Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 129




Sáng sớm hôm sau.

Hướng Tư Linh mặc bikini, quấn khăn tắm đi vào hồi bơi trong khu giải trí của chung cư. Có hôm suốt cả ngày ở đây chỉ có mình cô ta nhưng nhân viên khu giải trí vẫn luôn giữ cho nước hồ trong vắt và sạch sẽ. Đó cũng là một trong những nguyên nhân Hướng Tư Linh thích đến hồ bơi này.

Thời gian quá sớm nên đến cả nhân viên cứu sinh cũng chưa đến. Bờ hồ chỉ có một nữ nhân viên vệ sinh trẻ tuổi mặc đồng phục vệ sinh đang cặm cụi làm việc. Hướng Tư Linh rất bất ngờ khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đã lâu không gặp, người đó đang ngồi trên ghế nằm ven hồ.

Hôm nay anh ăn mặc thoải mái hơn lúc đến Hoa Dự. Không mặc áo vest giày da mà mặc một chiếc áo phông tay dài màu đen, quần thể thao dài tôn lên làn da trắng của anh. Trông rất có hơi thở thiếu niên hồi đó.

Hướng Tư Linh cởi khăn tắm, đi đến gần với dáng vẻ yêu kiều. Đúng như dự đoán, cô ta nhìn thấy Lạc Hoài Tranh hơi nghiêng đầu, tránh nhìn thẳng vào cơ thể cô ta.

Hướng Tư Linh phì cười, cô ta cúi người nhích lại gần, “Tại sao vẫn còn xuất hiện trước mặt tớ? Bị tớ chơi đùa còn chưa đủ à? Cậu muốn gì tớ đã cho cậu hết rồi mà?”

Lạc Hoài Tranh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô ta, “Tôi tới để cảm ơn.”

Hướng Tư Linh đứng thẳng dậy, khởi động làm nóng cơ thể. Lạc Hoài Tranh lại quay đầu nhìn mặt nước.

“Không cần phải cảm ơn, đây là những gì tớ nợ cậu.” Cô ta nói.

Tâm trạng Lạc Hoài Tranh rất phức tạp. Anh nói: “Nếu tôi nói tôi đã không còn trách cậu, có lẽ cậu không tin mà giờ tôi cũng không làm được. Nhưng tôi cũng hiểu rõ lúc đó cậu cũng là một cô gái còn nhỏ hơn tôi vài tháng. Một cô gái bị người khác kiểm soát uy hiếp, dù không làm gì cũng không thể nói là lỗi của cậu.

Tôi vẫn luôn cho rằng mình là người khốn khổ nhất. Nhưng thật ra khi tôi ở trong tù cũng có người chăm sóc, có người dẫn dắt cho tôi không đi chệch đường. Lúc nào cũng có người nói với tôi, tôi còn có thể làm lại cuộc đời và cũng có rất nhiều người giúp đỡ tôi nhưng còn cậu thì không. Tôi đã nghe được một vài chuyện của cậu, mấy năm đó cậu cũng không sống tốt hơn tôi là bao. Cậu sống trong một cái lồng giam khác.”

Hướng Tư Linh đang làm nóng cơ thể thì dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh. Nhưng Lạc Hoài Tranh chính là người như vậy, anh sẽ luôn khoan dung và bình tĩnh như biển cả. Đương bạn nhìn vào đôi mắt trong veo và tĩnh lặng của anh, bạn sẽ biết anh thật sự nghĩ như thế.

Hướng Tư Linh quay đầu nhảy xuống bể bơi.

Lạc Hoài Tranh đan tay ngồi trên ghế xếp thấp, anh khom lưng cúi đầu im lặng nhìn cô ta bơi một mạch cả nghìn mét không nghỉ giữa chừng, rồi mới ngoi lên lại mặt nước, nằm sấp trên bờ hồ chỗ anh.

“Tớ đã bình tĩnh lại rồi.” Trên gương mặt cô ta toàn là nước, cười như không cười. “Suýt chút nữa đã bị cậu lừa rồi. Dù là tha thứ, dối gạt, thật lòng hay giả vờ cũng được. Tớ nghĩ mục đích chính cậu đến đây hôm nay vẫn là để thăm dò tớ giúp Lý Khinh Diêu đúng không? Chung quy, họ đã điều tra lâu như vậy rồi mà cũng không bắt thóp được hung thủ của vụ án này.”

Ngay lúc đó, trong lòng Lạc Hoài Tranh đã thấy chột dạ. Nhưng anh đã nói: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”

Thế nhưng đối với Hướng Tư Linh mà nói, anh chỉ do dự một thoáng cũng đủ cho cô ta phán đoán.

Hướng Tư Linh nghiêng đầu, gối đầu lên cánh tay, nhìn anh bằng đôi mắt ngây thơ như một đứa trẻ, cô ta nói: “Lần trước cậu ở bên cạnh tớ hai tháng mới đổi lại được chuyện tớ nhớ ra Lý Mỹ Linh giết người. Đương nhiên trí nhớ của con người cũng không lường trước được. Lần này cậu muốn đổi lấy một chân tướng khác, lẽ nào định chịu thiệt, ở bên cạnh tớ hai tháng?”

Lạc Hoài Tranh không phủ nhận, nhìn chằm chằm vào mắt cô ta, nói: “Tôi không nghĩ nhiều đến vậy. Nhưng từ giây phút cậu khai ra Lý Mỹ Linh, tôi đã biết cậu làm nhiều như vậy chỉ là vì giúp đỡ tôi chứ không có lợi gì cho cậu. Thậm chí còn mang đến phiền phức cho cậu.

Thế nên tôi nghĩ, cậu khác với những gì trước đây tôi từng nghĩ. Có lẽ cậu không muốn làm chuyện xấu. Dù là bảy năm trước hay là hiện tại, có lẽ cậu có nỗi khổ tâm, cậu cũng bị người khác dồn vào đường cùng nên mới đưa ra những quyết định đó. Chớ khuyên bảo người ta khi chưa biết nỗi khổ của họ. Thực ra không ai có quyền phán xét cuộc đời của cậu, cũng giống như họ không có quyền chế nhạo và đánh giá tôi tại sao lại từ một sinh viên tuyển thẳng vào Thanh Hoa lại trở thành một tù nhân, dù rằng hồi đó cũng có rất nhiều người giống như tôi.”

Hướng Tư Linh sững sờ một lát nhưng nhanh chóng cười khẩy. Cô ta im lặng một hồi, tựa cằm lên hai lòng bàn taym nhìn chăm chú vào Lạc Hoài Tranh và nói: “Dù hiện tại cậu định chơi chiêu dỗ dành thì tớ cũng không buồn trả lời đâu. Một khi tỉnh giấc, con người sẽ phải trở lại hiện thực, chào đón kết quả cô ta phải đối mặt. Nhưng, ai bảo…cậu là cậu? Hôm nay nếu là người khác đến thăm dò tớ, tớ sẽ không quan tâm đâu.

Cũng tốt, Lạc Hoài Tranh, cậu muốn biết hung thủ giết chết La Hồng Dân có phải là tớ không đúng cậu? Tớ nói cho cậu biết câu trả lời. Nhưng đây là bí mật lớn nhất của tớ. Vậy nên từ nay về sau tớ không còn nợ nần cậu gì nữa, chúng ta đã thanh toán xong xuôi rồi. Lạc Hoài Tranh, suốt đời này tớ sẽ không bao giờ cảm thấy áy náy với cậu nữa. Tớ cũng được giải thoát rồi.”



Hôm nay, khi trời sẩm tối, Lạc Hoài Tranh mới vội vã đến cục cảnh sát.

Lý Khinh Diêu và Trần Phổ đang ôm một chồng túi đựng vật chứng đi ra ngoài. Vụ án của Lạc Hoài Tranh đã tạm kết thúc, hai người lại bắt đầu đọc kỹ sổ tay của Diệp Tùng Minh. Nhưng đến nay vẫn chưa có thu hoạch gì.

Nhìn thấy Lạc Hoài Tranh, Lý Khinh Diêu mở lời trước: “Lạc Hoài Tranh, có chuyện gì thế?”

Lạc Hoài Tranh gật đầu thật mạnh.

Hai người lập tức đưa anh đến phòng họp. Lạc Hoài Tranh lấy thiết bị nghe lén Lý Khinh Diêu đưa cho anh lúc trước.

Sau khi phát xong đoạn ghi âm, Lạc Hoài Tranh nghiêm túc nói: “Sau đó cô ta đã làm một việc. Việc này rất kỳ lạ, tớ không biết nó có liên quan đến cái chết của La Hồng Dân hay không thế nên tớ quyết định đến báo với mọi người ngay lập tức.”

Hai người đồng thanh hỏi: “Chuyện gì?”

Trong đầu Lạc Hoài Tranh hiện lên cảnh tượng anh nhìn thấy suốt cả ngày hôm nay. Người phụ nữ xinh đẹp mảnh mai lần đầu tiên để lộ sắc mặt lạnh lùng. Cô ta cứ như một chú cá tung tăng bơi lội trong nước không biết mệt, cũng không chịu dừng lại.

“Cô ta bơi mãi bơi mãi.” Anh nói, “Cô ta bơi ròng rã năm tiếng đồng hồ. Giữa chừng chỉ lên bờ đi vệ sinh một lần, uống một chai nước tăng lực và hai viên thuốc nhưng tớ không biết là thuốc gì. Tớ đã đếm, cô ta bơi đi bơi về tổng cộng 120 lần tương đương với 12 mét. Đây hoàn toàn không phải là chuyện người bình thường làm được, nhưng tốc độ của cô ta rất ổn định. Khi lên bờ, khuôn mặt cô ta trắng bệch, suýt nữa ngất xỉu, nhưng cô ta đã làm được.”

Sau khi Lạc Hoài Tranh đi, Trần Phổ và Lý Khinh Diêu lập tức trải bản đồ hồ Minh Nhã ra, mở sổ tay tra án, đối chiếu với các biên bản và nhanh chóng đưa ra kết quả.

Trước đó họ không tìm thấy chứng cứ chứng minh Hướng Tư Linh có mặt tại hiện trường là bởi vì họ đã phán đoán sai, chỉ kiểm tra camera an ninh trong phạm vi 5 km trước và sau biệt thự, giả dụ tối hôm đó Hướng Tư Linh bơi tối đa 10 km. Dù sao khi đó là mùa Xuân, nước hồ lạnh băng, thể lực của con người có giới hạn.

Nhưng hôm nay Hướng Tư Linh lại nói với họ, cô ta có thể bơi được 12 km trong vòng 5 tiếng đồng hồ, như vậy cô ta có thể xuống nước tại vị trí cách camera an ninh xa hơn, an toàn tuyệt đối.

“Nhưng…không đủ lời gian.” Lý Khinh Diêu do dự.

“Đủ.” Trần Phổ chắc như đinh đóng cột. “Em còn nhớ không? Thứ nhất, lúc đó người tài xế lái xe đêm ấy cố tình chạy rất chậm, xe chạy hai tiếng mới đến nơi. Chúng ta ước tính chuyến đi sẽ kéo dài khoảng một tiếng rưỡi nếu di chuyển với tốc độ bình thường. Nhưng nếu tối hôm đó tài xế lái xe nhanh hơn bình thường thì sao? Thời gian có thể rút ngắn xuống chưa đầy một tiếng. Cộng thêm nửa tiếng đi bộ và bơi lội, cô ta có thể đến biệt thự vào khoảng hai giờ, giết La Hồng Dân và gặp Lộ Tinh đến biệt thự vào lúc 2 giờ 10 phút.

Thứ hai, khi đó chúng ta từng suy đoán có thể nhân viên phục vụ ở khu cắm trại núi Ảnh Trúc đã bị lừa và hoàn toàn không gặp Hướng Tư Linh lúc 7 rưỡi sáng. Vậy thì, thời gian thực tế mà Hướng Tư Linh đến núi Ảnh Trúc sẽ muộn hơn, như vậy cô ta sẽ có nhiều thời gian hơn.”

“Nhưng con cô ta chỉ mới hơn ba tuổi.”

“Nếu đứa trẻ đó có thể phối hợp với mẹ để ngụy tạo bằng chứng ngoại phạm thì sao?”

Lý Khinh Diêu im lặng.

Trần Phổ cười lạnh, nói: “Hướng Tư Linh đã thừa nhận trắng trợn với chúng ta cô ta chính là hung thủ giết chết La Hồng Dân. Cô ta dám tiết lộ với Lạc Hoài Tranh là vì biết chúng ta không tìm được chứng cứ. Nơi cô ta xuống nước không có camera an ninh, tài xế cũng không nhìn rõ mặt cô ta. Cô ta hoàn toàn “vô hình”.”

Lý Khinh Diêu nảy ra suy nghĩ: “Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có sơ hở. Lộ Tinh, chỉ cần bắt được hắn ta, chúng ta sẽ có được khẩu cung. Phía đội trưởng Đinh chỉ cần lần ra được nguồn gốc của chiếc xe van không rõ lai lịch đó thì nói không chừng sẽ tra ra được Hướng Tư Linh!”

“Đúng vậy.” Trần Phổ nói: “Bắt giữ cô ta chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.”