Lý Khinh Diêu thấy anh tiến vào từng căn phòng, cầm bức ảnh hỏi thăm. Cô thấy ai cũng lắc đầu nhưng anh vẫn giữ bình tĩnh. Cô thấy anh đến con hẻm chất đầy rác, quan sát tỉ mỉ hoàn cảnh và địa hình rồi cúi đầu đánh dấu lên tấm bản đồ trong tay. Cô thấy anh đi vào Ủy ban Phường, cầm ra một xấp tài liệu. Thấy anh đói bụng, mua vài chiếc bánh bao bên vệ đường ăn ngấu nghiến cho xong bữa.
Ngày hôm đó Trần Phổ tìm đến tận mười một giờ đêm.
Cuối cùng, Lý Khinh Diêu trốn trong góc tối ở góc tường, thấy Trần Phổ ngồi bừa xuống một bậc thềm lề đường. Mặt đất bẩn thỉu, rác rưởi vương vãi nhưng hình như anh không quan tâm. Bởi vì trông anh thật sự rất mệt mỏi, gương mặt đờ đẫn.
Sau khi ngồi xuống, anh đặt hai tay lên đầu gối, thẫn thờ nhìn về phương xa rồi thình lình nằm ngửa ra thảm cỏ ven đường. Anh giơ tay, dùng mu bàn tay che mắt, nằm im một lúc lâu.
Khoảng mười mấy phút sau, Trần Phổ dường như đã được sạc đầy điện, anh lại bật người dậy, đi ra ngoài khu vực này.
Đã về khuya, đường xá vắng tanh. Anh đi được một đoạn thì bất thình lình hô to: “Lý Cẩn Thành.”
Lý Khinh Diêu giật mình.
Nhưng đương nhiên sẽ không có ai trả lời anh.
Đi thêm vài bước nữa, anh lại hét lên: “Lý Cẩn Thành! Cậu về đây ngay!”. Khẩu khí rất hung dữ.
Sau khi hét xong, nét mặt anh rất bình tĩnh, giống như chưa làm gì cả. Nhưng trông anh cũng không tức giận hay đau lòng. Anh thậm chí còn vừa đi vừa nhảy, lại còn nhảy rất cao, làm động tác ném bóng vài lần rồi dần dần hòa cùng màn đêm.
Lý Khinh Diêu không biết tại sao. Đã lâu lắm rồi cô không khóc, lúc đó tuyến lệ của cô cứ như đã bị chặn. Nhưng đêm hôm nay, chứng kiến một buổi tối bình thường nhất của Trần Phổ, nước mắt cô đã lăn dài.
Cô rất muốn đi theo anh một đoạn nữa, nhìn anh, nghe anh nói gì đó, hoặc là nghe anh gọi tên anh trai cô. Nhưng cô không dám đi theo anh tiếp, phía trước đường rộng đèn sáng, cô lại khóc nên sợ bị anh phát hiện.
Cô luôn biết anh đang tìm anh trai cô, biết anh có tình có nghĩa, tính tình ngang bướng, vô cùng dũng cảm. Nhưng trước hôm nay, mọi thứ liên quan đến Trần Phổ đều là một khái niệm, là một đoạn mô tả, là một anh được người khác kể lại.
Mãi cho tới đêm hôm nay, cô mới biết người tên Trần Phổ rốt cuộc là người như thế nào, đang trải qua cuộc sống ra sao. Rõ ràng anh vẫn còn trẻ trung, chỉ mới hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, lại còn điển trai, chính trực, gia đình có điều kiện. Anh chính là người tình trong mộng của biết bao cô gái, nhẽ ra phải tận hưởng cuộc sống tự do tự tại.
Nhưng anh dường như đã quên hết tất cả, cũng không bận tâm điều gì. Ở những góc khuất không ai biết, trong mỗi mùa hè nóng bức và mùa đông giá rét, anh cứ như một hiệp sĩ trầm mặc, âm thầm kiên trì vì niềm tin trong tim. Anh không nhận được bất cứ lời ngợi khen nào, thậm chí cũng không ai trả lời. Nhưng hình như anh không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn làm những gì mình muốn.
Rất nhiều ngày sau đó, Lý Khinh Diêu cứ như người mất hồn. Hình ảnh của Trần Phổ luôn hiện hữu trong đầu cô. Mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt sâu sáng ngời, động tác ném bóng đẹp trai, và cả bộ dạng ngốc nghếch khi ăn bánh bao. Mỗi một chi tiết được phác họa rõ nét trong đầu cô.
Cô cũng bắt đầu quan tâm đến tất cả thông tin liên quan đến Trần Phổ, trực tiếp hoặc gián tiếp, dù chỉ là những chuyện nhỏ nhặt. Cô tìm trên mạng ảnh chụp của bố anh và anh em anh, tìm kiếm bóng hình anh từ những đường nét của họ. Cô theo dõi mọi tài liệu và thông báo công khai ở phân cục anh làm việc. Là sinh viên thực tập nên cô có thể truy cập vào hệ thống nội bộ, biết được những vụ án Trần Phổ tham gia điều tra hoặc các khóa huấn luyện anh tham gia. Đôi khi cô còn nhìn thấy được họ ăn món gì tại nhà ăn.
Sau này, cô đã đến Gia viên Triều Dương rất nhiều lần nhưng không còn gặp lại anh. Tuy nhiên, cô cũng không dám đi tìm anh, bởi vì cô không biết nên nói gì với anh.
Tình trạng ấy kéo dài suốt hai tháng, Lý Khinh Diêu bỗng nhiên nhận ra: Mình đang làm gì?
Nếu một cô gái tự dưng tự đế theo dõi và thu thập tất cả thông tin về một người đàn ông thì có nghĩa là gì?
Rõ ràng chỉ gặp nhau một lần, nhưng cô đã biết anh rất lâu rồi.
Sau Lạc Hoài Tranh, Lý Khinh Diêu chưa bao giờ nghĩ tình yêu sau này sẽ thế nào? Nhưng khi trong đầu cô xuất hiện hình ảnh Trần Phổ nằm trên bãi cỏ bên lề đường ở Gia viên Triều Dương trong bộ dạng mệt mỏi và chán nản, cô bỗng dưng cảm thấy nếu tình yêu mang hình dáng của người đó, có lẽ cô cũng có thể chấp nhận.
Dù là ngỡ ngàng, rung động, cảm động hay cùng chung cảnh ngộ cũng được…Lạc Hoài Tranh đã từng nói rồi mà? Tình yêu trên đời vốn dĩ muôn hình vạn trạng, có rất nhiều nguyên nhân và kết quả khác nhau.
Chỉ nhìn anh một lần nhưng cô đã rất thích, vậy thì có gì mà không được?
Sau đó, cô đã đến đội cảnh sát anh làm việc. Nhưng cô không biết cách gần gũi với một người. Trước giờ luôn là người khác théo đuổi cô, cô chưa từng chủ động với ai. Thời học sinh, đến cả thần đồng Lạc Hoài Tranh cũng phải cúi đầu theo đuổi rất lâu cô mới gật đầu.
Phong cách lạnh lùng đôi khi cũng đồng nghĩa với vụng dại. Vì vậy, ban đầu cô đã tán tỉnh anh nửa đùa nửa thật, vừa để cố gắng cho tình cảm khó hiểu trong lòng, đương nhiên cô cũng chuẩn bị sẵn tinh thần không chịu trách nhiệm. Bởi nhẽ cô vẫn chưa hiểu rõ về anh. Lỡ như anh không giống như tưởng tượng của cô, cô cũng có thể bỏ của chạy lấy người và nói với anh một câu đểu cáng và kinh điển: Em chỉ đùa thôi, trước giờ em luôn xem anh như anh trai mà.
Nhưng phản ứng của Trần Phổ lại nằm ngoài dự tính của cô. Anh nghiêm khắc dạy bảo cô một phen, nói với cô rằng em không được tán tỉnh tôi. Nếu tôi thật sự là một kẻ háo sắc thì em định giải quyết hậu quả thế nào?
Trong bài kiểm tra đầu vào của Lý Khinh Diêu, Trần Phổ đã đạt điểm số tuyệt đối.
Sau đó, hình ảnh người đàn ông Lý Khinh Diêu tưởng tượng trong lòng dần dần trở nên sinh động và phong phú hơn. Anh không chỉ là thanh niên mệt mỏi ngồi trên bậc thềm lề đường chạng vạng hôm đó.
Anh rất kiên nghị và thông minh, bất kể gặp phải khó khăn gì trong quá trình điều tra vụ án, anh vẫn giữ vững quan điểm của mình, tìm cách vượt qua chướng ngại để tìm ra sự thật. Nhưng trái tim anh lại rất mềm mại, mềm mại đến độ thật thà, dù cô bắt nạt, sai sử thế nào anh cũng chỉ mỉm cười thoải mái, không quan tâm đến lòng tự tôn của đàn ông. Đôi khi anh cũng rất kiêu, miệng thì nói lời canh đắng, nhưng chỉ cần chạm vào tay cô hay ôm vai cô là đã đỏ mặt tía tai, còn giả vờ bình tĩnh…
Trần Phổ mà cô đã biết rất nhiều năm không còn là một cái tên, một lời đồn hay là một hình ảnh mờ nhạt. Anh hiện hữu bên cạnh cô một cách chân thực và sống động, cùng cô trải qua bao nhiêu ngày đêm.
Ngay lúc này, anh đang ngồi trước mặt cô, trêu đùa con tim cô bằng đôi mắt cuốn hút chưa từng có.
Nhưng, Lý Khinh Diêu không sợ, binh đến tướng ngăn nước đến đất chặn. Dù Trần Tiểu Phổ có giả vờ thâm trầm đến đâu thì trước mặt cô anh mãi mãi là Trần Tiểu Phổ, cô để anh làm phản được mới lạ đấy.
Thế là, cô giả vờ không hiểu mập mờ trong lời nói của anh, vẫn khoanh tay trước ngực, ngón tay phải thong thả vỗ lên cánh tay trái của mình, bình tĩnh trả lời anh: “Cậu ấy đến, cậu ấy đến…”
Nhận ra mình hoảng loạn đến mức lắp bắp, Lý Khinh Diêu thẹn quá hóa giận, mặt mũi đỏ bừng lên. Cô kiên quyết không nhìn vào mặt anh, quay đầu hít một hơi thật sâu rồi mới trả lời rất trôi chảy: “Cậu ấy đến tạm biệt.”