Theo Health Cloud TCM, đầu thu tiết trời ấm áp khô ráo, cuối thu thời tiết se lạnh khô hanh. Tháng Chín, ánh nắng chói chang vẫn còn chiếu rọi mặt đất sáng loáng, trên phiến lá loang lổ những vệt nắng nhưng nhiệt độ cơ thể lại rất dễ chịu. Chỉ là những cảnh sát hình sự thường xuyên ra ngoài làm công tác điều tra cứ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, đặc biệt là kiểu đàn ông cơ địa nóng như Trần Phổ, môi sắp nứt nẻ cả rồi.
Trước khi xuống xe, Lý Khinh Diêu uống một ngụm nước bách hợp hạt sen ngọc trúc, rồi cầm một bình khác chạm vào cánh tay Trần Phổ.
Đây là bài thuốc Y học Cổ truyền được phòng khám bà Viên Linh phối theo mùa, nhuận phổi mát họng. Dạo gần đây, mỗi tối Lý Khinh Diêu đều dùng nồi cơm điện hẹn giờ, sáng sớm nấu xong mang đến cơ quan.
Nếu là trước đây, Trần Phổ chắc chắn nghĩ rằng mua những thứ này chỉ tổ phí tiền, chỉ có người ngu mới mua. Nhưng hiện tại, anh cầm bình giữ nhiệt cùng loại mà Lý Khinh Diêu đưa cho, cảm thấy có bạn gái đúng là khác biệt. Trước đây đâu ai lo lắng anh có bị khô miệng hay không đâu. Đương nhiên anh vẫn ngượng ngùng khi uống nước dưỡng sinh nghe nói không chỉ bổ sung nước mà còn làm trắng da ngay trước mặt các cảnh sát nam khác trong Đội Hình sự. Nhưng Lý Khinh Diêu, người tạm thời chưa định công khai mối quan hệ yêu cầu anh uống một cách kín đáo. Thế nên mỗi lần uống lén uống lút sau lưng đồng đội, Trần Phổ đều rất thích chí.
Cùng nhau hoàn tất quy trình bổ sung nước hôm nay, hai người tiến vào một cửa hàng xe secondhand không có biển hiệu. Cửa hàng này nằm ở vùng ngoại thành nên các cảnh sát đều hiểu rõ giao dịch ở đây tất nhiên không đúng quy định.
Đội Cảnh sát Hình sự vừa mới điều tra ra được, một năm trước, có một chiếc xe van cùng loại với xe Lộ Tinh lái đã được bán ra từ cửa hàng này. Hôm nay, Trần Phổ và Lý Khinh Diêu đến đây để điều tra.
Chủ cửa hàng là một người đàn ông độ ba mươi tuổi, người địa phương, nhìn qua đã biết vô cùng tinh ranh và láu cá. Anh ta biết họ muốn điều tra một chiếc xe, mới đầu anh ta mở hệ thống máy tính và nói không tra được, không phải xe cửa hàng họ bán ra. Nhưng Trần Phổ rất sành sõi chiêu bài, anh vừa đe dọa vừa dụ dỗ, điểm tên một số thủ tục giao dịch không đúng quy định tại cửa hàng và có khả năng có hành vi trốn thuế, ông chủ lập tức ngoan ngoãn, chần chừ lấy ra một cuốn sổ ghi chép bán hàng bằng giấy.
Đây đương nhiên là những chiếc xe cửa hàng thu mua từ bãi phế liệu hoặc là các kênh không chính thống khác sau đó bán lại.
Trần Phổ và Lý Khinh Diêu giở đến thời gian tương ứng, tìm được ghi chép bán chiếc xe van đó. Nhưng phía trên chỉ có chữ ký của người mua, còn thông tin cụ thể như bản sao căn cước công dân, địa chỉ và số điện thoại liên lạc đều không có.
Tên người mua là “Tiết Lệ”.
“Anh còn nhớ rõ ngoại hình người đó không?” Trần Phổ hỏi.
Chủ cửa hàng nói mình đã quên mất rồi. Thời gian đã trôi qua quá lâu, bản ghi của camera an ninh trong cửa hàng cũng đã bị ghi đè và xóa sạch theo định kỳ.
Lý Khinh Diêu hỏi: “Tại sao người mua không để lại thông tin gì?”
Chủ cửa hàng chỉ cười gượng và nói: “Khi đó tôi chắc chắn đã kiểm tra căn cước rồi. Ai mua xe tôi đều kiểm tra căn cước, cũng phải bảo đảm ích lợi của mình mà? Còn bản sao…có lẽ đã bị mất rồi.”
Trần Phổ đoán được chuyện gì đã xảy ra. Loại xe này vốn rẻ như cho, giao dịch lại không đúng quy định, người mua chủ yếu thanh toán sòng phẳng, không muốn để lại thông tin, còn chủ cửa hàng thì mắt nhắm mắt mở.
Lý Khinh Diêu lại cầm sổ ghi chép bán hàng lên, cau mày nhìn kỹ.
Trần Phổ: “Có vấn đề gì à?”
“Anh không thấy nét chữ này rất quen à?” Lý Khinh Diêu lấy điện thoại ra.
Gần đây, họ điều tra Hướng Tư Linh rất kỹ, trong điện thoại của cô còn lưu rất nhiều biên bản Hướng Tư Linh đã ký, cũng có một số tài liệu quan trọng của Tập đoàn Hoa Dự, có một số tài liệu cũng có chữ ký của Hướng Tư Linh.
Trần Phổ nhích lại gần xem thử, quả thật khi so sánh hai chữ ký này với nhau, mặc dù khác tên nhưng chữ viết quả thật rất giống nhau.
Trần Phổ giơ ngón cái về phía Lý Khinh Diêu: “Em nhớ dai thật đấy.”
Lý Khinh Diêu mỉm cười một cách bình thản: “Chỉ cần xem qua vài lần thôi.”
Kể từ buổi tối chính thức hẹn hò, hai ngày tiếp hai, cả hai đều tham gia điều tra một vụ án mạng khác theo điều động của Đội. Các đồng nghiệp luân phiên trực ban và nghỉ ngơi, ngủ luôn tại phòng trực ban nên hai người thậm chí còn chưa về nhà. Mãi đến sáng hôm nay, vụ án đó vừa kết thúc thì lại xuất hiện manh mối mới này, hai người là nhân tố phù hợp nhất cho việc điều tra nên đã cùng nhau đến đây.
Thấy bạn gái điềm tĩnh pha chút kiêu ngạo, Trần Phổ chỉ muốn xoa đầu hoặc véo má cô, nhưng xung quanh có người nên anh không tiện chạm vào cô. Trần Phổ nhìn cô một cách sâu xa rồi lấy điện thoại ra, bước sang một bên, hạ giọng gọi cho đồng nghiệp trong cục.
“Chị giúp em điều tra một người, tên là Tiết Lệ. Không rõ tuổi tác, không có số căn cước, đúng…không có thông tin gì cả.”
Đồng nghiệp ở đầu kia điện thoại gõ máy tính “cạch cạch cạch” một hồi, nói: “Trần Phổ, cậu có biết cả tỉnh có bao nhiêu người tên Tiết Lệ không? Tra kiểu gì đây? In hết ra cho cậu à?”
Trần Phổ ngẫm nghĩ rồi nói: “Chị lọc theo những điều kiện sau: Nữ, độ tuổi từ 20 – 40 tuổi, có mối quan hệ nào đó với Tập đoàn Hoa Dự, ví dụ như quan hệ nhân viên hoặc hợp tác kinh doanh, hoặc có quan hệ với Hướng Tư Linh, ví dụ như bạn học, họ hàng xa. Ưu tiên tìm trong phạm vi này xem có người nào tên Tiết Lệ không.”
“Có lẽ phải mất 1 – 2 ngày.”
“Được, cảm ơn chị. Khi nào về em sẽ bảo Diêm Dũng mua trà sữa tặng chị.”
Đồng nghiệp nữ ở đầu dây bên kia bật cười: “Đội trưởng Trần, mỗi lần nhờ chị giúp riêng, cậu đều nhờ thằng nhóc trong Đội làm chân chạy vặt, mang đồ ăn thức uống đến. Thế bao giờ Đội trưởng đẹp trai nhất Đội Cảnh sát Hình sự đích thân mang tặng chị một lần đây? Để chị còn nở mày nở mặt với đồng nghiệp nữa chứ, haha.”
Trần Phổ mỉm cười, nói: “Có lẽ không được đâu, bạn gái em không đồng ý.”
“Hả? Thằng nhóc cậu có bạn gái từ bao giờ đấy?”
“Được một thời gian rồi. Em đang bận, nói chuyện sau nhé. Cảm ơn chị.”
Trần Phổ cúp điện thoại, anh quay lại chỗ Lý Khinh Diêu. Cô vẫn còn đang xem tài liệu trong cửa hàng, cúi đầu nói với anh: “Đã bảo không công khai rồi mà? Mới có mấy ngày mà anh đã đi khoe với chị gái bên Phòng Hộ tịch rồi à?”
“Chị ấy cũng đâu có biết là ai.”
Lý Khinh Diêu để tài liệu xuống, nói: “Nhưng em đâu có cấm anh đích thân mang trà sữa cho người ta, anh muốn mang thì cứ mang sang cho người ta. Như vậy mới được xem là cảm ơn chân thành chứ.”
Trần Phổ lấy khủy tay huých nhẹ vào vai cô: “Sao? Định bẫy anh chứ gì? Người thật thà như anh không dính bẫy được đâu.”
Lý Khinh Diêu mỉm cười, nhìn quyển sổ bán hàng, quay lại vấn đề vụ án: “Có khi nào đây là tên giả, người này vốn không tồn tại?”
“Chưa chắc. Dù kế hoạch của Hướng Tư Linh rất chu đáo cẩn thận nhưng dù sao cô ta cũng không phải tội phạm chuyên nghiệp, đây là lần đầu tiên cô ta làm những chuyện này. Anh tin lời chủ cửa hàng, anh ta sẽ kiểm tra căn cước. Hướng Tư Linh không có kinh nghiệm, sợ sai sót nên rất có khả năng cô ta thật sự lấy căn cước của người khác ra làm bia đỡ đạn.”
Chạng vạng, hai người rời khỏi cửa hàng sửa ô tô, ráng chiều phủ khắp bầu trời. Hôm nay họ đã hoàn thành toàn bộ công việc trong dự định. Sau khi lên xe, Lý Khinh Diêu nói: “Ăn tối xong, chúng ta tiếp tục đọc sổ ghi chép của Diệp Tùng Minh nhé.”
“Được.”
Hai ngày nay, hai người tranh đủ thời gian rảnh trong lúc làm việc để đọc gần hết sổ ghi chép của Diệp Tùng Minh. Hiện tại chỉ còn lại hai cuốn vẫn chưa đọc xong. Tuy nhiên, điều khiến hai người thất vọng đó là phần lớn những gì Diệp Tùng Minh ghi chép chỉ là việc khám chữa bệnh và cuộc sống cá nhân. Những sổ ghi chép sau đó không xuất hiện thông tin nào về Hướng Tư Linh nữa.
(*) Health Cloud là một loại phần mềm CRM (Customer Relationship Management) sử dụng công nghệ đám mây. Phần mềm hỗ trợ và cung cấp thông tin về tiền sử bệnh, các cuộc hẹn khám sức khỏe theo thời gian thực cho người dùng và nhân viên y tế.
TCM – Traditional Chinese Medicine: Y học Cổ truyền Trung Quốc.