Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 139




Lý Khinh Diêu đưa cho Trần Phổ mấy hạt dưa cuối cùng mà chị bán hàng dúi vào tay cô, “Anh ăn thử đi. Chị ấy tự rang tại nhà, thơm lắm. Tiết Lệ mất năm ngoái, hàng xóm láng giềng ai cũng biết. Hộ khẩu của cô ấy có lẽ vẫn còn ở Tương Thành, người nhà chưa làm thủ tục xóa hộ khẩu. Khi cô ấy qua đời đã nghỉ việc được mấy tháng rồi nhưng vẫn có người ở Tập đoàn Hoa Dự đến tặng một khoản tiền trợ cấp lớn. Tư bản giờ hào phóng vậy cơ à?”

Trần Phổ nở nụ cười, nhón một hạt bí lên cắn, nói: “Dù sao trong nhà anh cũng không có tư bản nào hào phóng cỡ vậy.”

“Anh nói xấu bố mẹ và các anh của anh như vậy bọn họ có biết không?”

“Có sao nói vậy thôi, họ đều là người bình thường mà. Đi thôi, chúng ta đến hỏi thăm thử.”

Nói cách khác bọn họ không được để lộ thân phận. Làm như vậy để tránh đánh rắn động cỏ nếu gia đình này thật sự thông đồng với Hướng Tư Linh.

Bố mẹ Tiết Lệ có diện mạo lão thành, chất phác. Hai người Trần Phổ tự nhận là đồng nghiệp cũ của Tiết Lệ tại Hoa Dự, gần đây mới biết cô đã qua đời, nhân dịp công tác tiện đường ghé qua thăm. Bố mẹ Tiết Lệ vội vàng pha trà, bưng trái cây ra, rất lịch sự và cảm kích.

Anh trai Tiết Lệ tên Tiết Chí, khoảng chừng ba mươi tuổi, diện mạo bình thường, vẻ mặt láu lỉnh. Anh ta ói chuyện rất khoe mẽ, chưa trò chuyện được bao lâu thì đã bắt đầu khoe khoang về mạng lưới quan hệ và hiểu biết sâu rộng của mình ở Tương Thành. Trần Phổ và Lý Khinh Diêu mỉm cười phụ họa.

Đặc biệt là Lý Khinh Diêu, cô luôn nhìn anh ta một cách chân thành bằng đôi mắt biết nói chuyện. Lý Khinh Diêu xinh xắn, lại có thần thái khiến Tiết Chí mất bình tĩnh, càng nói càng hăng. Cuối cùng gần như là Trần Phổ và Lý Khinh Diêu hỏi gì anh ta đáp nấy.

“Không ngờ Hoa Dự lại tốt đến vậy.” Lý Khinh Diêu xuýt xoa, “Ai trao tiền trợ cấp cho gia đình anh thế? Em đoán chắc chắn là Tổng giám đốc Hướng Tư Linh của chúng em. Cô ấy luôn đối xử rất tốt với cấp dưới.”

Tiết Chí vừa cười vừa nhìn cô, nói: “Cô đoán chỉ có chuẩn, chính là Tổng giám đốc Hướng. Cô ấy đối xử cực kỳ tốt với gia đình tôi, đích thân đến trao tiền trợ cấp, nói rằng em gái tôi là nhân viên giỏi nhất của cô ấy, họ cũng là bạn tốt của nhau. Tôi không khâm phục ai hết, chỉ khâm phục mỗi Tổng giám đốc Hướng. Cô ấy xinh đẹp, còn là con gái của sếp lớn, vừa giỏi giang vừa tốt bụng, không hổ là người kế thừa của Tập đoàn lớn sau này.”

Lý Khinh Diêu cười tươi như hoa, “Anh nói rất đúng. À anh ơi, em muốn nhắc nhở gia đình mình một chuyện nữa, có lẽ hơi thừa thãi. Tiết Liên đã qua đời, những giấy tờ như hộ khẩu, thẻ ngân hàng, bảo hiểm xã hội của cô ấy đều đang còn ở Tương Thành. Ví dụ như thẻ ngân hàng, trên bản tin cũng có đưa tin rồi đấy, có người qua đời, người thân cũng không biết trong thẻ còn tiền, ngân hàng cũng không chủ động thông báo nên số tiền đó nằm không trong thẻ. Còn bảo hiểm xã hội, em cũng không rõ khoản tiền bảo hiểm xã hội cô ấy đóng trước có rút được không và rút thế nào, không biết có liên quan đến hộ khẩu và phải đến Tương Thành xóa hộ khẩu hay không? Những chuyện này gia đình đã giải quyết xong chưa ạ?”

Tiết Chí phất tay, “ Cô cứ yên tâm, khi em gái tôi về nhà, con bé đã dặn dò chúng tôi kỹ càng về thẻ ngân hàng rồi. Còn những thứ khác, em gái tôi vừa qua đời thì Tổng giám đốc Hướng đã đến. Những giấy tờ như hộ khẩu, căn cước và bảo hiểm xã hội đều giao hết cho cô ấy, cô ấy đã giải quyết xong xuôi giúp chúng tôi nên hoàn toàn không cần bận tâm. Tiền nào lấy lại được, cô ấy đều lấy lại cho chúng tôi từng khoản từng đồng một. Số tiền đó không đáng là bao so với khoản tiền trợ cấp cô ấy trao cho chúng tôi.”

Lý Khinh Diêu khen ngợi: “Tổng giám đốc Hướng đúng là người tốt.”



Sau khi Trần Phổ và Lý Khinh Diêu ra về, Tiết Chí định ra ngoài đánh bài với bạn, nhưng đi được nửa đường, anh ta bỗng nhiên nhớ ra một chuyện.

Nửa đầu năm nay, Tết Đoan Ngọ, Hướng Tư Linh lại gửi bánh ú cho gia đình họ, còn gọi điện hỏi thăm tình hình gia đình, khiến cả nhà vô cùng cảm động.

Sau cùng, Hướng Tư Linh còn dặn dò: “Nếu có người từ Tương Thành đến thăm gia đình anh, hỏi chuyện của Tiết Lệ thì báo với tôi một tiếng.” Ý của Hướng Tư Linh là vì cô ta thân thiết với Tiết Lệ nên mới trao khoản tiền trợ cấp nhiều hơn mức quy định của tập đoàn. Nếu có người đến hỏi thăm, có thể đó là đối thủ cạnh tranh của cô ta trong công việc, muốn bới lỗi của cô ta. Cô ta dặn Tiết Chí phải báo cho cô ta ngay lập tức để cô ta có thời gian chuẩn bị để tránh những rắc rối không cần thiết.

Tiết Chí vỗ đầu, sao anh ta lại quên mất chuyện này chứ. Nhưng nghĩ lại, hình như anh ta cũng không nói gì không thể nói. Tiết Chí gọi điện cho Hướng Tư Linh, nói năng khép nép: “Tổng giám đốc Hướng, chào cô, chào cô. Đã lâu không liên lạc, tôi gọi điện sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của cô chứ? Tôi gọi điện chủ yếu là vì nhớ ra lời dặn của cô lúc trước. Sáng nay có hai người đến nhà, một nam một nữ, họ nói mình là đồng nghiệp cũ của Tiết Lệ. Cơ mà tôi thấy họ rất thân thiện nên chắc không có vấn đề gì.”

Lúc này, Hướng Tư Linh đang ngồi trước cảnh sông trải rộng mênh mông tại nhà, nín thở tập trung luyện Yoga.

Dường như cô ta hoàn toàn không bị làm phiền bởi cuộc gọi bất ngờ này. Cô ta vừa thực hiện các động tác Yoga khó nhằn một cách nhẹ nhàng và uyển chuyển, vừa kiên nhẫn nói chuyện với Tiết Chí.

Hướng Tư Linh hỏi ngoại hình của hai người đó trước, sau đó hỏi chi tiết nội dung trò chuyện giữa hai bên. Cuối cùng, cô ta mỉm cười và nói: “Không sao, tôi biết phải giải quyết như thế nào rồi, cảm ơn anh. Anh đừng lo, tôi sẽ không gặp rắc rối đâu. Sắp đến Trung Thu rồi, hai hôm nữa tôi sẽ dặn thư ký gửi bánh Trung Thu cho gia đình anh. Nhưng đây có lẽ là lần cuối cùng tôi gửi quà cho gia đình anh rồi.”

Cúp điện thoại, đúng lúc Hướng Tư Linh tập xong Yoga.

Cô ta từ dưới sàn bật dậy, lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, bước tới trước cửa sổ ngắm dòng sông xanh biếc đang lững lờ trôi dưới ánh nắng chói lọi, nét mặt ngẩn ngơ.

Ngày hôm nay đã đến. Cô ta nghĩ, cuối cùng họ cũng nắm được thóp cô ta.

Tuy nhiên, so với những người khác, hai người này là Trần Phổ và Lý Khinh Diêu thì tốt hơn nhiều.

Khi mới vạch kế hoạch giết người, Hướng Tư Linh đã trăn trở, tính toán, xóa bỏ và làm lại không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng, cô ta đành phải thừa nhận, trên thế giới này không tồn tại tội ác hoàn hảo. Chỉ cần bước một bước, kiểu gì cũng sẽ để lại dấu vết. Đặc biệt là hiện nay camera nhan nhản, làm gì cũng phải đăng ký tên thật. Gần như vụ án mạng nào cũng được phá.

Cô ta đã lợi dụng hết tất cả những người có thể lợi dụng, cũng đã xóa sạch mọi dấu vết bề ngoài, ẩn núp trong hồ Minh Nhã lạnh lẽo sâu thẳm. Nhưng, vẫn có một số thứ không thể nào xóa sạch, cô ta chỉ có thể giấu thật kỹ, cảnh sát có thể không tìm được hoặc sẽ tìm ra được. Nhưng lúc đó cô ta đã nghĩ kỹ rồi, cô ta sẽ bình tĩnh đối mặt với mọi kết quả.

Ngay lúc này, tâm trạng của Hướng Tư Linh vô cùng bình tĩnh. Cô ta nhất thời không phân biệt được mình muốn bị họ bắt được, từ đó chấm dứt tất cả, trải qua quãng đời còn lại trong tù để chuộc tội. Hay là mong muốn có thể trốn thoát, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra và bắt đầu một cuộc đời mới tại Mỹ cùng Tiền Thành Phong và Điềm Điềm.

Hướng Tư Linh chỉ thấy rất mệt. Trong cuộc đời hai mươi lăm năm ngắn ngủi, ngày nào cô ta cũng mỏi mệt vô cùng.

Cô ta chỉ biết rằng, mình rất muốn dừng chân nghỉ ngơi và ngủ một giấc thật say.

Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, là Tiền Thành Phong gọi đến. “Em đã đi chưa? Anh sắp đến Hắc Lê Phong rồi.”

Hắc Lê Phong là một thắng cảnh gần Tương Thành. Núi non bạt ngàn, phong cảnh tươi đẹp. Cuối tuần, có rất nhiều người đến đó cắm trại, leo núi hoặc là đi bộ. Tiền Thành Phong và Điềm Điềm sắp ra nước ngoài nên hôm nay cả gia đình ba người hẹn nhau cùng đến Hắc Lê Phong vui chơi cùng con gái.

Nếu đã biết, đã định sẵn phải chia xa họ, cả đời này không còn được ở bên nhau, vậy thì cứ trân trọng khoảng thời gian còn lại, sống hết mình thôi! Hướng Tư Linh cười tươi, nói: “Nhanh thế? Em đưa Điềm Điềm đi ngay. Một tiếng rưỡi nữa sẽ đến nơi, đợi mẹ con em nhé.”

“Được.” Tiền Thành Phong cảm nhận được niềm vui của cô ta, giọng nói cũng thoải mái hơn, “Anh đi tìm chỗ dựng lều trước. Hai mẹ con đến là chơi được ngay.”

Trần Phổ và Lý Khinh Diêu lái xe về Tương Thành.

Manh mối Tiết Lệ đã rõ như ban ngày.

Tiết Lệ bị bệnh nặng phải nghỉ việc có lẽ đã nằm trong tầm ngắm của Hướng Tư Linh từ lâu. Cô ấy qua đời tại nhà, nhưng hộ khẩu ở Tương Thành. Hướng Tư Linh giả vờ mượn danh nghĩa của tập đoàn, dùng tiền che mờ mắt gia đình họ Tiết, viện cớ lấy hết thông tin cá nhân của Tiết Lệ và cũng không hề làm thủ tục xóa hộ khẩu cho cô ấy. Sau đó, Hướng Tư Linh đã sử dụng căn cước của Tiết Lệ mua một chiếc xe secondhand. Nếu Lý Khinh Diêu không nhận ra nét chữ của Hướng Tư Linh tại cửa hàng xe secondhand thì rất có thể cảnh sát sẽ bỏ qua manh mối này.

Và Trần Phổ dày dặn kinh nghiệm đã suy nghĩ sâu xa hơn.

Anh gọi điện cho đồng nghiệp trong cục, “Giúp tôi điều tra Tiết Lệ, tôi muốn biết tất cả những thông tin liên quan đến cô ta, bao gồm thẻ ngân hàng, SIM điện thoại, các khoản nợ và dữ liệu giao thông dưới danh nghĩa của cô ta từ năm ngoái đến năm nay.”

Trần Phổ không biết sẽ tra được gì. Nhưng anh tin rằng Hướng Tư Linh tốn nhiều công sức như vậy để tìm cho mình một người thay thế thì sẽ không chỉ mua một chiếc xe thôi. Rất có thể có nhiều dấu vết phạm tội hơn đều được giấu dưới lớp vỏ bọc này. Nếu như vậy thì họ lời to rồi.

Xe chạy được nửa đường, Trần Phổ nhận được cuộc gọi của Đinh Quốc Cường. Vừa mới nói được mấy câu, khuôn mặt anh đã biến sắc.

“Gì ạ? Tiền Thành Phong bị sát hại?”