Lý Khinh Diêu vẫn còn nhớ rất rõ hôm đó là đêm mùa hè oi bức, không có tiết tự học buổi tối, cô ngồi trong phòng làm đề thi. Mắt nhìn chằm chằm vào những con chữ quen thuộc nhưng trong đầu lại trống rỗng. Một người luôn giữ được sự tỉnh táo lần đầu tiên nếm trải cảm giác rệu rã.
Cô viết mãi viết mãi rồi quăng bút đi nằm dài trên bàn, mắt mở thao láo. Cô ép bản thân không được nhớ về người đó và chuyện đó, hễ nghĩ đến lại như rơi vào hang không đáy, đến cả một cô gái mạnh mẽ cũng sẽ chìm nghỉm.
Ngay lúc này, Lý Cẩn Thành đã gõ cửa và tiến vào trong phòng.
Lý Khinh Diêu ngồi thẳng dậy, giả vờ tập trung học bài. Nhưng Lý Cẩn Thành là ai? Anh ở bên cạnh cô từ nhỏ nên không có gì lọt qua mắt anh được.
Cảnh sát trẻ tuổi cởi mũ cảnh sát đặt lên bàn, chỉnh lại mái tóc rối bù xù rồi đưa cho em gái một hộp sô cô la hạt phỉ em gái thích ăn, chứng tỏ anh vừa về nhà đã đến phòng cô ngay.
Lý Khinh Diêu: “Em không ăn.”
“Sao em không ăn?”
“Không muốn ăn.”
Lý Cẩn Thành không nói gì nữa, thấy cô ngồi một hồi lâu cũng không làm bài, anh thở dài nói với cô: “Sắp thi Đại học rồi, em phải quên cậu ấy đi, tập trung vào việc học. Thi cử liên quan đến cả cuộc đời em, em cũng phải nghĩ cho cô chú nữa.”
Anh không nói còn đỡ, anh nói ra làm Lý Khinh Diêu càng khó chịu hơn. Từ nhỏ cô đã ngoan ngoãn lễ phép, nào có để bố mẹ lo lắng bao giờ. Hiện tại cô nhớ Lạc Hoài Tranh bao nhiêu thì trong lòng càng hổ thẹn với bố mẹ bấy nhiêu.
Lý Khinh Diêu không phải là người sống tình cảm và dễ bị cảm xúc chi phối. Lúc đó cô không yêu Lạc Hoài Tranh đến chết đi sống lại, nhưng trái tim dành cho cậu luôn chân thành và trong sáng. Lạc Hoài Tranh xảy ra chuyện quá đột ngột, cũng rất kỳ lạ. Xét về tình hay về lý, cô cũng không thể chỉ lo thân mình và từ bỏ cậu.
Nhưng cô chỉ là một học sinh lớp Mười Hai, một cô gái chỉ biết đọc sách thì lấy đâu ra cách?
Thế là, Lý Khinh Diêu ngẩng đầu nhìn “cách” duy nhất của mình: “Anh ơi, anh giúp em điều tra lại vụ án này được không? Vụ án này có lẽ có vấn đề, Lạc Hoài Tranh không thể nào giết người. Em nghĩ chắc chắn cậu ấy vô tội.”
Trước đây, nếu Lý Khinh Diêu nhìn Lý Cẩn Thành bằng ánh mắt cầu khẩn thế này, dù có là chuyện trên trời Lý Cẩn Thành cũng sẽ đồng ý, cố gắng làm hết sức. Nhưng lần này chiêu làm nũng của em gái cũng đã không hiệu quả nữa rồi.
Lý Cẩn Thành thở dài, anh giải thích với cô dưới tiền đề không vi phạm quy tắc bảo mật: “Đã có kết quả kiểm tra của bệnh viện rồi, Hướng Tư Linh vẫn còn trong trắng. Hai đồng nghiệp của anh đã đích thân đến bệnh viện. Trên hung khí chỉ có máu của nạn nhân và vân tay của Lạc Hoài Tranh. Hơn nữa, theo khẩu cung của cậu ấy, cậu ấy đã thừa nhận mình đích thân đánh nạn nhân nhiều lần và nhìn thấy nạn nhân ngã xuống sàn. Diêu Diêu, chuỗi chứng cứ đã hoàn chỉnh.”
Lúc đó anh chỉ là một cảnh sát mới vào nghề, dù có tốt nghiệp trường cảnh sát với thành tích cao thứ hai thì công việc của anh cũng chỉ xoay quanh những việc như ghi biên bản, giao nhận báo cáo chứng cứ, theo chân các cảnh sát lão luyện ghi chép và chạy vặt. Hiện đã có chứng cứ đầy đủ, Lý Cẩn Thành đành bó tay.
Lý Khinh Diêu sững sờ. Một lát sau, cô ngoảnh mặt lau nước mắt.
Chuyện duy nhất Lý Cẩn Thành không chịu được là nhìn thấy em gái và cô khóc. Anh vội vã lấy giấy lau rồi dỗ dành cô: “Tổ tông ơi, em đừng khóc nữa, mà lại còn khóc vì một thằng con trai. Hừ, anh tức chết mất thôi. Anh thật sự không có cách, nếu không anh đã giúp em lâu rồi.”
“Em không sao đâu. Cảm ơn anh ạ. Anh ra ngoài đi, em muốn ở một mình.”
Đương nhiên Lý Cẩn Thành không đồng ý để cô ở trong phòng một mình, anh lại khuyên nhủ cô rất tận tình: “Anh biết Lạc Hoài Tranh là một cậu bé ngoan, là một học sinh giỏi. Anh cũng tin tưởng cậu ấy vô tình. Nhưng là người bình thường, anh cũng từng mắc sai lầm. Em, anh, có ai không mắc sai lầm? Chỉ là lần này cậu ấy hơi xui xẻo, mắc sai lầm nghiêm trọng một xíu. Em phải nghĩ như vậy và chấp nhận hiện thực.”
Lý Khinh Diêu cố chấp lắc đầu: “Em không chấp nhận, em cũng không tin.”
Lý Khinh Diêu khi đó không rành về điều tra, cũng không am hiểu bằng chứng. Nhưng cô hiểu Lạc Hoài Tranh. Trong nhà có hai cảnh sát, giáo viên ở trường cũng theo dõi tiến độ vụ án nên cô ít nhiều cũng đã nghe nói Lạc Hoài Tranh khai rằng cậu vào nhà thì nhìn thấy Hướng Vĩ đang cưỡng hiếp Hướng Tư Lăng nên mới lao vào đánh nhau với Hướng Vĩ. Sau đó Lý Mỹ Linh lại tố ngược, nói Lạc Hoài Tranh cưỡng hiếp Hướng Tư Linh nên Hướng Vĩ mới xảy ra xô xát với anh. Chính hai điểm này đã khiến Lý Khinh Diêu nghi ngờ.
Cô dám cược bằng đầu mình, Lạc Hoài Tranh không thể cưỡng hiếp Hướng Tư Linh. Cô cũng tin tưởng phán đoán của Lạc Hoài Tranh. Lúc nào cậu cũng giữ bình tĩnh, sẽ không nhìn lầm, càng không thể nào bịa chuyện. Thế nên Lý Khinh Diêu cho rằng nhất định có ẩn tình khác và Lý Mỹ Linh đang hãm hại Lạc Hoài Tranh.
Nghe Lý Khinh Diêu nói xong, Lý Cẩn Thành cũng đã hơi dao động, bởi vì anh luôn rất tin tưởng vào ánh mắt và phán đoán của em gái. Ngoài ra, anh biết chuyện liên quan đến tính mạng cho nên em gái anh nhất định sẽ thực sự cầu thị chứ không phóng đại sự việc vì bảo vệ bạn trai.
Nhưng Lý Cẩn Thành vẫn chưa đồng ý giúp cô.
Lúc đó, Lý Khinh Diêu đang nghĩ gì?
Khi đó cô không suy nghĩ nhiều như vậy. Cô không biết chuyện này sẽ nguy hiểm, cũng không biết nếu Lý Cẩn Thành đi ngược hướng với các cảnh sát trong Đội Cảnh sát Hình sự thì anh sẽ phải đối mặt với áp lực lớn cỡ nào. Cô thật sự không rành những chuyện này, chỉ nghĩ rằng anh trai mình cảm thấy khó nhằn.
Nhưng cô hiểu Lý Cẩn Thành.
Một chuyện, khi mới bắt đầu có lẽ anh sẽ không chịu nhúng tay vào bởi vì khó nhằn hoặc sợ gặp phiền phức. Đây cũng là chuyện thường tình, anh trai cô cũng không phải Thánh Phụ gì cho cam. Nhưng anh đã chứng kiến chuyện đó hoặc là anh đồng ý giúp đỡ thì anh nhất định sẽ dốc hết sức lực và vượt qua muôn vàn khó khăn để thực hiện chứ không bao giờ trốn tránh trách nhiệm.
Vì vậy, cô chỉ cần nghĩ cách để Lý Cẩn Thành đồng ý là được. Trên thế giới này, có lẽ cô cũng không tìm được người thứ hai bằng lòng kiên trì đến cùng vì một người xa lạ như Lạc Hoài Tranh. Chỉ có người anh trai thương cô nhất và chính trực nhất mới làm như vậy.
Thế là Lý Khinh Diêu bật khóc, tám phần giả hai phần thật, lớn ngần này rồi mà đây là lần đầu tiên cô khóc đau khổ đến vậy. Sau đó, cô nhìn gương mặt đau lòng của Lý Cẩn Thành liền biết anh sắp không chịu được nữa. Cô nói với anh: “Anh ơi, em thật sự không thể trơ mắt nhìn cậu ấy ngồi tù. Em sẽ đau khổ và dằn vặt suốt đời mất.”
Thực ra lời nói này có phần khích động và khoa trương, tuy Lý Khinh Diêu đau buồn, tuy rằng ảnh hưởng rất lớn đến việc học, nhưng cuộc đời này còn dài, Lý Khinh Diêu mười tám tuổi còn chưa chắc đã nghĩ xa xôi như vậy.
Nhưng Lý Cẩn Thành không biết, anh tin tưởng mù quáng vào từng lời em gái nói. Anh cảm thấy em gái từ nhỏ đã có chính kiến, con bé nói cả đời thì rất có thể sẽ dằn vặt cả đời. Lý Cẩn Thành không đành lòng nhìn em gái mình làm vậy.
Chàng trai trẻ đứng dậy, lo lắng đi đi lại lại trong phòng vài vòng rồi thở dài. Cuối cùng anh ép mình phải quyết tâm, đứng trước mặt em gái, nói: “Anh có thể âm thầm điều tra vụ án này, cũng có thể hứa với em rằng sẽ không dừng lại cho tới khi điều tra ra chân tướng vụ việc. Nhưng em phải đồng ý với anh hai điều kiện.”
Lý Khinh Diêu cũng đứng dậy, cô lau khô nước mắt: “Điều kiện gì em cũng đồng ý.”
“Thứ nhất, bắt đầu từ bây giờ, em phải tập trung học tập chăm chỉ, không được nghĩ đến chuyện của Lạc Hoài Tranh. Trong kỳ thi thử tiếp theo, em phải nâng cao điểm số lên ít nhất mười hạng so với toàn khối, anh sẽ theo dõi. Em học hành chăm chỉ bao nhiêu, em sẽ cố gắng điều tra bấy nhiêu. Thứ hai, nếu sau khi điều tra đến cùng mà cậu ấy vẫn có tội, phải ngồi tù thì cậu ấy sẽ trở thành tội phạm cải tạo. Đây là chuyện cả gia đình chúng ta không thể chấp nhận. Em không bao giờ được nghĩ đến cậu ấy, không được gặp cậu ấy nữa. Nếu em đồng ý với hai điều kiện này, anh sẽ bắt đầu điều tra ngay từ ngày mai.”
Lý Khinh Diêu hứa chắc như đinh đóng cột: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Em xin thề em nhất định sẽ thi đỗ vào trường Đại học tốt, nếu anh điều tra xong vẫn chứng minh cậu ấy có tội, cả đời này em sẽ không gặp lại cậu ấy, không bao giờ ở bên cậu ấy.”
….
Kể xong câu chuyện cũ, nét mặt Lý Khinh Diêu không quá đau lòng hay áy náy. Trông cô rất bình tĩnh, cô nói với Trần Phổ: “Vậy nên anh thấy đấy, sao em có thể ở bên Lạc Hoài Tranh được? Ngày hay tin anh trai em mất tích, em đã thề rằng sẽ không bao giờ gặp lại cậu ấy. Trước khi mất tích, anh trai chỉ đưa ra hai yêu cầu nhỏ này với em, em phải hoàn thành tất cả.”
Trần Phổ nghe mà lòng rối như tơ vò.
Biết năm đó Lý Khinh Diêu cầu xin Lý Cẩn Thành đi điều tra vụ án của Lạc Hoài Tranh, anh không quá ngạc nhiên. Cô khi đó dù có thông minh và chín chắn cỡ nào thì cũng chỉ là một cô bé mười bảy mười tám tuổi. Chỉ có thể nói là số phận trớ trêu, ai mà ngờ được Lý Cẩn Thành lại mất tích bí ẩn ngay lúc đó?
Anh xoa đầu cô nhưng cô lại né tránh, nói: “Anh là bạn chí cốt của anh trai em. Biết được chuyện này, anh có trách em không? Nếu em không cầu xin anh ấy, anh ấy sẽ không đi điều tra, nói không chừng bây giờ vẫn còn sống tốt, lên chức Trung Đội trưởng giống như anh vậy. Em không dám nói với bố mẹ, em sợ bố mẹ sẽ trách em. Trần Phổ, nếu trong lòng anh thấy khó chịu thì chúng ta cứ xem như tối nay chưa xảy ra chuyện gì, không cần phải bên nhau…”
Cô còn chưa nói xong thì đã bị người ta bịt miệng. Trần Phổ nhìn cô, đến bó tay, “Bà cô của anh ơi, hóa ra em cũng biết nói những lời ngốc nghếch. Nếu hỏi anh nghĩ thế nào? Đầu tiên, chưa chắc anh trai em đã mất tích vì vụ án của Lạc Hoài Tranh. Chúng ta vẫn chưa điều tra rõ mọi chuyện mà? Ngoài ra, dù là vậy thì cậu ấy cũng đã trưởng thành rồi, lại còn là cảnh sát hình sự. Cậu ấy điều tra vụ án này là vì lời thỉnh cậu của em. Nhưng mỗi bước đi sau đó của cậu ấy, bất chấp nguy hiểm gì đều là do cậu ấy quyết định. Anh tin chắc nhất định là xuất phát từ trách nhiệm của cảnh sát. Em đừng đổ hết tội lỗi lên mình.”
Lý Khinh Diêu chỉ mỉm cười chứ không nói gì, nhìn là đã biết cô không nghe lọt tai.
Trần Phổ biết cô là người trái tính trái nết, cái gai này đã cắm sâu trong lòng cô suốt bảy năm trời, không thể nào nhổ bỏ chỉ bởi vài câu nói của anh. Thôi thì cứ để sau này nói sau.
Ngoài ra, Trần Phổ cũng có thể hiểu được tâm trạng của cô. Giống như ngày nào đó bạn muốn ăn thứ gì đó và nhờ người thân đi mua. Người đó đi rồi không may gặp tai nạn và qua đời. Dù ai cũng biết nguyên nhân là do tài xế lái xe mệt mỏi gây ra, nhưng bạn có thể không tự trách mình được sao? Suốt quãng đời còn lại bạn sẽ liên tục nghĩ đi nghĩ lại, giả dụ ngày hôm đó bạn không đòi người đó đi mua thì mọi chuyện sẽ không xảy ra.
Chỉ cần tình yêu vẫn còn đó, thì nỗi áy náy khổng lồ đủ để nuốt chửng linh hồn sẽ đeo đẳng suốt phần đời còn lại.
Trần Phổ sực nhớ ra, không biết có phải vì lý do này nên Lý Khinh Diêu mới bị trầm cảm suốt mấy năm đó? Nỗi áy náy với anh trai, có lẽ đã khiến cô không thể tha thứ cho bản thân. Thay vì nói “Rời xa Lạc Hoài Tranh” là lời hứa với anh trai, chi bằng nói Lý Khinh Diêu đã trừng phạt nghiêm khắc bản thân lúc đó, phạt mình mãi mãi không được ở bên thiếu niên mình yêu.
Nghiệm ra điều này khiến con tim Trần Phổ như có làn sương mù axit bao quanh. Nhưng cũng chỉ là những hạt sương mờ nhạt, nhẹ và kiểm soát được. Không giống như trước đây, lúc đó anh bị tạt hết gáo nước lạnh này đến gáo nước lạnh kia. Chung quy giờ anh đã là bạn trai của Lý Khinh Diêu rồi, thân phận khác thì sức chịu đựng đương nhiên cũng khác đi. Hơn nữa, nếu Lý Khinh Diêu đã xem đó là dĩ vãng thì lại càng không đáng để nhắc đến đối với anh.
Thế là anh đỡ khuôn mặt cô, nói: “Thôi, anh biết rồi. Dù sao tóm lại là em sẽ không ở bên Lạc Hoài Tranh nữa, anh biết chuyện này là đủ rồi. Em cũng chỉ cần biết anh sẽ luôn tìm Lý Cẩn Thành cùng em cho đến ngày chúng ta tìm thấy cậu ấy. Đến lúc đó em muốn nói gì thì hãy nói trước mặt anh trai em. Em đừng nghĩ về những chuyện quá khứ nữa, nghĩ nhiều chỉ khiến chúng ta mệt mỏi thôi, em nhé?”
Lý Khinh Diêu “vâng” một tiếng, vỏ bọc cứng rắn và lạnh buốt dường như đã tiêu tan. Cô cắn môi dưới bằng hàm răng trắng tuyết, im lặng nhìn anh bằng đôi mắt trong véo đỏ hoe. Khuôn mặt ấy nằm trong lòng bàn tay anh trông mềm mại và nhỏ xinh đến lạ.
Lý Thông Minh có dịu dàng và đáng yêu với người khác bao giờ? Trần Phổ vừa thương vừa yêu, anh quả quyết nói: “Chúng ta tiếp tục hôn nhau đi. Đừng nói tầm phào làm tổn thương tình cảm nữa.”