Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 123




Lý Khinh Diêu cau mày, không hề nể nang khi nói chuyện với Trần Phổ: “Đội trường Trần, một nam cấp trên như anh nửa đêm nửa hôm tự dưng đến nhà nữ cấp dưới ngồi một lúc, anh thấy có phù hợp không?”

Trần Phổ:…

Trần Phổ: “Cho tôi vào hay không, em cứ nói thẳng!”

Lý Khinh Diêu lườm anh, quay đầu đi vào trong phòng.

Ý là…cho anh vào à?

Trần Phổ mưng thầm, không quên thay dép lê. Anh cúi đầu nhìn đôi dép lê nam anh thường hay đi khi đến nhà cô. Đôi dép không nằm trên giá để mà lại nằm trên sàn nhà bên cạnh cửa ra vào.

Trần Phổ bình tĩnh cúi xuống xoay đôi dép đang hướng ra ngoài vào trong rồi đi vào.

Anh nhịn.

Có lẽ là do biến động cảm xúc quá mạnh, mạnh đến mức khi Trần Phổ thật sự bước vào nhà Lý Khinh Diêu, đầu óc anh trống rỗng đờ đẫn, nhưng lại rơi vào mâu thuẫn tư tưởng căng như dây đàn. Vậy nên tối hôm nay anh còn mẫn cảm hơn cả khi đột nhập vào hang ổ của tội phạm nguy hiểm.

Cái anh để ý đầu tiên chính là đôi mắt Lý Khinh Diêu. Dù cô đã tắm rửa, nhưng đôi mắt vẫn sưng đỏ.

Lại khóc nữa rồi. Nhưng không sao cả, có lần nào gặp riêng Lạc Hoài Tranh mà cô không khóc đâu?

Khóc nhiều lần rồi mà vẫn chưa quay lại với nhau. Không sao.

Sau đó, Trần Phổ nhìn thấy một số tờ giấy ăn trong thùng rác, giấy ăn cô dùng hôm nay không nhiều bằng lần trước lúc cô và Lạc Hoài Tranh nhìn nhau khóc trong văn phòng. Tâm lý Trần Phổ vẫn chấp nhận được chuyện này.

Lý Khinh Diêu đang dọn tách trà đã dùng, cô lấy một tách trà sạch khác đưa cho Trần Phổ. Rồi lại cầm ấm nước sôi đến rót thêm nước sôi vào trong ấm trà. Trong mắt Lý Khinh Diêu, chuyện này quá đỗi bình thường. Trà Trần Phổ tặng cô rất đắt đỏ, cô và Lạc Hoài Tranh chỉ uống hết nước đầu, đương nhiên không được đổ vội. Cô tiếp tục pha cho Trần Phổ uống, dù sao cũng là người nhà mình.

Nhưng trong mắt Trần Phổ, chuyện này lại khiến trái tim thủy tinh của anh tan nát. Cô dùng trà anh tặng để đãi Lạc Hoài Tranh. Trà này không bán trên thị trường, tháng trước anh phải giành mãi từ chỗ anh hai mới lấy được. Cô còn cho anh uống trà thừa của Lạc Hoài Tranh. Anh tặng cô tận một kí, trong khi bố mẹ anh chỉ lấy được nửa ký! Vậy mà bây giờ cô lại không nỡ pha trà mới.

Anh…nhịn tiếp.

Trần Phổ liếc nhìn ghế sô pha, chỉ có một phần bọc sô pha hơi nhăn, chứng tỏ đã từng có người ngồi. Còn chiếc ghế Lý Khinh Diêu thường ngồi đặt chếch bàn uống nước. Chứng tỏ hai người ngồi nói chuyện cách nhau ít nhất một mét, không tiếp xúc gần. Ít nhất là lúc đang ngồi.

Trần Phổ nhớ lại nét mặt Lạc Hoài Tranh lúc lên tầng, chỉ e phía trước có xe tăng cũng không ngăn nổi cậu ta. Trần Phổ cá chắc tên nhóc kia đã tỏ tình với Lý Khinh Diêu. Chung quy, không ai hiểu đàn ông bằng đàn ông mà.

Tuy nhiên, Trần Phổ cũng phát hiện thời gian Lạc Hoài Tranh đến và đi chỉ chưa đầy nửa tiếng.

Trần Phổ không biết người khác thế nào, nhưng nếu là anh, tối hôm nay có được cô bạn gái quý giá thế này, làm gì có chuyện anh chỉ ở lại nửa tiếng rồi đi. Như vậy thì vô dụng quá.

Trần Phổ lại quan sát nét mặt hiện tại của Lý Khinh Diêu. Trông cô khá mệt mỏi, tâm trạng không tốt, khóe mắt đuôi mày không hằn dấu vết sau đắm say.

Cho nên tất cả dấu hiện đều chứng minh hai người họ…không quay lại với nhau?

Lý Khinh Diêu đã pha trà xong, cô thật sự bó tay, ngồi lại chiếc ghế cũ, vị trí cũ, nhìn Trần Phổ còn đang đứng đực ra đó, không biết đang nghĩ gì. Cô nói: “Ngồi xuống đi chứ. Có gì thì nói nhanh đi, em buồn ngủ.”

Trần Phổ “ừ” một tiếng.

Sau khi ngồi xuống, Trần Phổ mới phát hiện mình ngồi tại vị trí Lạc Hoài Tranh từng ngồi hồi nãy. Anh lại ngẩng đầu lên, nhìn Lý Khinh Diêu cau mày tựa vào ghế, anh bỗng thấy đồng cảm với Lạc Hoài Tranh.

Trần Phổ cuộn tay che miệng, ho khẽ một tiếng, kìm nén nhịp tim đập thình thịch. Anh nở nụ cười hiền hòa, hỏi cô: “Lạc Hoài Tranh đến đây làm gì?”

Lý Khinh Diêu thong thả trả lời: “Hình như chuyện này không liên quan gì đến anh?”

Trần Phổ nhìn cô cố tỏ ra lạnh lùng, anh cúi đầu uống cạn tách trà. Sau đó, anh hơi nghiêng đầu, nhìn cô và nói: “Nếu tôi nói có liên quan đến tôi thì sao?”

Trần Phổ vừa dứt lời, cả căn phòng đều trở nên yên tĩnh.

Lý Khinh Diêu sững sờ một lát rồi mới nhìn thẳng vào đôi mắt anh.

Trần Phổ lúc này hoàn toàn khác với các hình tượng Trần Phổ trước đây. Ánh đèn ấm áp phủ lên khuôn mặt đẹp trai hơn bao giờ hết của anh tối hôm nay, soi tỏ bờ vai và cánh tay anh. Bao nhiêu lạnh lùng, kiêu ngạo hay là sự dịu dàng, bất cần chỉ thể hiện trước mặt cô đều đã biến mất. Anh ngồi thẳng lưng, tóc đen nhánh bóng bẩy. Khuôn mặt anh rất nghiêm túc, đôi mắt đen láy cố chấp đang nhìn chằm chằm vào cô.

Đây không phải là đôi mắt của Trần Tiểu Phổ nhà cô, đôi mắt đó là đôi mắt của một người đàn ông thực thụ. Đương Trần Phổ quyết định không nhẫn nhịn nữa, anh đã dùng đôi mắt thẳng thắn này nhìn cô, con tim Lý Khinh Diêu giống như lọ mực đen với cổ bình nhỏ hẹp và chất mực lạnh băng bỗng dưng đổ hết xuống đất. Trên mặt đất toàn là vệt mực loang lổ, cô nhất thời không biết cách dọn dẹp.

Khi nhìn vào ánh mắt Trần Phổ, Lý Khinh Diêu lại thất thần đến lạ.

Cô nhớ đến ba năm trước, lần đầu tiên cô gặp Trần Phổ.

Lúc đó Trần Phổ không hề hay biết.

Chạng vạng cuối hạ, lúc đó cô là sinh viên năm cuối và đang quyết định hướng đi cho tương lai. Cuối tuần, Lý Khinh Diêu về nhà, thời gian rảnh rỗi cô lại một mình đến Gia viên Triều Dương tìm kiếm manh mối.

Lúc đó, cô đã nắm vững kiến thức điều tra hình sự cơ bản, và cũng bắt đầu vạch ra những bước đi và phương pháp rõ ràng trong chuyện tìm kiếm anh trai.

Nhưng kỳ lạ là cô vẫn luôn không ngừng tìm kiếm, cô cũng biết có một người tên là Trần Phổ cũng đang miệt mài tìm kiếm. Anh còn từ chối thăng chức, xin được điều đến đội cảnh sát anh trai cô từng làm việc. Đây là những gì bố cô kể cho cô nghe. Nhưng hai người ở cùng một khu vực, cùng làm một chuyện suốt mấy năm trời nhưng chưa từng gặp nhau.

Có lẽ là vì Gia viên Triều Dương quá lớn.

Vậy nên biết cái tên Trần Phổ bảy, tám năm trời, nhưng cô chưa từng gặp người thật. Tuy nhiên cô đã từng nhìn thấy anh qua ảnh và video, cô thậm chí cũng đã nhìn thấy lúc anh mặc mỗi quần lót trong cuộc gọi video với anh trai.

Ngày hôm đó cũng giống như mọi ngày. Lý Khinh Diêu tìm cả ngày trời nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Cô mệt lử nên đứng cạnh một tiệm tạp hóa nghỉ ngơi uống nước. Đúng lúc này, cô nhìn thấy một người đi ra từ con hẻm đối diện.

Người đó rất cẩu thả, anh vừa đi vừa giơ chai nước khoác lên dội từ trên đỉnh đầu dội xuống rồi gãi đầu và lau mặt, đầu tóc ướt nhẹp anh cũng không hề bận tâm. Có lẽ là vì anh thật sự quá nóng.

Hết sạch chai nước, người đàn ông hao hao Trần Phổ ném chai nước vào trong thùng rác, rồi kéo áo phông đen lên đến ngực, rũ vài lần. Sau đó, anh ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt đẹp trai góc cạnh rồi tiếp tục tiến vào một con hẻm khác.

Lý Khinh Diêu bám theo anh từ xa, cách khoảng chừng năm mươi mét.

Có lẽ ngày hôm đó Trần Phổ cũng tìm đến nỗi mệt rã rời, hoặc có lẽ là những con đường ở Gia viên Triều Dương quanh co khúc khuỷu, dòng người đông đúc, còn cô theo học tại trường cảnh sát suốt bốn năm trời, đương nhiên cũng đã rèn được kỹ năng theo dõi. Anh dường như không phát hiện cô bám theo mình.