Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 138




Ngày hôm sau là cuối tuần, Trần Phổ và Lý Khinh Diêu xuống tầng ăn bún. Trần Phổ gọi một suất bún nước cả thịt bò và lòng bò, còn Lý Khinh Diêu gọi một suất bún thịt bò thêm trứng.

Trước khi ăn, Lý Khinh Diêu hỏi anh: “Em ăn không hết, chia cho anh một ít nhé? Anh ăn hết không?”

“Ăn hết.” Nhưng Trần Phổ đoán cô sẽ không no.

Lý Khinh Diêu không buồn giải thích với anh, thêm trứng chính là thêm protein, giảm bún cũng chính là giảm tinh bột. Dạo này cô đang ăn kiêng và giảm được đáng kể, sắp sửa lấy lại được vóc dáng trước khi vào Đội hai rồi. Lý Khinh Diêu gắp một phần bún cho anh.

Người nho nhã như cô đến cả cử chỉ cũng rất tinh tế lịch thiệp và từ tốn.

Trong mắt Trần Phổ, bạn gái anh lúc nào cũng xinh đẹp dễ thương. Anh nghĩ bụng, sau này hai người ăn cơm chung, cô ghét món gì, ăn không hết món gì thì cứ đưa cho anh. Anh thật sự cảm thấy chỉ có đàn ông có bạn gái mới sở hữu đãi ngộ và địa vị này.

Cảm giác như quan hệ hai người rất thân thiết, cứ như cô cũng thuộc về anh.

Ăn sáng xong, Trần Phổ lại đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua hai chai trà xanh không đường. Lý Khinh Diêu khen ngợi: “Tuy anh vận động nhiều, trao đổi chất nhanh nhưng cũng phải kiểm soát lượng đường. Sau này anh tốt nhất là đừng uống coca nữa, bớt ăn những thực phẩm rác như mì ăn liền đi.”

Trần Phổ quả thật hay uống coca, khi phá án không được uống bia, anh thường thích uống thức uống lạnh có vị để giải tỏa áp lực. Còn mì ăn liền thú thực anh ăn rất ít, tháng này anh chỉ ăn mì ăn liền một lần duy nhất, chính là hôm Lý Khinh Diêu cho anh leo cây, đi ăn cơm cùng Lạc Hoài Tranh. Anh tức giận nên đã chén sạch hai tô mì.

Tuy nhiên, người đàn ông hai mươi chín tuổi vừa mới rơi vào biển tình, làm gì còn quan tâm đến coca hay mỳ ăn liền. Hễ nghĩ đến chuyện cô quan tâm mình, Trần Phổ đồng ý ngay lập tức: “Anh sẽ chừa hai món đó, còn gì nữa không?”

Lý Khinh Diêu rất hài lòng, cô nói: “Chừng nào em nghĩ ra rồi sẽ nói tiếp. Cúi xuống.”

Trần Phổ còn tưởng trên mặt mình dính gì, anh cúi đầu ghé sát lại gần cô. Lý Khinh Diêu hôn một cái lên môi anh nhanh như cắt: “Đây là phần thưởng.”

Trần Phổ nhìn chăm chú vào đôi mắt cô: “Phần thưởng này hơi nhỏ.”

Lý Khinh Diêu: “Lui ra.”

Hai người vừa nói vừa cười, đi vào trong cục cảnh sát. Hôm nay là thứ Bảy, tăng ca chính là chủ đề hẹn hò của họ. Điện thoại của Trần Phổ đổ chuông, là chị gái Phòng Hộ tịch gọi đến.

“Trần Phổ, tôi đã tìm ra người cậu cần tìm rồi. Tiết Lệ, nữ, 28 tuổi, người trấn Khúc Thủy huyện Ninh, Tương Thành. Số CCCD: XXXXXX. Năm năm trước, cô ấy làm tại trụ sở chính của Tập đoàn Hoa Dự. Hai năm trước, cũng chính là năm 2022, Tiết Lệ phát hiện mình mắc ung thư vú giai đoạn cuối, sau vài tháng điều trị tại thành phố, có lẽ không có hiệu quả nên cô ấy đã nghỉ việc và về quê. Địa chỉ cư trú và thông tin thanh toán bảo hiểm y tế đăng ký cuối cùng đều ở quê.”

Tiết Lệ còn có một người anh trai sống cùng bố mẹ ở quê. Trần Phổ ghi lại địa chỉ và số điện thoại liên lạc rồi nói với Lý Khinh Diêu: “Chúng ta phải đến đó một chuyến xem xem người này rốt cuộc còn sống hay không.”

Lý Khinh Diêu hỏi: “Phía Tiền Thành Phong thì sao?”

Tiết Lệ liên quan đến chiếc xe van kia và Hướng Tư Linh, cũng chính là vụ án La Hồng Dân. Trần Phổ và Lý Khinh Diêu vẫn luôn phụ trách điều tra theo manh mối này, đây là chuyện nằm trong phạm vi chức trách của họ.

Còn Tiền Thành Phong liên quan đến Lưu Hoài Tín. Nhưng vụ án này đã kết thúc nên cũng không thuộc trách nhiệm của họ. Vì vậy, nếu muốn chính thức điều tra Tiền Thành Phong thì vẫn phải xin ý kiến cấp trên.

Trần Phổ nói: “Chuyện gì khó cứ để chú Đinh lo.”

Lý Khinh Diêu bật cười: “Nghiệt đồ!”

Trần Phổ vẫn dửng dưng.

Khi sắp gọi điện cho Đinh Quốc Cường, Trần Phổ đi sang bên cạnh, quay lưng về phía Lý Khinh Diêu, giọng điệu cực kỳ ngoan ngoãn: “Thầy ạ, thầy dậy chưa? Thầy có rảnh không ạ? Em có manh mối mới muốn báo cáo với thầy…”

Nghe xong báo cáo ngắn gọn của anh, Đinh Quốc Cường nói: “Các cậu cứ đến quê Tiết Lệ điều tra trước. Tôi nghĩ ở Vân Nam cũng sắp có tin tức từ nước láng giềng rồi. Phía cậu cũng phải tranh thủ, hai phía cùng cố gắng, tranh thủ thời gian phá xong vụ án này, bắt được hung thủ. Còn Tiền Thành Phong, tôi nói thật, dù bảy năm trước cậu ta từng làm phát sóng trực tiếp với Lưu Hoài Tín thì cũng không thể chứng minh việc này có liên quan đến cái chết của Lưu Hoài Tín. Tôi phải bàn bạc thêm với các lãnh đạo trong cục. Nhưng tôi sẽ cử người theo dõi Tiền Thành Phong trước, yên tâm đi.”

Trần Phổ cũng biết chuyện này khó xử lý.

Vụ án đã kết thúc, hoặc có thể nói đã xác định được nghi phạm, gia đình nạn nhân cũng không lên tiếng. Một Trung Đội trưởng cỏn con như anh cứ gây thêm phiền toái hết lần này đến lần khác, yêu cầu điều tra lại, xử lý lại, tái thẩm…

Vụ án Lạc Hoài Tranh là như vậy, vụ án La Hồng Dân cũng như thế. Bây giờ lại đến vụ án Lưu Hoài Tín cũng vậy. Trần Phổ mà là lãnh đạo thì cũng thấy khó chịu với những cấp dưới thế này. Cũng may hai vụ án trước, anh nhất quyết phản đối và đã điều tra ra chân tướng mới, nếu không hiện tại chỉ e anh không sống yên mất. Đinh Quốc Cường cũng đối xử với anh cũng đã tốt lắm rồi, lần nào cũng tin tưởng anh, hơn nữa còn gánh chịu áp lực từ cấp trên thay cho anh.

“Em cảm ơn thầy ạ.” Trần Phổ nói một cách chân thành, “Thầy đúng là người biết nhìn xa trông rộng, đưa ra quyết định sáng suốt cho Đội Cảnh sát Hình sự mình.”

“Còn cần phải nói à?” Đinh Quốc Cường ngừng một lát rồi nói: “Còn có một chuyện nữa. Tôi đã nói với anh từ lâu rồi. Anh, Trần Phổ, là cấp trên của cô bé, tuổi tác cũng lớn hơn. Tôi biết anh vẫn luôn độc thân, tìm được một cô người yêu cũng chẳng dễ dàng gì. Có một số chuyện tan làm rồi tôi không quan tâm nhưng ở cơ quan hoặc khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, phải chú ý đến tác phong, kín đáo một chút. Dù sao anh cũng là học trò của tôi, đừng chọc điên người Đội Một và Đội Ba nữa.”

Trần Phổ ngẩn người, anh không hỏi tại sao thầy lại biết. Hỏi một cảnh sát lão làng như thầy anh để làm gì.

Trần Phổ thức thời trả lời: “Họ biết thì có sao đâu? Cô bạn gái này cũng không phải thầy phát cho em. Em còn chưa tính sổ chuyện họ cạnh tranh cương vị lúc em đi Vân Nam đấy. Vô ích thôi, người ta còn không thèm nhìn bọn họ lấy một cái nữa là. Nhưng thầy cứ yên tâm, em kín đáo lắm, lúc nào cũng cẩn trọng, chưa tiết lộ chuyện này cho ai biết cả. Khi nào xong việc chúng em sẽ mời thầy một bữa. Vậy sau này em ấy cũng phải gọi thầy là thầy giống em đúng không ạ?”

“Đức hạnh!”



Gia đình Tiết Lệ nằm ven trục đường chính của trấn Khúc Thủy. Trần Phổ đậu xe bên vệ đường và quan sát. Đó là một căn nhà ba tầng rất mới, tường xanh ngói đỏ, gạch men sáng bóng. Trước cửa nhà còn treo hai chiếc đèn lồng to tướng. Một chiếc xe hơi mới toanh có giá thị trường hơn 200 nghìn tệ được đỗ trên nền xi măng trước cửa nhà.

“Mình hỏi thăm hàng xóm xung quanh trước đã.” Trần Phổ nói, “Đến lúc thể hiện sở trường của em rồi đấy, mật thám. Trong vòng hai mươi phút, anh muốn biết tất cả bí mật của gia đình này.”

Lý Khinh Diêu nhìn anh bằng ánh mắt căm ghét cùng cực.

Trần Phổ mỉm cười nghiêng người sang, tay phải giữ chặt gáy cô, hôn một cái, nói: “Trêu em thôi. Nhưng về khoản này quả thật em giỏi ngụy trang nhất trong Đội mình.”

Lý Khinh Diêu đẩy khuôn mặt anh ra.

Tuy nhiên Lý Khinh Diêu vẫn quan sát kỹ càng và chọn một quán tạp hóa gần đó. Có hai ba người phụ nữ đang đứng nói chuyện trước cửa quán.

Trần Phổ nói rất đúng, chuyện này đối với Lý Khinh Diêu quả thực dễ như trở bàn tay. Một lát sau, nhờ khí chất dịu dàng trong sáng, nụ cười thân thiết dễ mến cùng với quan hệ bạn bè cô bịa ra và 50 tệ tiêu ở tiệm tạp hóa, Lý Khinh Diêu đã dễ dàng moi được từ miệng những người hàng xóm, hóa ra mùa hè năm ngoái, Tiết Lệ đã qua đời tại nhà vì bệnh nặng.

Ngoài ra, điều kiện kinh tế của gia đình Tiết Lệ vốn không tốt. Bố mẹ làm nông, nuôi thêm cá, thu nhập không nhiều. Anh trai Tiết Lệ học dốt, cũng không chịu khó, trước đây làm nhân viên giao hàng trên trấn, thu nhập cũng chỉ đủ ăn. Khi còn sống, Tiết Lệ từng làm việc tại một công ty, nghe nói là một tập đoàn lớn, tập đoàn ấy đã cử người đến trao một khoản tiền trợ cấp lớn, rất có tình người. Cho nên gia đình của họ mới có thể xây nhà mới, mua xe mới.