Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 135




Trần Phổ mở bản đồ dẫn đường. Khá lắm, hiện tại hai người đang ở ngoại thành, phải chạy qua sông về nhà. Đường sá tắc nghẽn, chuyển sang màu đỏ sẫm.

Xe chạy đến một đoạn đường, hai bên đường toàn là những vườn trái cây tự hái. Lý Khinh Diêu đang tựa người vào xe một cách biếng nhác thì đột nhiên nói: “Vả à? Hiếm thấy ở đâu cho hái loại quả này.”

Trần Phổ lập tức dừng xe bên vệ đường, anh đặt hai tay trên vô lăng, hỏi cô: “Em muốn hái không? Dù sao cũng đang tắc đường, thôi thì đợi qua giờ cao điểm luôn. Loại này rất ít nơi cho hái, em có thể hái một ít mang về nhà.”

Lý Khinh Diêu thật sự bị lay động: “Đi thôi!”

Ở đây vốn dĩ là vườn cây của nông dân, cho khách tự hái chỉ để kiếm thêm ít tiền. Trần Phổ hỏi giá cả cả xong thì nắm tay Lý Khinh Diêu đi vào trong. Lý Khinh Diêu vẫn còn ngơ ngác: “Anh không trả giá à?” Loại quả này chắc chắn mặc cả được.

Trần Phổ nắm tay cô trong lòng bàn tay, nghĩ bụng mình không được sờ tay em ấy đã mấy ngày rồi. Anh mỉm cười thoải mái: “Không sao, để người ta kiếm chút đỉnh.”

Thú thực, Trần Phổ vẫn cảm thấy hơi đau lòng. Nếu là bình thường đi cùng với các anh em, anh chắc chắn sẽ trả giá. Dẫu sao thì mấy năm nay, anh ra chợ mua rau cũng bớt lên bớt xuống. Nhưng hôm nay đứng trước mặt Lý Khinh Diêu, trong lòng anh bồi hồi như lâu ngày mới gặp, hơn nữa quan hệ giữa cả hai đã khác trước nên Trần Phổ cũng ngại trả giá trước mặt cô.

Nhưng khi thấy cô không đồng ý, Trần Phổ cũng đã hối hận. Cô đừng nghĩ rằng anh không sống tiết kiệm như trước, sai lầm!

Nhưng trái cây ở vườn này quả thật rất đẹp, quả nào quả nấy căng mọng và đã chín gần hết. Trần Phổ không hứng thú, anh cầm giỏ nhắm mắt theo đuôi cô, sẵn tiện đưa giỏ lên và tiện tay xếp lại hoa quả trong giỏ. Lý Khinh Diêu giống như chủ vườn, trái một quả phải một quả, hái rất tập trung, một lát sau đã được nửa giỏ.

Lý Khinh Diêu kéo cánh tay Trần Phổ, chỉ lên trên cao: “Quả kia trông to mà em không với tới, anh hái giúp em đi.”

Trần Phổ nhìn quả trên cành theo hướng tay cô chỉ, rồi quay sang nhìn khuôn mặt cô. Ánh sáng trong vườn nửa tối nửa sáng, nhưng ánh chiều tà chiếu xiên làm khuôn mặt cô như phủ thêm một lớp ánh sáng đặc biệt. Giọng cô bình thản nhưng lại toát lên sự kiêu ngạo bẩm sinh. Trước đây cũng vậy, sau khi thành bạn gái cũng như vậy. Không hiểu tại sao Trần Phổ lại cảm thấy thích thú vô cùng.

Cô muốn có quả, nhất định phải cho cô quả.

Cảm xúc trong lồng ngực Trần Phổ từ từ trào dâng, tim anh đập thình thịch, đặt giỏ xuống, thình linh giơ tay ôm eo cô từ phía sau, nhấc bổng cô lên một cách nhẹ nhàng. Giọng anh trầm thấp như vọng về từ trong ngọn gió: “Bây giờ đã hái được chưa?”

Lý Khinh Diêu:…

Lý Khinh Diêu ngượng chín mặt. Cô đã không còn là một cô bé, trái tim thiếu nữ cũng đã chết dần chết mòn theo năm tháng. Hành động này của Trần Phổ nói trẻ con thì lại rất chín chắn, mà nói chín chắn thì lại thấy rất ngốc nghếch.

Cô không nói gì, chỉ vội vàng giơ tay hái quả.

Trần Phổ đặt cô xuống, một tay xách giỏ, một tay nắm tay cô lại rồi tiếp tục tiến về phía trước. Anh nói: “Muốn hái quả nào nữa?”

“Để em xem thử.”

Cả hai đi sâu vào trong rừng, ánh sáng dần mờ tối, xung quanh chỉ có cây trái um tùm và đất vàng, thêm cả bầu trời tối đen, không có một bóng người, mang lại cho người ta cảm giác vô cùng cô đơn và yên tĩnh.

Rất khó tìm được cảm giác này trong thành phố, một cảm giác kỳ lạ đang sôi trào trong con tim Lý Khinh Diêu.

Cô bỗng dưng hỏi anh: “Vậy anh có thể bế em bằng một tay không?”

Trần Phổ nhìn cô.

Ngọn gió đêm lùa qua tóc ngắn bên tay cô, ráng chiều phủ một lớp ánh sáng yên ả lên đôi mắt cô. Con tim đang rạo rực của anh nảy lên nảy xuống theo sự rung động trên hàng mi cô.

Anh thầm nghĩ, anh đã từng cõng em bằng một tay, nhưng khi đó em không để tâm nên chắc chắn là đã quên rồi.

“Phải thử mới biết.” Trần Phổ nói, anh để tay trái sau lưng, anh duỗi tay phải, trông cực kỳ phong độ. Lý Khinh Diêu cảm thấy hiện tại hai người đều rất buồn cười, nhưng cô vẫn tiến lên trước một bước.

Trần Phổ ôm eo cô. Lý Khinh Diêu cảm thấy cánh tay khỏe khắn đó siết chặt lấy vòng eo cô, cô bị anh nhấc bổng lên.

Nhưng Lý Khinh Diêu cao gầy nên khó mà bế lên. Trần Phổ chỉ đành nâng cô lên, ai ngờ lại vác nửa người cô trên vai.

Lý Khinh Diêu rất sợ mất thăng bằng, vội vàng ôm chặt lấy đầu anh. Khuôn mặt Trần Phổ chôn vào bụng cô, anh bật cười. Tay trái của anh vẫn cố tình giữ sau lưng, còn bước thêm vài bước. Lý Khinh Diêu ít khi hét lên, nhưng ngay lúc này, trong vườn trái cây hoang vu, xung quanh họ chỉ có lá cây kêu xào xạc vì gió thổi. Trần Phổ nâng cô lên cao một cách vững vàng cứ như đang dỗ một đứa trẻ. Lý Khinh Diêu cười phá lên.

Trần Phổ chưa bao giờ thấy cô cười thoải mái vui vẻ thế này. Trong ngực anh cứ như có một đầm nước sâu, tiếng cười của cô vang lên làm những gợn sóng dập dờn sau đó tràn ra ngoài. Cuối cùng anh đổi sang hai tay, ôm chặt cô, đặt cô xuống đất. Lý Khinh Diêu sà vào lòng anh, khuôn mặt vẫn còn nụ cười sót lại, nhìn anh bằng đôi mắt long lanh.

Trần Phổ đỡ lấy lưng cô, để cô tựa vào thân cây, tay còn lại ôm lấy cô, cúi đầu ghé sát hỏi cô: “Thấy anh nhấc em lên bằng một tay chưa?”

Lý Khinh Diêu kén cá chọn canh như thường lệ: “Tạm ổn. Nhưng em thấy không vững lắm, góc độ chưa hoàn hảo.”

“Vãi, em muốn một con trâu bế em à?”

Lý Khinh Diêu cười không ngớt.

Trần Phổ nhìn cô không chớp mắt, khuôn mặt càng lúc càng kề sát, hai người đều im bặt.

“Nhớ anh không?” Anh hỏi rất nhẹ nhàng.

Lý Khinh Diêu không trả lời, cô giơ một ngón tay lên chạm vào yết hầu anh một cách nhẹ nhàng. Trần Phổ nhìn vào mắt cô, cúi đầu hôn lên môi cô.

Trần Phổ cứ như cố tình, anh hôn rất nhẹ nhàng và chậm, đầu lưỡi liếm từng chút từng chút, đôi môi mút mát từ từ, giống như đang nếm một ly rượu ngon hiếm có. Anh nhấm nháp từng chút, tận hưởng dư vị kéo dài. Lý Khinh Diêu nghĩ bụng anh đúng là biết hôn, hôn đến nỗi con tim cô tê dại và tan chảy. Nhưng cô cũng không định tha cho anh, cô nhắm mắt lại, một tay vuốt ve cổ anh nhè nhẹ, tay kia mơn man tai anh. Trần Phổ ngậm bờ môi cô, thở gấp, các ngón tay trên bàn tay ôm eo cô cũng không chịu thua, phác họa những đường cong cơ thể cô, trượt lên trượt xuống khiến Lý Khinh Diêu ngứa ngáy.

Hôn một hồi lâu, Lý Khinh Diêu đẩy một cái, Trần Phổ mới quay mặt đi. Trong mắt anh đong đầy nụ cười: “Anh bị ấm đầu mất rồi. Tự nhiên đi hái quả vả làm gì không biết? Về nhà anh thôi, mình định đọc sổ ghi chép của Diệp Tùng Minh còn gì?”

Lý Khinh Diêu nói không nên lời. Bộ dạng này của anh giống như muốn đọc sổ ghi chép của một người đàn ông à?

Cô nhìn chiếc giỏ, nói: “Nhiêu đây sao đủ mang về cho người nhà? Hái thêm một ít nữa.”

“Không mang nữa, nhiêu đây đủ cho chúng mình ăn rồi.”

“Không được, nhà anh em không quan tâm, nhưng em phải mang về cho bố mẹ em, tươi quá trời.”

Trần Phổ thở dài, anh tiếp tục một tay cầm giỏ, một tay nắm tay cô, hái quả tiếp. Nhưng lần này có lẽ anh muốn đẩy nhanh tiến độ nên nhanh chóng buông tay cô ra rồi hái lấy hái để.

Đúng lúc này, Trần Phổ nhìn thấy có một quả to trên ngọn cây, chưa đợi Lý Khinh Diêu bảo, anh đã tính toán trong đầu, không thể để mất mặt trước bạn gái. Thế là Trần Phổ lấy đà, nhảy lên, vươn tay hái đúng quả to đó.

Lý Khinh Diêu nhìn động tác bắt mắt mượt mà của anh.

Thực ra Trần Phổ trong buổi tối ba năm trước còn hoạt bát hơn nhiều, anh ung dung phóng khoáng, vẫn còn mang trong mình hơi thở thiếu niên. Nhưng Trần Phổ tối hôm nay, cũng trong tư thế ấy nhưng đã toát lên khí chất chững chạc và sâu lắng khó tả.

Nhưng vẫn là một khung cảnh tuyệt đẹp.

Thấy cô ngơ ngác nhìn mình, Trần Phổ bước đến niết cằm cô: “Chết mê chết mệt vì anh rồi chứ gì?”

Lý Khinh Diêu lắc đầu: “Em chỉ cảm thấy khá bất ngờ. Không ngờ anh đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn rất nhanh nhẹn.”

Trần Phổ nghiêm túc sửa lại: “Anh mới 29 tuổi thôi, còn bảy tháng nữa mới đến ba mươi tuổi.”

“Đàn ông tính tuổi mụ mà?”

“Thế anh cũng chỉ lớn hơn em năm tuổi thôi.”

Lý Khinh Diêu “à” một tiếng: “Thế là lúc anh học lớp Mười Một thì em còn đang học lớp Sáu. Nghĩ mà xem, có thấy mình cực kỳ vô liêm sỉ không?”

Trần Phổ vẫn im lặng, anh chọn quả vả chín to nhất trong giỏ, lau lên áo rồi tách ra, để lộ phần thịt quả, đưa đến bên miệng cô: “Tất cả là lỗi của anh, em ăn một quả vả nhé?”

Lý Khinh Diêu rất hài lòng khi thấy anh xuống nước. Cô vừa định giơ tay nhận quả vả thì Trần Phổ tránh tay, ý bảo muốn đút cô ăn. Lý Khinh Diêu mỉm cười, há miệng cắn, nhưng không ngờ tay của anh lại rút về nhanh như chớp, đồng thời cúi xuống cắn bờ môi cô, mút mát len lỏi thưởng thức hồi lâu rồi mới nói: “ Anh vô liêm sỉ thế đây, em làm gì được anh?”