Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 132




Ai mà ngờ được Hướng Tư Linh lại có thai không lâu sau đó. Ước chừng thời gian thì đứa bé này chỉ có thể là con của Tiền Thành Phong. Về phần La Hồng Dân, mấy năm trước ông ta từng làm Hướng Tư Linh vị thành niên mang thai, đến bây giờ ông ta vẫn còn rất tiếc nuối vì không thể giữ lại đứa bé đó. Người vợ trước, Lý Mỹ Linh hay những người đàn bà khác đều không có lấy một đứa con với ông ta. La Hồng Dân đi khám tại bệnh viện, bác sĩ đã úp mở rằng ông ta rất khó để làm cho một người phụ nữ mang thai. Sau khi Hướng Tư Linh trưởng thành, La Hồng Dân không còn dùng biện pháp an toàn nhưng Hướng Tư Linh vẫn không thể mang thai. Có điều La Hồng Dân đã chấp nhận sự thật này từ lâu rồi.

Vốn Hướng Tư Linh không định giữ lại đứa bé này. Nhưng Tiền Thành Phong lại vui mừng khôn xiết, nhất quyết muốn giữ lại đứa bé. Còn La Hồng Dân đột nhiên thay đổi suy nghĩ. Ông ta không gọi thường xuyên gọi Hướng Tư Linh đến, thậm chí ba tháng đầu tiên còn không chạm vào cô ta. Ông ta thuê những bác sĩ lành nghề nhất đến chăm sóc cô ta. Ông ta nói với Hướng Tư Linh một cách vui vẻ: Dù sao con trẻ cũng vô tội. Bố không có con cái, con của em đương nhiên chính là con của bố. Sau khi sinh con ra, em ly hôn với nó thì đây chính là con của hai chúng ta.”

Thấy ánh mắt La Hồng Dân chất chứa hy vọng, Hướng Tư Linh hồ nghi. Có lẽ ông ta đã lớn tuổi nên bắt đầu hâm mộ người ta con đàn cháu đống. Nhưng đương nhiên Hướng Tư Linh sẽ không để con mình lớn lên bên cạnh ông ta. Dù có núi vàng núi bạc cô ta cũng chối từ.

Còn Tiền Thành Phong lại quá mong đợi đứa bé này chào đời. Anh ta không chấp nhận bất cứ lý do phá thai nào. Thái độ mềm mỏng của La Hồng Dân cũng khiến Hướng Tư Linh an tâm và bắt đầu cân nhắc đến mặt tốt và mặt xấu khi giữ lại đứa bé này.

Cô ta quyết định cược một ván.

Sau khi đứa bé này được sinh ra, cô sẽ nói thẳng với Tiền Thành Phong. Ai cũng nói con cái là sợi dây gắn kết bền chặt nhất của vợ chồng. Anh yêu con như vậy, liệu cô ta có giữ chân anh được không?

Mặc dù Hướng Tư Linh không muốn thừa nhận, nhưng từ sâu thẳm trong lòng, cô ta thật sự khao khát giữ chặt người đàn ông này, tiếp tục có được mái ấm này.

Khi Hướng Tư Linh mang thai, Tiền Thành Phong rất được La Hồng Dân trọng dụng. Anh ta không ngừng được đề bạt, nắm giữ vị trí cao, lương bổng hay vị trí cũng chỉ đứng sau quản lý cấp cao trong Tập đoàn. Những người xung quanh tuy ghen tị nhưng cũng chịu thôi, dù sao anh ta cũng là con rể của chủ tịch, tương lai rất có thể là Tổng giám đốc tiếp theo.

Nhưng Hướng Tư Linh lại cảm thấy bất an. Cô ta từng nói khéo với Tiền Thành Phong rằng mình lo lắng, nhưng Tiền Thành Long đương tự tin và năng nổ nên không nghe lọt tai. Ngày nào anh ta cũng cố gắng làm việc đồng thời luôn miệng hứa với cô ta: Anh nhất định sẽ không làm bố em thất vọng, nhất định sẽ để mẹ con em sống cuộc sống tốt hơn.

Hướng Tư Linh không nói thêm gì nữa.

Cô ta xoa cái bụng bầu lớn của mình, sự tồn tại của đứa bé khiến cô ta yên lòng và cũng tự tin hơn rất nhiều. Chuyện đã đến nước này, Hướng Tư Linh chỉ mong hạ sinh sinh mạng tươi đẹp và thần kỳ đang lớn lên từng ngày trong bụng cô ta một cách bình an và chờ đợi phán quyết của số phận.

Đứa bé được sinh thường, bởi vì sức khỏe của Hướng Tư Linh luôn rất tốt, hơn nữa lại thường xuyên tập luyện nên sinh rất nhanh. Đứa bé nặng 3,4kg, mẹ tròn con vuông.

Ngày hôm đó, Hướng Tư Linh nằm trên giường bệnh, cúi đầu rưng rưng nhìn đứa bé đỏ hỏn. Cô ta nắm tay Tiền Thành Phong, nói: “Khi nào con đầy tháng, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”

Tiền Thành Phong vui mừng khôn xiết, anh ta ôm đứa bé một cách cẩn thận, mắt đỏ hoen, trả lời cô ta: “Được, được. Em đã vất vả rồi, em nói gì anh cũng nghe.”

Hướng Tư Linh nhìn hai bố con họ rồi im lặng nhắm mắt lại.

Tuy nhiên, Hướng Tư Linh chưa kịp nói thẳng với Tiền Thành Phong, thì La Hồng Dân đã ngả bài trước.

Tối hôm ấy, La Hồng Dân gọi Hướng Tư Linh vừa ở cữ xong đến biệt thự. Hướng Tư Linh tự nhủ đây là lần nhẫn nhịn cuối cùng. Cô ta hy vọng chính miệng mình tiết lộ mọi chuyện với Tiền Thành Phong còn hơn là để La Hồng Dân phơi bày tất cả. Đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

La Hồng Dân trói tay chân của Hướng Tư Linh lên ghế.

Khi Tiền Thành Phong gõ cửa, cơ thể Hướng Tư Linh cứng đờ.

“Vào đi.”

Hướng Tư Linh vùng vẫy quyết liệt nhưng vô ích.

Ban đầu Tiền Thành Phong vẫn chưa nhìn rõ người phụ nữ đó là ai. Khi nhìn thấy cảnh đó, anh ta cực kỳ ngượng ngùng, đang định lùi ra ngoài thì chợt nhìn thấy quần áo trên bàn. Tiền Thành Phong dừng bước, trong lòng như có sóng to gió lớn.

Anh ta đã nhìn rõ góc nghiêng của người phụ nữ đang cúi đầu, máu nóng toàn thân như bị đóng băng, anh ta giơ nắm đấm lao đến.

“Mày thử tiến thêm một bước xem!” La Hồng Dân cứ như một đế vương chân chính, giận dữ nói: “Tiền Thành Phong, mày nhìn rõ tao là ai!”

“Đ*t mẹ, đó là vợ tôi! Là con gái ông! Ông…” Khuôn mặt Tiền Thành Phong đỏ bừng, thở hổn hển, những câu chửi thề sau cùng cũng bị anh ta nuốt trở vào.

La Hồng Dân cười lạnh, vỗ người dưới thân mình, dập thật mạnh rồi nói: “Tao ngủ với nó từ nhỏ đến lớn, vậy đấy. Mày thông minh như vậy sao không đoán ra được? Phong này, tao chọn mày làm con rể là vì thấy mày thức thời, lại có năng lực, làm gì cũng đúng ý tao. Nếu mày không đồng ý thì đơn giản thôi, đổi giám đốc công ty chi nhánh, đổi con rể là được. Hay là mày về nhà suy nghĩ xem? Dự án của Tập đoàn Bang Thịnh đang trong giai đoạn then chốt đúng không?”

Mắt Tiền Thành Phong đỏ ngầu, siết chặt nắm đấm, chỉ nhìn chằm chằm vào Hướng Tư Linh, hỏi bằng giọng khàn đặc: “Hướng Tư Linh, tất cả những gì ông ta nói là thật ư? Em và ông ta luôn, luôn…”

Hướng Tư Linh vô cảm, cũng không ư hử gì. Cô ta giống như người đẹp trên núi băng phủ tuyết trắng, bò trườn một cách bình thản.

Tiền Thành Phong mặt mày tái mét, nước mắt thù hận lăn dài, anh ta nhìn đôi nam nữ đó một cái rồi dứt khoát quay đầu ra ngoài thật nhanh, tiếng đóng cửa kêu cái “sầm”.

La Hồng Dân rất hài lòng khi thấy đôi vợ chồng này rạn nứt. Nếu Hướng Tư Linh không mang thai, thì ngày hôm nay đã đến từ lâu lắm rồi. Khi trước ông ta dỗ dành Hướng Tư Linh bằng lời ngon tiếng ngọt chính là để cho vợ chồng họ một cú trời giáng như ngày hôm nay. Đương nhiên ông ta cũng đã đoán ra Hướng Tư Linh sinh đứa bé này là vì Tiền Thành Phong. Cho nên ông ta phải khiến Hướng Tư Linh ngã đến mức thịt nát xương tan vào chính khoảnh khắc cô ta đang ngập tràn hy vọng nhất, đập tan trái tim không chịu khuất phục của cô ta.

La Hồng Dân ngồi xuống sô pha, hút thuốc trong căm hận và khoái trá. Hướng Tư Linh vẫn còn bị trói chặt, cô ta đột nhiên nức nở rồi gào khóc, đứt từng đoạn ruột. Cơ thể mềm oặt ngã xuống, chỉ có tay chân còn đang bị trói, mái tóc dài bù xù xõa trên đầu vai. Cô ta khóc rất lâu, cho tới khi La Hồng Dân cởi dân trói, bực dọc rời khỏi phòng ngủ, Hướng Tư Linh vẫn khóc thút thít, ngồi co ro trong góc tối không đứng dậy.

Tối muộn hôm đó, La Hồng Dân và Lý Mỹ Linh đều đã ngủ say. Hướng Tư Linh lẻ loi đến hồ Minh Nhã, đứng bên bờ hồ hóng làn gió thu se lạnh rất lâu. Sau đó, Hướng Tư Linh chậm rãi đi xuống lòng hồ, nước hồ lạnh buốt đã ngập đến đầu gối cô ta. Hướng Tư Linh suy nghĩ ngẩn ngơ, cô ta hận rất nhiều người, nhưng người cô ta hận nhất là chính mình.

Một bước sai, vạn dặm sai. Sự mềm lòng và nhát gan thưở thiếu thời đã khiến cô ta bị giam cầm từ năm 16 tuổi cho tới năm 22 tuổi. Hóa ra La Hồng Dân và Lý Mỹ Linh hồi đó đều không chắc chắn có thể kiểm soát cô ta, sợ cô ta báo cảnh sát, nhưng cô ta đã bị bọn họ lừa gạt. Hướng Tư Linh đáng ghét và dơ bẩn như hôm nay là do chính cô ta đắp nặn.

Lúc Hướng Tư Linh đang mơ màng thì điện thoại trong túi reo lên, cô ta cúi đầu lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn của người giúp việc chăm sóc Tiền Tư Điềm:

[Giám đốc Hướng, cô và sếp Tiền đều không về nhà, tối nay trước khi đi ngủ Điềm Điềm cứ tìm hai người khắp nơi, còn khóc một lúc. Cô bé thật sự rất thông minh. Trước khi đi ngủ đã uống hết 100 ml sữa bò, hôm nay đi vệ sinh rất tốt. Tôi ngủ trước đây ạ.]

Cô ấy còn gửi một tấm ảnh Điềm Điềm ngủ say.

Hướng Tư Linh nhìn con gái trong tấm ảnh, ngón tay run rẩy sờ lên tấm ảnh, lưu luyến và đau đớn tột cùng. Cô ta chợt nhớ lại chiếc đĩa mà người trợ lý trẻ trung tốt bụng, đôi mắt đỏ hoen cầm đến cho cô ta nhìn trong phòng khám tối tăm hồi cô ta học cấp ba.

Hướng Tư Linh quay mặt nhìn căn biệt thự. Dãy núi vắng vẻ, trang viên yên tĩnh, ánh đèn le lói.

Đó là một đôi vợ chồng người không ra người, ma không ra ma. Họ sống rất hạnh phúc, tiền bạc vô kể, địa vị cao sáng, muốn gì được nấy và có vô số nhân tình.

Nhưng Hướng Tư Linh chỉ là một cô gái, một cô gái chưa từng nghĩ sẽ hãm hại ai, mà họ nỡ lòng nào ra tay với cô gái ấy?

Hướng Tư Linh đột nhiên không còn buồn và cũng không muốn chết nữa. Cô ta quay về biệt thự, tắm rửa sạch sẽ như muốn rửa sạch hết tất cả những vết bẩn trên người. Sau đó thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ màu trắng và chìm vào giấc ngủ say.

Ngày hôm sau. Hướng Tư Linh ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới dậy. Khi xuống tầng, Lý Mỹ Linh đang nằm trên sô pha vừa đắp mặt nạ vừa xem phim truyền hình, còn La Hồng Dân ngồi bên bàn ăn uống cà phê đọc báo.

Trước đây khi xuống tầng, Hướng Tư Linh luôn ăn mặc kín đáo, che chắn hết mức có thể. Nhưng hôm nay cô ta còn không thèm đổi bộ đồ ngủ bằng lụa, để lộ bả vai trắng nõn và những dấu hôn trên đó một cách hớ hênh. Cô ta vừa ngáp vừa ngồi xuống bên bàn ăn.

La Hồng Dân ngẩng đầu nhìn cô ta từ phía sau tờ báo, cảm thấy khá mới mẻ.

Người giúp việc mang bữa sáng đến. Hướng Tư Linh ăn quàng ăn quấy rồi hỏi: “Khi nào bố sắp xếp cho em và anh ta ly hôn?”

La Hồng Dân cười như không cười: “Không tiếc à?”

Hướng Tư Linh “hừ” một tiếng, nói: “Tối hôm qua anh ta bỏ lại em một mình thì đã vĩnh viễn đánh mất em rồi. Đồ khiếp nhược, không đáng.”

La Hồng Dân cười to đến mức Lý Mỹ Linh cũng quay ra nhìn.

La Hồng Dân cảm thấy Hướng Tư Linh hôm nay không giống bình thường. Hôm nay cô rất có sức sống và phong cách. Ông ta cảm thấy cổ họng mình khô khốc, bèn nói: “Lại đây.”

Trước đây, Hướng Tư Linh đương nhiên sẽ không tình nguyện, cơ thể cô ta cứng ngắc kháng cự. Nhưng hôm nay, Hướng Tư Linh cứ như một chú chim mềm mại, thướt tha lao vào lòng ông ta, còn chủ động choàng tay lên cổ ông ta.

La Hồng Dân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Lần đầu tiên Hướng Tư Linh chủ động hôn ông ta, nói: “Hồng Dân, em đã nghĩ thông suốt rồi. Bố nói đúng, trên thế giới này chỉ có bố đối xử tốt với em vô điện kiện thôi, không người đàn ông nào sánh bằng. Sau này em sẽ yêu bố hết lòng, yêu bố như bố yêu em vậy.”

Không ngờ La Hồng Dân lại ngơ ngác.

“Thật sao?” Giọng ông ta run run.

“Em nói thật đấy.” Cô ta nhìn La Hồng Dân bằng đôi mắt trong như ngọc bích.

La Hồng Dân ôm chặt cô ta vào lòng, như muốn khảm cô ta vào trong cốt tủy. Ông ta chôn mặt vào hõm vai cô gái nhỏ hơn mình hai mươi mấy tuổi, những giọt nước mắt lẳng lặng chảy ra từ khóe mắt đã có vài nếp nhăn. Ông ta nghĩ, châu báu của ta, tình yêu của ta cuối cùng cũng đã thuần phục được em rồi.

Hướng Tư Linh cảm nhận được hơi ấm trên cổ, trong lòng không hề dao động, cô ta nghĩ: Mình đoán không sai, quả nhiên ông ta đã có tâm lý biến thái từ lâu rồi.