỏ, lớn lên sẽ không nhớ gì cả.”
Hướng Tư Linh hỏi: “Cô bé không sao chứ? Bác sĩ đã kiểm tra chưa?”
Hướng Tư Linh hỏi một đằng trả lời một nẻo. Cô ta nhìn bọn họ, nước mắt lăn dài: “Tôi đã nhìn thấy người đó, đó là một người vô cùng…vô cùng đáng sợ.”