Hái xong ba giỏ quả vả, bản đồ chỉ đường cũng đã chuyển sang màu xanh. Hai người quyết định mang quả vả đi biếu trước rồi mới quay về ăn cơm.
Bố mẹ Trần Phổ sống tại Hà Đông. Khi xe chạy đến cổng biệt thự, Trần Phổ do dự một lát rồi hỏi Lý Khinh Diêu: “Hay là vào trong ngồi một lát?”
Lý Khinh Diêu nhìn anh như nhìn bệnh nhân tâm thần.
Thật ra Trần Phổ cũng thấy hai người mới hẹn hò được ba ngày, gặp bố mẹ thì không hay cho lắm. Nhưng đã đến cổng nhà rồi, anh cũng phải hỏi cô theo phép lịch sự. Thấy biểu cảm của cô, Trần Phổ mỉm cười. Anh nói một cách lịch sự: “Thế thì để lần sao, đợi khi nào em sẵn sàng đã.” Nói thế này vừa chứng tỏ thành ý của anh, lại vừa tránh được những chuyện ngốc nghếch. Anh tự cảm thấy mình rất có kinh nghiệm yêu đương.
Nhưng Lý Khinh Diêu rất vô tình, còn không thèm trả lời anh một câu “để lần sau”.
Trần Phổ gọi điện kêu người giúp việc ra lấy. Người giúp việc rất phải phép, không nhìn vào trong xe, chỉ mỉm cười hỏi anh: “Cậu không vào nhà ngồi một lát ạ?”
Trần Phổ không kiềm được nữa, anh cười nhạt, nói: “Thôi, chị không thấy trong xe tôi còn có người à?”
Lý Khinh Diêu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngó lơ anh.
Hai người lại đến phòng khám Viên Linh. Bây giờ vừa đúng lúc mọi người ăn xong bữa tối, cũng chính là giờ cao điểm trong phòng khám. Lý Khinh Diêu không vào trong, chỉ đưa quả vả cho học trò bà Viên Linh.
Nhưng đúng lúc này Trần Phổ lại tính toán trong lòng, hỏi cô: “Em đã nói với mẹ em chuyện của chúng mình chưa?”
“Đương nhiên là chưa.”
Trần Phổ xoay vô lăng, lái xe lên đường cái: “Dì Viên biết cũng không sao mà.”
Lý Khinh Diêu cố tình nói: “Anh không sợ mẹ em phản đối à?”
Trần Phổ quả thật chưa từng nghĩ đến khả năng này. Anh nghĩ bà Viên Linh luôn rất quý mến anh. Nhưng rồi Trần Phổ lại nghĩ, thương anh như con nuôi chưa chắc đã đồng ý để anh làm con rể. Anh cũng bắt đầu do dự, nói: “Thế thì cứ từ từ vậy.” Đợi tình cảm bền vững một chút rồi hẵng nói.
Lý Khinh Diêu nín cười.
Hai người giải quyết bữa tối ở gần đó, Trần Phổ định lái xe về nhà, nhưng nhìn cao ốc lộng lẫy ven đường, anh lại đổi ý, hỏi cô: “Em có muốn ghé qua căn hộ khác của anh không?”
Lý Khinh Diêu tò mò: “Ở đâu?”
“Anh có một căn hộ ở Vịnh Tinh Nguyệt, đường Tân Giang.”
“Có người khác ở đó không?”
Trần Phổ nhìn cô, “Đương nhiên không có rồi. Đó là căn hộ của anh, để trống suốt.”
Đây là căn hộ nằm ở khu CBD ven sông, căn hộ này được bố mẹ anh mua khi anh vừa mới theo học tại trường cảnh sát. Chỗ này cách công ty gia đình cũng gần, căn hộ rộng rãi, đầy đủ nội thất trang thiết bị, vô cùng tiện nghi. Nhưng lúc đó anh muốn ở chung với Lý Cẩn Thành, Lý Cẩn Thành thì không chịu ở đậu nhà anh, nơi đây cũng cách xa cục cảnh sát nên anh chưa bao giờ sống ở đây. Ý của bố mẹ anh là cứ để đó, sau này làm phòng cưới cũng được.
Sau này, Lý Cẩn Thành gặp bất trắc, Trần Phổ tự trách bản thân nên nhất quyết sống tại Gia viên Triều Dương. Thế là, anh mua một căn phòng nhỏ xập xệ ở đó. Phòng bên này đã mấy năm rồi anh không đến, nhưng vẫn có người dọn dẹp định kỳ.
Nhưng bây giờ, anh đã hẹn hò với Lý Khinh Diêu, nên mọi thứ cũng đã đổi khác. Trần Phổ trước đây trong đầu chỉ toàn anh em tình sâu nghĩa nặng, có rước khổ vào mình cũng thấy ngọt như mật. Nhưng hiện tại nhìn căn phòng ở Gia viên Triều Dương, lại liên tưởng đến khung cảnh thân mật giữa mình và Lý Khinh Diêu, Trần Phổ cứ thấy…có lỗi với cô. Căn phòng đó xập xệ, con gái yêu đương ai mà không thích không gian lãng mạn? Cũng chỉ có mỗi Lý Khinh Diêu cùng chung chí hướng với anh, không chê bai gì.
Đương nhiên, hai người vẫn ở Gia viên Triều Dương. Nhưng Trần Phổ cảm thấy cứ tận dụng căn hộ này làm địa điểm hẹn hò tạm thời của hai người thì hợp phải biết.
Vừa đi vào trong khu chung cư, Lý Khinh Diêu đã nghĩ không hổ là chung cư cao cấp. Đình viện yên tĩnh, cây xanh um tùm, những nhân viên bảo vệ thi thoảng họ bắt gặp luôn mặc đồng phục chỉnh tề, tươi cười rạng rỡ. Trần Phổ dẫn cô đi dạo quanh khu chung cư rồi mới nắm tay dắt cô đi qua một cây cầu bắc ngang hồ nước, tiến vào tòa nhà chính.
Thang máy lên đến tầng ba mươi mấy, đưa họ đến cửa căn hộ. Đây là một căn hộ ba phòng rộng hai trăm mét vuông. Khi trang trí nội thất ban đầu, Trần Phổ vẫn còn là cậu ấm ngạo mạn tiêu xài phung phí, anh không thích phong cách trang trí xa hoa giống khách sạn năm sao mà chủ đầu tư đã trang trí sẵn cho nên thuê người dỡ hết toàn bộ và trang trí lại theo phong cách hiện đại tối giản với gam màu xám, đen và trắng. Nếu là bây giờ, Trần Phổ sẽ cảm thấy lúc đó chắc mình bị ấm đầu, phong cách gì thì cũng chỉ là ở thôi mà? Phong cách không quan trọng bằng lãng phí tiền bạc.
Thế nhưng, hiện tại Trần Phổ vẫn rất ưng trang trí nội thất kiểu này. Anh hỏi Lý Khinh Diêu: “Em thấy thế nào? Có thích phong cách trang trí này không?”
Lý Khinh Diêu đang đứng trước cửa kính sát đất trải rộng 270 độ, ngắm nhìn cảnh đêm trên sông Tương. Thú thực, cô rất thích phong cách trang trí lạnh lẽo vô tình này, nhưng câu trả lời của cô là: “Rất hợp với anh.”
Trần Phổ cũng không biết cô khen hay chê, thôi thì cứ xem như cô khen anh vậy.
“Anh đi pha trà, em ngồi chơi đi.”
Khi Trần Phổ bưng dụng cụ pha trà quay lại thì thấy Lý Khinh Diêu đã ngồi trên sô pha đơn bọc da màu trắng đọc sổ ghi chép của Diệp Tùng Minh. Trần Phổ nhìn đồng hồ, thấy cũng đã muộn, bèn cầm một cuốn sổ khác lên và ngồi xuống sô pha dài bên cạnh cô.
Tuy nhiên, đọc được một lát, trong lòng Trần Phổ lại thấy chộn rộn. Đương nhiên tăng ca thì vẫn phải tăng, nhưng cứ ngồi đối diện nhau trong im lặng, đọc xong đưa cô về nhà thì thiệt thòi cho anh quá.
Lý Khinh Diêu đang tập trung đọc thì đột nhiên thấy sô pha bên cạnh lún xuống, cơ thể nóng hầm hập chen vào. Chiếc ghế sô pha đơn bọc da này rất rộng, nhưng hai người trưởng thành ngồi chung vẫn khá chật chội, đặc biệt là người sức dài vai rộng như Trần Phổ.
Lý Khinh Diêu liếc nhìn anh.
Trần Phổ cực kỳ bình tĩnh, anh ôm eo cô rồi nhấc lên đặt cô ngồi trên đùi mình. Sau đó, một tay anh gác lên thành sô pha, tay kia cầm cuốn sổ ghi chép, nói: “Em nhìn anh làm gì? Tăng ca đi chứ.”
Lý Khinh Diêu lại nhìn chằm chằm vào anh một lát, còn anh thì tập trung đọc sổ ghi chép cứ như không hay biết gì. Lý Khinh Diêu quay đầu tiếp tục đọc cuốn sổ trong tay mình.
Màn đêm dày, ánh đèn le lói. Dòng sông ngoài cửa sổ từ từ đổ về hướng Đông, những chiếc thuyền thi thoảng lướt qua. Đèn trong phòng khách sáng trưng, Lý Khinh Diêu nằm gọn trong lòng Trần Phổ. Trần Phổ dựa vào ghế sô pha, mỗi người xem một cuốn vật chứng. Trần Phổ xem rất tập trung, hoàn toàn không xao nhãng. Khi cần lật sang trang, anh sẽ vòng tay qua người cô, giở sang trang tiếp theo. Bàn tay rảnh rỗi của anh khi thì ôm eo cô, khi thì đan tay cô, hai bàn tay cùng đặt lên thành sô pha.
Lý Khinh Diêu không nghĩ rằng bắp thịt và xương cốt rắn chắc của anh thoải mái hơn ghế sô pha da thật. Thi thoảng cô phải cựa khẽ để điều chỉnh tư thế và vị trí. Sau đó, Lý Khinh Diêu dứt khoát ngồi nghiêng lại, tựa vào lồng ngực anh, khoanh chân lại. Trần Phổ một tay ôm cô, tựa cằm lên đỉnh đầu cô.
Đọc được khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, Trần Phổ cau mày vỗ nhẹ vào vai Lý Khinh Diêu: “Nhìn cái này đi.”
Đó là những tờ bệnh án được ghim chung với nhau, thời gian khoảng từ tháng 2 năm 2017 đến tháng 4, bệnh nhân đều cùng một cái tên “Lý Ngọc”, tuổi ghi trên bệnh án là 21, được chẩn đoán mắc bệnh tiểu đường. Thuốc kê phía dưới đều là thuốc hạ đường huyết hoặc thuốc tiêm.
Lý Khinh Diêu giở đi giở lại những tờ giấy mỏng đã ngả vàng, ngước nhìn Trần Phổ. Đôi mắt trần bổ lạnh lẽo và sắc bén.
Trần Phổ chỉ tay vào chỗ ký tên phía dưới cùng của trang giấy.
Đôi mắt Lý Khinh Diêu bất chợt mở to.
Người ký tên lấy thuốc cho Lý Ngọc là Lưu Hoài Tín.
Cô lại giở sang trang sau———————
Trang thứ hai: Lưu Hoài Tín.
Trang thứ ba: Tiền Thành Phong.
Trang thứ tư: Tiền Thành Phong.
Trang thứ năm: Lưu Hoài Tín.
Trước đây, khi các đồng chí nội vụ trong cục cảnh sát kiểm tra vật chứng, có lẽ là đã bỏ sót những chứng từ này, hoặc có lẽ đã nhìn thấy nhưng không chú ý. Bởi vì hai cái tên này vốn dĩ không dính dáng gì đến nhau.
Trần Phổ nói: “Xem ra Tiền Thành Phong chính là người thứ hai trong ba người đó.”
“Nhưng Lý Ngọc này là ai?”