Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 137




Trích từ Sổ ghi chép của Diệp Tùng Minh (2)

[Họ thường đến mua thuốc hạ đường huyết. Đôi khi bị lờn thuốc, lại mua thuốc tiêm.

Họ nói là mua cho em họ, thầy tôi căn dặn phải đưa bệnh nhân đến khám, nhưng họ cứ úp úp mở mở lẩn tránh rồi dúi thêm cho thầy tôi hai trăm tệ, thế là thầy tôi không hỏi nữa.

Nhưng tôi cứ thấy có vấn đề, hai người đàn ông, vừa nhìn đã biết là không có công việc đàng hoàng, du thủ du thực. Theo miêu tả của họ, cô gái đó còn rất trẻ mà tại sao lại mắc bệnh tiểu đường nghiêm trọng như vậy? Hơn nữa, tôi đã thống kê tần suất dùng thuốc của họ, chắc chắn bệnh nhân không được chăm sóc chu đáo, không tuân thủ chế độ ăn kiêng dành cho người tiểu đường nên đường huyết mới không ổn định, tăng lên nhanh chóng.

Họ nói là em họ, nhưng cứ giấu giấu giếm giếm, không biết có đúng là em họ không? Tôi giờ cũng xem như đã trải sự đời, tôi nghĩ trong chuyện này chắc chắn có uẩn khúc. Dù sao tôi cũng chưa từng nghe nói quanh đây có ai tên Lý Ngọc.]

Trích từ Sổ ghi chép của Diệp Tùng Minh (3)

[Hình như tôi đã nhìn thấy Lý Ngọc rồi.

Đêm hôm trước, tôi đến siêu thị bên cạnh mua đồ dùng hàng ngày. Khi đi đến gần tòa số 17, tôi bỗng dưng nhìn thấy một cô gái cực kỳ cực kỳ xinh đẹp. Tôi nhìn đến nỗi ngẩn ngơ.

Cô ấy trông rất nhỏ tuổi, không biết đã được hai mươi tuổi hay chưa, người gầy rộc, tóc dài, da trắng y như tuyết. Dù là buổi tối nhưng làn da của cô ấy vẫn trắng phát sáng. Cô ấy mặc một chiếc váy trắng, đứng đầu ngõ, gương mặt ngơ ngác, cứ nhìn về đằng kia, hình như đang đợi ai đó.

Tôi chưa từng gặp được cô gái nào thuần khiết xinh đẹp nhường này. Đôi mắt cô ấy cực kỳ to, khiến tôi liên tưởng đến thiên thần. Tôi đang định chụp lén một tấm ảnh thì nhìn thấy người đàn ông thường đến mua thuốc hạ đường huyết xuất hiện, hình như tên anh ta là Tiền Thành Phong. Anh ta tức giận lao đến kéo cô gái vào trong tòa nhà.]

Trích từ Sổ ghi chép của Diệp Tùng Minh (4)

[Họ lại đến nữa rồi, ngoại trừ thuốc hạ đường huyết, họ còn mua thêm cồn i-ốt, băng gạc và thuốc kháng sinh. Tôi nhìn thấy chiếc túi của cửa hàng tiện lợi anh ta đang xách trong tay, trong túi ngoài vài chai rượu, một hộp đồ kho, một gói lạc, còn có hai hộp bao cao su mới.

Tôi không yên lòng, khi kê thuốc, tôi đã cố tình tức giận nói rằng, tại sao lại dùng nhiều thuốc hạ đường huyết như vậy? Em họ các anh còn bị thương nữa à? Bệnh nhân tiểu đường nếu không được chăm sóc đúng cách thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng, các anh có biết không?

Người đàn ông họ Lưu thì lúng túng, trông rất xấu hổ. Còn Tiền Thành Phong lại lườm tôi, còn đe dọa tôi đừng có lo chuyện bao đồng, nếu không thì biết tayanh ta.

Tôi chỉ mong cô gái đó bình an vô sự. Cũng giống như Hướng Tư Linh đã lâu tôi không gặp lại, tôi cũng mong cô bé vui vẻ và khỏe mạnh.

Tôi thật sự muốn rời khỏi Tương Thành.]



Dù trong lý lịch cá nhân, hồ sơ hay những gì Tiền Thành Phong khai với cảnh sát, từ năm 2016 – 2017, anh ta đều kinh doanh qua mạng, cũng tức là mở cửa hàng trực tuyến. Hơn nữa, cảnh sát quả thật cũng đã tìm được cửa hàng trực tuyến do anh ta mở trên mạng trong khoảng thời gian đó.

Bây giờ xem ra hiển nhiên anh ta đã nói dối, giấu giếm một số chuyện.

Trần Phổ nói: “Chúng ta có thể đi tìm một người để xác nhận.”

“Ai?”

“Trương Minh Dũng.”

Đứng dưới tòa nhà số 17 ở Gia viên Triều Dương một lần nữa, Lý Khinh Diêu không khỏi bội phục trí nhớ và sự nhạy bén trong tư duy của Trần Phổ. Lẽ nào những cảnh sát lão làng như anh ai cũng có bộ não thần kỳ như vậy? Trong bộ não đó lưu giữ rất nhiều thông tin nhỏ nhặt. Bình thường những thông tin ấy không xuất hiện, nhưng một khi có manh mối mới kích thích, thì những thông tin nằm trong xó sẽ tự độc xâu chuỗi lại, cho ra manh mối có giá trị nhất. (Truyện được đăng tải tại hyeyangs.wordpress.com)

Trương Minh Dũng sống tại căn nhà 201 tòa số 17 Gia viên Triều Dương, cũng chính là tầng trên của căn nhà 101 nhóm người Lưu Hoài Tín đã thuê. Bảy năm nay anh ta chưa từng chuyển nhà, và là một nhân viên giao hàng. Trần Phổ và Lý Khinh Diêu từng nhờ anh ta nhận diện bức ảnh của Lưu Hoài Tín.

Trần Phổ đưa ảnh của Tiền Thành Phong cho Trương Minh Dũng xem, anh ta cau mày quan sát một lúc rồi nói: “Là người này! Cậu ta và cậu thanh niên cô cậu hỏi lần trước đều sống tại phòng 101!”

Vậy có lẽ Tiền Thành Phong trong sổ ghi chép của Diệp Tùng Minh chính là Tiền Thành Phong họ quen thật.

Nhưng còn người thứ ba, Trương Minh Dũng nói nếu đưa cho anh ta xem ảnh giống thế này thì có lẽ anh ta sẽ nhận ra. Còn bảo anh ta nhớ lại, anh ta thật sự không nhớ rõ. Anh ta cũng không biết tên của bọn họ.

Nói mới nhớ, Hướng Tư Linh và Lý Ngọc đều là những cô gái cực kỳ xinh đẹp, tuổi tác cũng sêm sêm nhau, nhưng chắc chắn không phải là cùng một người.

Trần Phổ ngẫm nghĩ rồi lại rút ra bức ảnh của Hướng Tư Linh.

Trương Minh Dũng chắc chắn mình chưa từng gặp Hướng Tư Linh, “Cô gái xinh đẹp cỡ này, nếu tôi đã từng gặp thì chắc chắn sẽ có ấn tượng.”

Lý Khinh Diêu không hiểu tại sao Trần Phổ lại nhờ anh ta nhận diện Hướng Tư Linh?

Nhưng cô nghĩ một lúc liền hiểu ra ý của Trần Phổ. Hướng Tư Linh và Tiền Thành Phong đều có quan hệ với La Hồng Dân – ông chủ công ty phát sóng trực tiếp. Chẳng may cô ta cũng dính líu đến chuyện này thì sao?

Hiện tại xem ra không có mối liên hệ trực tiếp.

“Lúc đó còn có một cô gái rất xinh đẹp sống ở phòng 101, anh có ấn tượng không?” Lý Khinh Diêu hỏi.

Trương Minh Dũng lắc đầu: “Tôi không biết.”

Trần Phổ bổ sung: “Khoảng 20 tuổi, tóc dài, có thể mặc váy trắng, mắt to.”

Trương Minh Dũng sững sờ, “Anh nói như vậy tôi mới nhớ năm đó…quả thật tôi đã nhìn thấy cô gái như vậy ở xung quanh đây. Cô ấy cực kỳ đẹp, nói thể nào nhỉ? Là một cô gái rất thuần khiết và trong sáng, cậu hiểu không? Lúc đó cô ấy đứng ở sân dưới tầng, tôi còn hỏi cô ấy có phải là diễn viên không. Nhưng cô ấy không trả lời tôi.

Bởi vì những người bình thường như chúng ta sao có thể xinh đẹp và có khí chất như vậy. Hôm đó cô ấy mặc một chiếc váy trắng, cứ như…đúng rồi, như nàng tiên trong phim truyền hình, đẹp đến nỗi vô thực, tựa như thiên thần. Tôi chỉ gặp cô ấy một lần đó, sau đó không còn gặp lại nữa. Tôi cũng không biết cô ấy ở phòng 101, không thấy cô ấy ra ngoài lần nào.”

Khi Trần Phổ và Lý Khinh Diêu lái xe về nhà thì đêm đã khuya.

Vụ án của Lưu Hoài Tín đã trôi qua vài tháng. Bởi vì không có bất cứ chứng cứ xác thực nào chứng minh anh ta bị sát hại, Cao Kế Xương – người duy nhất có động cơ gây án cũng đã được loại khỏi diện tình nghi, nên cục cảnh sát đã kết luận vụ án này là vụ án tự sát một cách hợp tình hợp lý. Nhưng trong lòng Đinh Quốc Cường, Trần Phổ và tất cả các cảnh sát Đội hai vẫn còn đau đáu về vụ án này.

Hiện tại, nhân vật mới liên quan đến Lưu Hoài Tín đã xuất hiện – Tiền Thành Phong và Lý Ngọc bí ẩn.

“Ngày mai anh sẽ báo cáo chuyện này với chú Đinh.” Trần Phổ nói, “Dù đã kết án nhưng Tiền Thành Phong rất có thể là điểm đột phá mới.”

Lý Khinh Diêu gật đầu. Đây là tiến triển mới mà họ chưa từng nghĩ đến, tâm trạng của cô cũng rất nặng nề.

“Em đừng nghĩ về nó nữa.” Trần Phổ nói: “Chạy đôn chạy đáo cả ngày rồi, con lừa của Đội sản xuất cũng phải tan làm, nhắm mắt nghỉ ngơi, sắp đến nhà rồi.”

“Vâng.”

Trần Phổ mở loa trên xe, kết nối tự động với Bluetooth của điện thoại di động. Nhạc vừa vang lên, Lý Khinh Diêu liền mỉm cười.

Bài hát đầu tiên là “Thích anh” bản nữ. Cũng chính là bài hát Lý Khinh Diêu nghe vào lần đầu tiên ngồi xe Trần Phổ, nhưng giữa đường anh đã tắt đi một cách vô tình.

Trần Phổ cũng cười, anh giơ một tay nắm lấy tay cô, giữ trong lòng bàn tay.

Giọng nữ êm tai vang lên trong khoang xe, hai người đều giữ im lặng, Trần Phổ đặt tay lên vô lăng. Một lát sau, Lý Khinh Diêu tạm thời tháo dây an toàn, rướn người đến hôn lên gương mặt anh nhanh như chớp rồi ngồi lại chỗ cũ. Anh mỉm cười nhìn thẳng.

Bài hát kết thúc, Lý Khinh Diêu nói: “Ơ, anh không chuyển bài à?”

Trần Phổ không buồn để ý đến chuyện cô bới lông tìm vết.

Nhạc dạo của bài hát thứ hai đã vang lên, giọng nam cuốn hút bắt đầu hát:

[Nhìn thấy khuôn mặt xa lạ trong gương

Ôi ánh mặt ấy đượm buồn xiết bao

Đôi môi mỉm cười, chỉ làm khóe miệng thêm đắng cay

Ai thấu nỗi cô đơn của anh





Angel angel

Mong rằng em luôn ở bên tôi

Angel angel

Xin em hãy nắm chặt lấy tay tôi…]