Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 126




Nụ hôn đầu tiên với ai đó thường sẽ để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho chúng ta. Dù sau này chúng ta trao đi bao nhiêu nụ hôn, dù tháng năm trôi qua, ngọt ngào, đau khổ và bao nhiêu câu chuyện dĩ vãng giữa đôi mình đã quên sạch. Thậm chí, bạn còn không nhớ rõ nụ hôn ấy xảy ra trong tình huống nào. Nhưng bạn nhất định sẽ khắc ghi chi tiết nào đó trong nụ hôn đầu tiên, có lẽ là hương vị bờ môi của người đó, có lẽ là cảm giác ngón tay anh lướt chậm qua da thịt bạn, hoặc có lẽ là bồi hồi lúc anh ôm chặt.

Dù sau này chúng ta có trải qua bao nhiêu nụ hôn khác dẫu ngọt ngào, đau khổ và bao nhiêu dĩ vãng đôi mình đã bị thời gian xóa nhòa. Nhưng nụ hôn đầu tiên thường là dấu ấn khó phai trong mỗi người. Thậm chí, bạn còn không nhớ rõ hoàn cảnh xảy ra nụ hôn ấy, nhưng chắc chắn bạn sẽ không bao giờ quên một chi tiết nào đó trong nụ hôn đầu, có lẽ là hương vị ngọt ngào trên đầu môi anh hoặc là cái chạm nhẹ nhàng của ngón tay trên từng tấc da tấc thịt, hay là sự bồi hồi khi anh ôm chặt bạn.

Và ngay lúc này, Trần Phổ có cảm giác gì trong lần đầu tiên hôn lên đôi môi cô gái anh thầm thương trộm nhớ?

Cảm giác đầu tiên vô cùng trực quan, mát lạnh mịn màng, hương vị tuyệt hảo.

Đôi môi cô nhỏ hơn môi anh rất nhiều, hình như nhiệt độ cơ thể cô cũng thấp hơn anh nên bờ môi cũng mát lạnh, không nóng rẫy như anh. Đầu lưỡi cô không chủ động nhưng cũng không hề thụ động. Anh đảo lưỡi, đuổi theo một lúc lâu cô mới nể mặt liếm lại vài cái, đầu lưỡi nho nhỏ khẽ cuốn lấy lưỡi anh. Cảm giác mập mờ khiến Trần Phổ phát điên. Anh hôn không ngừng nghỉ, tham lam mút lấy đôi môi cô, khát khao chiếm được nhiều hơn.

Đồng thời, anh cũng nhận ra cơ thể trong vòng tay anh mềm mại, mảnh dẻ đến nhường nào. Trần Phổ rất hài lòng khi có thể dễ dàng ôm trọn cô vào lòng. Cơ thể anh bất giác kề sát vào siết chặt vòng tay, không muốn chừa lại bất cứ khoảng trống dư thừa nào. Cơ thể cô còn tỏa ra mùi hương thoang thoảng và dễ chịu. Tuy Trần Phổ đã cố tình tắm rửa thay quần áo và thoa một chút kem La Mer mẹ anh không sử dụng nữa. Nhưng chạy lên chạy xuống cầu thang, Trần Phổ đã lại lấm tấm mồ hôi. Anh sợ ôm cô sẽ làm bẩn cô, nhưng lại không nỡ buông tay.  

Còn Lý Khinh Diêu, cô có cảm giác gì khi bị người anh trai nuôi, chiến hữu kiêm hàng xóm bên nhau sớm chiều ôm hôn không ngừng?

Phụ nữ khác đàn ông, thứ đầu tiên cô chú ý đến chính là mùi hương trên người anh, nóng hầm hập vương mùi hương sữa tắm. Cô nghĩ có lẽ mình điên mất rồi, khi được Trần Phổ ôm, cô đã ngửi thấy mùi săn chắc, khô ráo của cơ bắp cánh tay anh. Mùi hương ấy chỉ thoang thoảng nhưng cô cảm thấy rất dễ chịu. Thế là, hai ngón tay của cô bèn sờ nhẹ theo tuyến cơ bắp trên cánh tay anh. Kết quả Trần Phổ mớ mắt, nhìn cô rồi hôn say đắm hơn.

Miệng anh nóng bỏng và ngọt ngào y như cô tưởng tượng. Đầu lưỡi tấn công mạnh mẽ quyết liệt. Lý Khinh Diêu cứ ngỡ nụ hôn đầu tiên sẽ là khoảnh khắc dịu dàng, khám phá và làm quen với nhau. Nhưng không biết Trần Tiểu Phổ đã bị điều gì thôi thúc, có lẽ căn phòng cũ bén lửa sẽ hừng hực như vậy. Chỉ riêng nụ hôn này đã khiến cơ thể Lý Khinh Diêu tê dại, đầu ngón chân co lại, tim đập thình thịch.

Suy nghĩ cô rối bời, có lẽ đối với một số người đàn ông, dục vọng là thứ bẩm sinh, ngấm vào xương cốt máu thịt đầy sức sống của họ. Nhưng ai sợ ai? Lý Khinh Diêu vòng tay qua cổ anh, áp toàn bộ cơ thể vào lồng ngực anh.

Trần Phổ lại mở mắt ra, nhìn cô và mỉm cười. Anh ôm cô đặt xuống ghế sô pha, bản thân cũng leo lên sô pha, đè lên người cô, tiếp tục tập trung hôn cô.

Lý Khinh Diêu nghĩ bụng, anh lõi đời thật đấy. Cô cảm giác trọng lượng nửa cơ thể anh đều đè lên người cô, ngực đè lên ngực, chân đè lên chân. Tư thế này khá rạo rực nhưng cũng quá nguy hiểm. Cô đẩy anh ra: “Được rồi, anh còn định hôn bao lâu nữa?”

Trần Phổ lại mút đôi môi cô thêm vài lần rồi mới chịu rời khỏi đôi môi cô. Anh cúi đầu nhìn cô, nở nụ cười tươi rói. Lý Khinh Diêu nhìn đôi mắt sáng ngời của anh đượm nét âm u, cô vuốt ve gò má anh. Anh để cô vuốt ve một lúc rồi mới trở mình ngồi dậy, kèo cô dậy theo.

Lý Khinh Diêu rất thích trêu chọc Trần Phổ. Người ta đang hôn thì cô kêu dừng lại, đến khi người ta dừng thật thì cô lại khiêu khích anh: “Ái chà, chịu dừng rồi à? Lúc nãy anh dữ lắm cơ mà?”

Trần Phổ ngồi cách cô nửa thước, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, vừa khéo che đi phần dưới. Anh nghĩ thầm, ông mà không sắp bùng thì còn lâu mới tha cho em nhé. Tuy ánh mắt giễu cợt của Lý Khinh Diêu không nhìn về phía anh, nhưng anh cảm thấy cô đang cười mỉa anh. Cô thông minh, lại thâm sâu khó lường, có gì mà không hiểu.

Trần Phổ âm thầm nghiêng người, bình tĩnh nói: “Anh sợ em nghĩ anh háo sắc thôi. Chúng mình cứ tiến triển theo tuần tự để em có thời gian làm quen. Anh là bạn trai thì phải đặt cảm xúc của bạn gái anh lên hàng đầu.”

Lý Khinh Diêu chỉ đợi câu này, cô cười tươi roi rói: “Anh nói linh tinh gì đấy? Ai đồng ý hẹn hò với anh? Nụ hôn này là nụ hôn quan tâm mà anh trai nuôi dành cho em gái mà? Em không thèm bạn trai.”

Trần Phổ nghiêng đầu cười, khẽ chửi một câu “Vãi”. Liên quan đến danh phận, anh cũng không buồn che giấu nữa. Trần Phổ kéo cô lại, hôn chụt một cái, sau đó ôm chặt lấy vai cô, cúi đầu nói: “Bớt nói linh tinh đi. Ai là anh trai em? Ai thích làm gì làm, dù sao anh cũng không phải.”

Lý Khinh Diêu: “Vô liêm sỉ.”

Trần Phổ mỉm cười.

Lý Khinh Diêu cầm điện thoại trên bàn lên xem rồi huých anh: “Đã 11 giờ 25 phút rồi, anh mau về nhà đi.”

Phản ứng đầu tiên của Trần Phổ là nụ hôn này kéo dài tận tám phút, anh không phải dạng vừa. Phản ứng thứ hai là anh ở lại nhà cô ba mươi lăm phút, chỉ hơn người trước năm phút.

Thế là, anh giả vờ không nghe thấy lệnh đuổi khách của cô, một tay ôm vai cô, tay còn lại nắm chặt tay Lý Khinh Diêu, niết lòng bàn tay cô liên tục, nói: “Anh còn đôi điều muốn nói với em.”

Lý Khinh Diêu để anh động tay động chân, cô chống cằm, chớp mắt, “Anh muốn nói gì?”

Trần Phổ nhìn chăm chú vào người đang lọt thỏm trong lòng mình và nghiêng đầu hỏi, nhìn đôi mắt trong veo, gương mặt nhỏ xinh và đôi môi đỏ mọng sau khi bị hôn. Anh nghĩ bụng, chẳng trách có những thằng đàn ông mù quáng vì tình, không có bạn gái thì không sống nổi.

Nếu bạn gái đáng yêu thế này thì ai mà chịu được?

Vậy là Trần Phổ nói rất nghiêm túc: “Sau này quan hệ của chúng ta đã khác rồi. Em phải nhớ kỹ trong lòng.”

Lý Khinh Diêu cố tình hỏi: “Nhớ gì?”

Mắt Trần Phổ sáng trong: “Trần Phổ là bạn trai em.”

Lý Khinh Diêu nhìn anh một lát, cô không đồng ý cũng không từ chối, chỉ vuốt ve phác họa từng sợi lông mày của anh, rồi tiếp tục sờ sống mũi cao thẳng, gò má, hình dáng đôi môi và quai hàng góc cạnh.

Rõ ràng cô không nói gì, nhưng Trần Phổ lại thấy cảm động.

Lý Khinh Diêu bỏ tay xuống, Trần Phổ ôm cô dựa vào ghế sô pha, Lý Khinh Diêu tựa đầu vào vai anh, nói: “Em vốn không định ở bên anh sớm như vậy. Bây giờ em chỉ muốn tập trung vào công việc và đi tìm anh trai em. Hẹn hò sẽ bị phân tâm, em cũng cảm thấy đây không phải là thời điểm thích hợp.”

Trần Phổ luồn tay vào tóc cô xoa nhè nhẹ, nói: “Anh cũng nghĩ như vậy. Nếu hôm nay không bị Lạc Hoài Tranh ép đến đường cùng, có lẽ anh sẽ không nói ra đâu.”

“ Hơn nữa hẹn hò công sở không hay lắm nhỉ?”

“Đúng là không hay, e rằng chúng ta có công tư phân minh không thẹn với lòng thì cũng có người lời ra tiếng vào.”

“Thế…”

Cô vừa nói được một chữ thì đã bị Trần Phổ ngắt lời: “Không được, anh đã quyết rồi thì không có chuyện đổi ý đâu. Em đừng nói với anh cứ xem như không có chuyện gì xảy ra, quay về tình trạng trước đây, đừng có mơ. Anh chỉ có thể đồng ý cho chúng ta không công khai, khi đi làm vẫn như bình thường, công ra công tư ra tư. Tan làm về nhà, thời gian riêng tư thì em chính là bạn gái của anh. Không thương lượng thêm gì nữa.”

Lý Khinh Diêu ngẩng đầu nhìn anh như cười như không: “Úi chà, em sợ quá à.”

Trần Phổ lỡ miếng nói ra hết suy nghĩ trong lòng, anh mỉm cười lấy lòng, vội vàng kéo cô lại rồi nói: “Anh chỉ đề xuất phương án giải quyết thôi, em phải gật đầu thì mới được chứ. Em thấy đề nghị của Tiểu Phổ thế nào?”

Lý Khinh Diêu phì cười, rất hài lòng khi thấy anh co được giãn được, cô gật đầu: “Em thấy cũng không phải là không được.”

Trần Phổ thở phào, yêu kín cũng được, anh cũng không định yêu đương rầm rộ với cô, cứ sống như trước kia cũng được, dù là mười ngày nửa tháng mới được hôn cô một cái…cũng được! Chỉ cần cô không chối bỏ là được.

Nhưng thấy cô bình thản, trong lòng Trần Phổ vẫn không khỏi xót xa. Anh hỏi: “Nếu trong lòng em có anh, tại sao trước giờ lại không tỏ rõ, cũng không định hẹn hò với anh, em không sợ anh theo người khác à?”

Trần Phổ anh cũng đâu xấu đến mức đó, sửa soạn một chút cũng có khối người thích mà.

Ai dè Lý Khinh Diêu càng bình thản hơn, “Không thể nào. Em luôn ở bên cạnh anh, con muỗi bay qua em còn biết là đực hay cái thì anh hẹn hò được với ai?”

Trần Phổ: ….

Hóa ra mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát và kế hoạch của cô. Anh biết mọi chuyện giữa hai người, nhưng rung động mơ hồ, những tiểu tiết mập mờ, không phải là ảo giác của anh mà cô đều nắm rõ trong lòng ban tay. Nhưng cô lại cố tình điều khiển toàn bộ tiết tấu, rõ ràng có tình cảm nhưng lại lạnh lùng đến mức vô tình.

Trần Phổ hút sâu một hơi, anh kề trán mình lên trán cô, cọ mạnh vài cái.

Vừa hận vừa yêu là gì? Đây chính là vừa hận vừa yêu. Cuối cùng anh đã cảm nhận được.

Tuy nhiên cọ được một lúc anh lại cười. Trong lòng chỉ cảm thấy thỏa mãn, chỉ cảm thấy hạnh phúc. Đây chính là sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ, đặc biệt là kiểu đàn ông nghĩ thoáng như Trần Phổ. Anh chỉ cần cô bằng lòng ở bên anh là đủ. Quá trình không quan trọng, ai yêu nhiều hơn ai yêu ít hơn anh hoàn toàn không buồn suy nghĩ, tự mình làm khổ mình làm gì? Quan trọng nhất là giành được người trước đã.

Cọ một lát, anh không kìm được mà hôn nhẹ lên bờ môi cô, cọ một lát lại hôn một lát. Lý Khinh Diêu cũng bật cười hỏi anh: “Anh là chim gõ kiến à?”

Tối hôm nay Trần Gõ Kiến tự thấy mình đạt thắng, cuối cùng anh đã thổ lộ hết những lời trong lòng: “Nói thật, trước khi lên tầng, anh còn tưởng mình xong phim rồi. Em chắc chắn sẽ đồng ý lời ngỏ của Lạc Hoài Tranh.”

“Tại sao anh lại nghĩ như vậy?”

Đương nhiên Trần Phổ sẽ không kể chi tiết về chặng đường suy tư của nam phụ số bảy, cũng không nói những lời như em nhìn cậu ta bằng ánh mắt khác hay mỗi lần gặp cậu ta em đều mất kiểm soát cảm xúc, anh đâu có ngu. Anh chỉ mỉm cười, nói: “Anh không biết trong lòng em nghĩ gì, chỉ sợ thôi.”

Lý Khinh Diêu nhướn mày: “Nói thế thì anh ghen lâu nay à?” Lý Khinh Diêu thật sự không nhận ra, cô chỉ biết nhiều khi anh không thoải mái, nhưng anh cũng diễn rất giỏi, trông bình thường suốt mà.

Trần Phổ nói: “Ai trong hoàn cảnh đó mà không ghen cho được? Vì anh rộng lượng nên không ghen đến mất lý trí đấy.”

Lý Khinh Diêu trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh hoàn toàn không cần lo lắng chuyện này. Bắt đầu từ bảy năm trước, em và cậu ấy đã không thể nào ở bên nhau nữa rồi.”

Trần Phổ: “Tại sao? Em có thể tiết lộ được không? Nếu không tiện thì không cần miễn cưỡng, không sao.”

Thực ra Trần Phổ rất muốn biết nguyên nhân. Không vì lý do gì khác, tuy anh rất đồng cảm với Lạc Hoài Tranh nhưng không thể nương tay trên tình trường, đương nhiên anh hy vọng sẽ được nghe Lý Khinh Diêu chính miệng nói ra nguyên nhân cô không thể đến với người đó để diệt trừ hậu hoạn. Thú thực, sự tồn tại của Lạc Hoài Tranh khiến anh gặp chướng ngại tâm lý, đàn ông cũng cần cảm giác an toàn mà.

Lý Khinh Diêu ngẩng đầu nhìn sắc mặt dịu dàng của Trần Phổ. Lý do đó, quá khứ cô vùi sâu trong tim, bí mật nhỏ cô chưa từng tiết lộ với bất cứ ai, đến cả bố mẹ cô cũng không biết. Cô đã nghĩ cả đời này mình sẽ không bao giờ nhắc lại, trừ phi ngày nào đó cô tìm thấy anh trai.

Nhưng Trần Phổ có ý nghĩa đặc biệt đối với cô hơn bất cứ ai khác.

Còn điều gì mà cô không thể thổ lộ cùng Trần Phổ đây?