Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 125




Đôi mắt Trần Phổ sắc như mắt ưng, không bỏ sót bất kỳ nụ cười nào trên khuôn mặt người đối diện như muốn tìm kiếm manh mối ẩn sau nụ cười ấy. Nhưng khi cô vừa dứt lời anh đã lập tức bị thu hút. Trần Phổ kìm nén niềm vui trong lòng, hỏi cô: “Tạm biệt? Cậu ta định đi đâu mà phải tạm biệt?”

“Có thể cậu ấy sẽ đến Thanh Hoa học.”

“Sau này không về nữa à?”

“Ai mà biết, cậu ấy còn muốn học lên Thạc sĩ, Tiến sĩ. Sau này còn muốn ở lại trường Đại học nào đó để nghiên cứu hoặc giảng dạy. Đường dài không ngại khó khăn. Có khi phải học mười năm, tám năm mới xong.”

Trần Phổ cực kỳ bình tĩnh kiểm soát cơ mặt mình để không nở nụ cười. Anh cúi đầu, thong thả rót thêm cho mình một tách trà, sau đó hỏi cô rất nghiêm túc: “Sao em không uống trà? Trà tôi tặng em thuộc loại hảo hạng, thơm lắm đấy.”

Thú thực Lý Khinh Diêu không thể nhìn nổi bộ dạng giấu đầu hở đuôi, hớn hở ra mặt của anh. Cô cũng buồn cười nhưng cố kìm lại, trả lời lạnh nhạt: “Uống rồi. Em và Lạc Hoài Tranh mới vừa uống xong.”

Trần Phổ sắp sửa độc chiếm sàn đấu đương nhiên sẽ không bị tổn thương bởi lời nói này. Anh mỉm cười nói: “Người ta sắp đi rồi, thiết đãi bằng trà ngon cũng phải. Ngày mai tặng cậu ấy một hộp nữa, tiền tôi lo.”

Lý Khinh Diêu:…

Ai ngờ Trần Phổ bất thình lình hỏi tiếp: “Cậu ta đã tỏ tình với em đúng không?”

Lý Khinh Diêu nhìn anh đầy nghi hoặc, không biết anh dựa vào đâu để đưa ra phán đoán như vậy. Tuy nhiên, nếu anh nhìn Lạc Hoài Tranh bằng con mắt của cảnh sát hình sự thì đoán trúng cũng không phải là điều bất ngờ. 

Thế nhưng, khi Lý Khinh Diêu nhìn thấy đôi mày đang nhướn cùng nụ cười trên khóe môi anh, cô bỗng nhiên hiểu ra tại sao anh lại hỏi một câu thừa thãi như vậy. Cô biết anh đã đoán ra được điều gì và muốn nghe chính miệng cô nói ra đáp án gì.

Lý Khinh Diêu thờ ơ nói: “Trần Phổ, làm người đừng có quá đáng quá.”

Trần Phổ dửng dưng: “Tôi quá đáng chỗ nào? Anh trai em hiện không ở đây, tôi trông em giúp cậu ấy. Nhân sinh đại sự của em tôi đương nhiên phải hỏi rõ ràng.”

Lý Khinh Diêu nghĩ bụng để xem anh diễn thế nào rồi trả lời: “Đúng là cậu ấy có nói một vài chuyện. Nhưng sau đó em và cậu ấy đều nhất trí cho rằng làm bạn vẫn tốt hơn. Chúng em đều có con đường của riêng mình. Được chưa? Còn muốn hỏi gì nữa?”

“Không còn.” Cuối cùng nụ cười cũng nở trên môi Trần Phổ. Ánh mắt anh sáng long lanh, gương mặt rạng rỡ. Vốn dĩ hôm nay anh đã rất điển trai, giờ cười lên lại càng cuốn hút hơn.

Lý Khinh Diêu không đỡ nổi. Cô lập tức cúi đầu xem điện thoại rồi gõ bàn: “Đã 11 giờ 05 phút rồi. Còn chuyện gì nữa?”

Trần Phổ đã chuẩn bị văn thơ lai láng, nhưng hiện tại mối quy đã được giải quyết hoàn toàn. Anh đã thả lỏng người, cũng không nhất thiết phải nói ngay bây giờ. Hơn nữa, hình như Lý Khinh Diêu đã khá gắt gỏng rồi, anh nghĩ hôm nay không phải thời điểm thích hợp.

Thế là, Trần Phổ chậm rãi đứng dậy, nói: “Không có chuyện gì, tôi chỉ ghé qua thăm em một lát thôi. Vậy tôi xin phép.”

Lý Khinh Diêu tiễn anh ra tận cửa, nói mỉa: “Ái chà, hóa ra không có chuyện gì à? Không có gì mà nửa đêm nửa hôm anh sửa soạn chải chuốt thế này, em còn tưởng anh đi xem mắt hay hẹn hò đấy. Hay là định đến quán bar tìm bạn giường?”

Trần Phổ đứng trước cửa, nói rất nghiêm túc: “Bar gì mà bar. Tôi chưa bao giờ đến mấy nơi đèn mờ đó. Nhà tôi…từng giục tôi đi xem mắt, nhưng tôi không đi, có chết cũng không đi.”

Lý Khinh Diêu nhịn cười, phụng phịu nói: “Thích đi thì đi, ai quan tâm.” Cô nhiệt tình mở cửa giúp anh, nói: “Thôi, phắn ngay. Tối nay ở chỗ em không xảy ra chuyện gì cả, anh yên tâm rồi chứ?”

Nói xong, bản thân Lý Khinh Diêu cũng sững sờ.

Trần Phổ vốn định bước ra ngoài thì đột nhiên dừng lại, đứng im tại chỗ.

Lý Khinh Diêu quay đầu vội vã đi vào trong nhà, “Tạm biệt, không tiễn. Nhớ đóng cửa lại giúp em.”

Trần Phổ xoay người nhìn bóng dáng cô gái đang chạy trốn, anh trở tay đóng cửa cái “sầm” rồi lại đi vào nhà.

Lý Khinh Diêu nghe thấy tiếng bước chân của anh ngày càng gần. Cô cúi đầu dọn dụng cụ pha trà, tách trà, khăn giấy trên bàn, động tác máy móc và nhanh nhẹ như không cảm nhận được gì.

Trần Phổ chậm rãi hít một hơi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô. Anh đứng cách một bước sau lưng cô, hỏi chậm và rõ: “Tại sao em từ chối người đàn ông khác mà lại bảo tôi yên tâm?”

Anh vừa dứt lời, đôi tai của Lý Khinh Diêu liền tê rần.

Cô im lặng, cũng không nhìn anh, chỉ mang dụng cụ pha trà vào trong bếp. Trong lúc quan trọng này, Trần Phổ có thể lùi bước được ư? Có thể tha cho cô ư? Anh lập tức theo cô vào trong bếp. Không gian bếp nhỏ hẹp, cô đứng trước bồn rửa bát rửa dụng cụ pha trà. Anh lại đến gần, chậm rãi hỏi cô: “Sao em biết tôi không yên tâm?”

Lý Khinh Diêu giữ im lặng suốt, giống như đến tiếng muỗi vo ve cô cũng không nghe thấy. Nhưng Trần Phổ đã nhìn thấy đôi tai và gò má của cô thường ngày trắng như ngọc mà nay đã đỏ bừng. Cô nàng thường ngày mặt dày không kiêng kị gì giờ đây lại đến cả chiếc cổ thon cũng bắt đầu đỏ lên.

Trong trái tim Trần Phổ vui buồn đan xen, chua xót khổ sở. Cảm giác đó vừa xót xa vừa ngọt ngào như tờ giấy ráp thô cứng nhất nhẹ nhàng mài lên con tim đã tan vỡ trong những ngày qua. Và rồi con tim ấy đột nhiên nảy lên và đập rộn ràng.

Anh nghĩ, hóa ra cô biết tất cả. Tấm lòng anh, ánh mắt anh, sự căng thẳng của anh cô đều cảm nhận được. Nhưng cô nàng này quá cao tay, rõ ràng trong lòng cũng đã rung động, nhưng lại cứ im ỉm, cũng không đối xử với anh quá nhiệt tình. Nếu hôm nay cô không lỡ lời thì anh  nghĩ Lý Khinh Diêu sẽ vẫn còn tiếp tục giả vờ, giả vờ thờ ơ, giả vờ tự tin. Dù anh có đau khổ vì tình đến mức thổ huyết, hết ngụm này đến ngụm khác, cô cũng sẽ không mở lời dễ dàng.

Đương nhiên anh không phải kiểu đàn ông buộc con gái phải mở lời trước. Nhưng cô giấu kỹ quá, trái ngọt này đến quá bất ngờ nên Trần Phổ không mở cờ trong bụng như trúng số. Anh chỉ cảm thấy sự ngọt ngào cứ ập đến, còn cả nỗi xót xa và tủi thân không muốn để ai biết.

Tuy nhiên chắc chắn Trần Phổ sẽ không bao giờ biểu lộ những cảm xúc này ra ngoài. Mầm hoa trong tim anh sống dở chết dở suốt mấy tháng qua nhưng vẫn kiên cường vươn lên. Lúc này, một chậu phân bón cao cấp xanh mướt đổ ập xuống, khiến nụ hoa chất chứa tình yêu của anh bàng hoàng. Nó còn biết làm thế nào đây? Chỉ biết vừa khóc nức nở vừa tận hưởng ân huệ trời ban.

Trần Phổ bình tĩnh lại, anh nhận ra, mình là đàn ông, phải làm chủ được tình thế. Nếu đêm nay mà không làm được trò trống gì thì anh đúng là đồ con lợn!

Nhịp tim đang kìm nén dần dà đập loạn xạ. Anh nở nụ cười, nhấn nút máy hút mùi, người cũng nhích đến gần. Anh cúi đầu vừa ngắm nhìn gương mặt ửng đỏ hiếm thấy của cô, vừa hỏi: “Nói đi nào, sao em không nói gì nữa thế? Bình thường em nhanh mồm nhanh miệng lắm cơ mà?”

Lúc này Lý Khinh Diêu cũng không khá hơn. Mặt đỏ bừng, người đờ đẫn, lòng rối như tơ vò. Bình thường cô ức hiếp Trần Tiểu Phổ là một chuyện. Nhưng nếu Trần Tiểu Phổ túm chặt lấy đuôi cô, nhìn cô chằm chằm không dời giống như đàn ông đối xử với phụ nữ thì đó lại là một chuyện khác.

Cô ném khăn lau vào bồn rửa bát, đẩy lồng ngực anh rồi trốn ra phòng khách, cãi bướng: “Anh dông dài gì thế? Có về hay không thì bảo?”

Trần Phổ thong dong đi về phòng khách, anh ngồi chồm hỗm trên sô pha, nói: “Dduong nhiên tôi không đi.”

“Đã 11 giờ 05 rồi!”

Trần Phổ thấy cô căng thẳng như một chú nhím. Anh nghĩ ngợi rồi vỗ vỗ sô pha bên cạnh, nói rất dịu dàng: “Không đùa nữa. Em lại đây, chúng ta bình tĩnh nói rõ chuyện này.”

Hôm nay Lý Khinh Diêu như lâm trận, đầu óc chưa kịp nhảy số, nghĩ bụng chuyện này nói rõ kiểu gì?

Nhưng thua người không thua trận, đây là nhà của cô! Thế là Lý Khinh Diêu bước tới ngồi ghé xuống sô pha, một tay đặt lên thành ghế, bắt chéo chân, hất cằm: “Anh nói đi.”

Cô chưa nói hết câu, Trần Phổ đã đột nhiên xoay người lại, áp sát vào cô. Một tay anh đặt lên bức tường sau gáy cô, tay còn lại giữ chặt vai cô. Đây là lần đầu tiên Lý Khinh Diêu cảm nhận được hai người chênh lệch vóc dáng rõ ràng. Khi anh khống chế cô, cô hoàn toàn không có thời gian phản ứng và cơ hội phản kháng. Lúc này anh gần như che khuất toàn bộ tầm nhìn của cô, trước mắt cô chỉ có anh.

Lý Khinh Diêu biết mình đã mắc bẫy. Tên này, trong chuyện này mà cũng xảo quyệt cho được!

Nhưng lúc này gương mặt của Trần Phổ chỉ cách cô vài centimet, hơi thở của anh nhẹ nhàng phả lên khuôn mặt cô. Cơ thể của anh cũng ở sát gần, khiến cô nằm trọn trong lòng anh, gần như không có kẽ hở.

Ánh mắt anh sâu thẳm, cứ như đây là lần đầu tiên anh ngắm nghía cô kỹ lưỡng đến vậy. Anh ngắm mái tóc cô, ngắm gò má ửng hồng của cô và cũng nghía đôi môi đỏ mọng của cô. Yết hầu anh lăn khẽ, nét mặt căng thẳng. Sau đó anh giơ tay lên, đầu ngón cái nhẹ nhàng xoa đôi môi cô.

Ý đồ của động tác này quá rõ ràng. Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, nhìn phản ứng của cô.

Trần Phổ không biết từ trong ra ngoài, từ trái tim đến làn da của Lý Khinh Diêu đều run nhè nhẹ. Cảm giác đó rấy nhỏ, từ nơi ánh mắt anh dừng lại đến nơi hơi thở anh xâm nhập rồi đến mỗi một nơi làn da anh kề sát, lông tơ của cô đều dựng hết lên. Khi ngón cái của anh chạm vào, đôi môi cô bất giác hé mở. Cô cảm thấy cổ họng khô khốc, đầu óc nóng ran. Nhưng ánh mắt cô vẫn mở to, nhìn thẳng vào mắt anh.

Nhìn vào đôi mắt trong veo như biết nói ấy, cảm giác mãnh liệt trước nay chưa từng có chợt bùng lên trong cơ thể Trần Phổ. Cảm giác đó kích thích đến nỗi khiến linh hồn anh cũng bắt đầu run rẩy. Nó chạy dọc từ xương cụt lên thẳng bên trên rồi nổ tung trong đầu anh, lan khắp huyết mạch cốt xương trong cơ thể. Anh hôn cô thật sâu.