Nhân viên phục vụ mang thực đơn đến, Lạc Hoài Tranh đưa thực đơn cho Lý Khinh Diêu. Lý Khinh Diêu bảo Lạc Hoài Tranh gọi món, anh liền không khách sáo nữa. Đây là một nhà hàng kết hợp đồ ăn Quảng Đông và Hồ Nam. Lạc Hoài Tranh nhìn những tấm ảnh trong thực đơn, anh nhớ đến sở thích ăn uống thanh đạm của Lý Khinh Diêu hồi Trung học.
Lúc đó, thi thoảng cô mới ăn xiên nướng và xiên bẩn với anh. Ở nhà ăn trường học, cô rất ít khi gọi thịt cá, chỉ ăn các món xào hoặc là rau củ. Ăn malatang cô cũng chọn toàn rau củ, cùng lắm là cho thêm cá xiên, đậu phụ và trứng cút. Còn bánh rán, Lý Khinh Diêu thích vị dưa chuột và trứng gà tươi, nhiều lắm chỉ cho thêm một ít chà bông, còn chê chà bông quá dầu mỡ.
Lạc Hoài Tranh cúi đầu, nụ cười hiện lên trên gương mặt. Anh nhanh chóng quyết định, gọi một đĩa tôm nõn xào ngô nếp, hai bát súp bóng cá, một đĩa rau rồi đưa thực đơn cho cô: “Cậu chọn thêm hai món đi.”
Lý Khinh Diêu nói: “Chắc đủ rồi nhỉ?”
“Không đủ, phần ăn ở đây ít lắm.”
Lý Khinh Diêu nhận thực đơn, cô nhìn những món ăn anh gọi nghĩ bụng Bồ Tát đúng là Bồ Tát, khẩu vị khác hẳn với những người đàn ông thô lỗ. Cô cũng thích những món ăn này nhưng vẫn lật đến trang cuối trong thực đơn, mắt Lý Khinh Diêu sáng lên, cô hỏi phục vụ: “Lẩu sách bò và bò nấu cay món nào ít hơn?”
Phục vụ: “Như nhau ạ.”
“Vậy cho một phần….lẩu bò.” Cô nhìn Lạc Hoài Tranh: “Thêm hai món đậm đà không sao chứ?”
Lạc Hoài Tranh: “…Đương nhiên không sao.”
Một người ít bộc lộ cảm xúc như Lạc Hoài Tranh đương nhiên sẽ không hỏi tại sao khẩu vị của cậu lại thay đổi nhiều thế. Lần này anh có thể cảm nhận rõ ràng rằng bảy năm trôi qua, cả hai đều đã thay đổi.
Tất cả các món ăn đều đã được mang lên, nhìn những mõn ăn tinh xảo và hấp dẫn, Lý Khinh Diêu ăn thử vài miếng, quả nhiên món nào cũng ngon.
“Nhà hàng này được phết.” Cô khen.
Lạc Hoài Tranh cười tươi.
Lý Khinh Diêu nhìn sách bò tươi roi rói trong nồi lẩu sách bò, cô bất chợt liên tưởng đến Trần Phổ. Chắc anh chàng đã xử lý gọn hai bát mì tôm rồi, bây giờ chắc chắn là đang tập tạ và nhảy dây. Anh là người kỷ luật nhất mà cô từng gặp.
“Tớ muốn hỏi cậu thêm một chuyện riêng.”
Nhìn thấy Lý Khinh Diêu ăn ngon lành, Lạc Hoài Tranh cũng thấy thèm, tâm trạng vui vẻ. Có một chuyện đã đè nặng trong lòng anh từ rất lâu nhưng giờ đây có thể hỏi cô một cách dễ dàng rồi.
“Còn chuyện gì nữa?” Lý Khinh Diêu nhai kỹ rồi nuốt miếng huyết vịt, đặt đũa xuống, “Tổng giám đốc Lạc, lần sau xin cậu nói hết một mạch được không? Dù nào những chuyện hôm nay cậu nói toàn là những chuyện lớn. Tớ không muốn vừa thưởng thức món ăn ngon vừa phải lắng nghe cậu tiết lộ liên tục về những góc khuất đen tối kinh khủng khiếp đâu.”
Lạc Hoài Tranh bật cười.
Suốt mấy năm qua, hiếm khi anh cười thoải mái thế này. Dưới ánh đèn, chân mày và khóe mắt của anh cứ như được phủ thêm một lớp ánh sáng. Ánh sáng đó len vào đôi mắt anh, lại ngóng nhìn cô.
“Tớ lấy đâu ra nhiều góc khuất như vậy để cung cấp cho cậu? Cậu mới là cảnh sát hình sự vào sinh ra tử. Tớ muốn hỏi…mấy năm tớ ngồi tù, có một người lạ chuyển tiền đều đặn cho bố mẹ tớ mỗi tháng. Ban đầu là 300, 500, sau đó là 1000, người đó tên là La Đồng Đồng. Cho đến hai năm trước, sau khi tớ ra tù thì cô ấy mới ngừng chuyển tiền. Cậu có quen người đó không?”
Lý Khinh Diêu và Lạc Hoài Tranh nhìn nhau.
Chỉ một ánh mắt, Lạc Hoài Tranh liền biết mình đã đoán đúng.
Quả nhiên, cô mỉm cười và nói với anh: “La Đồng Đồng là một học trò của mẹ tớ, cô ấy chuyển giúp tớ. Tổng cộng không nhiều tiền, không đáng là bao. Năng lực tớ chỉ được đến chừng đó, cũng xem như là tấm lòng nho nhỏ tớ gửi đến cô chú. Cậu đừng để tâm quá.”
Lạc Hoài Tranh nhìn cô trong im lặng, nụ cười trên khuôn mắt đã tan biến. Bàn tay cầm đũa của anh để xuống bàn, không nhúc nhích.
Lý Khinh Diêu thoải mái cầm đũa ăn tiếp: “Cậu cũng đã nói rồi mà, có rất nhiều người đã giúp đỡ cậu, tớ chẳng là gì cả. Lạc Hoài Tranh, mọi chuyện đã qua rồi.”
Lạc Hoài Tranh muốn nói gì đó nhưng cổ họng nghẹn ứ lại. Anh ngập ngừng rồi nói rất trịnh trọng: “Cảm ơn cậu.”
Lý Khinh Diêu cúi đầu, mắt như dán vào nồi lẩu sách bò nhiều dầu nhiều ớt. Cô mỉm cười, nói: “Được, tớ nhận rồi. Không cần khách sáo.”
Lạc Hoài Tranh chăm chú nhìn cô.
Hôm nay sau khi tan làm, cô đã thay đồng phục cảnh sát, mặc chiếc áo khoác dệt kim, bên trong là áo phông trắng đơn giản, quần bò xanh đậm. Hiện tại cô đã cởi áo khoác treo lên lưng ghế, đơn giản gọn gàng từ đầu đến chân, thân hình mềm mại.
Sau khi thừa nhận mình đã gửi trợ cấp cho bố mẹ anh suốt năm năm, nét mặt Lý Khinh Diêu vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn rất cô đơn. Giống như những ngày qua, anh cảm thấy Lý Khinh Diêu 24 tuổi dịu dàng nhưng lại lạnh lùng, dường như rất khó để thấu hiểu cô.
Lạc Hoài Tranh rất muốn hỏi cô, nếu cô vẫn luôn âm thầm quan tâm đến người thân của anh thì năm năm đó, đặc biệt là giai đoạn anh mới vào tù, có rất nhiều thầy cô và bạn học đến thăm mà tại sao cô không một lần đến thăm anh? Rốt cuộc cô quan tâm hay không quan tâm đây? Cô không thể đối mặt với tình cảm này hay là đã quyết định vứt bỏ tình cảm họ từ lâu?
Nhưng Lạc Hoài Tranh vẫn không tài nào hỏi được câu hỏi này, anh cũng không thể nào hỏi. Vì vậy, anh cầm ấm trà lên tự tay rót cho cô một tách trà hoa cúc tuyết thơm dịu rồi nói: “Cậu ăn nhiều một chút. Có muốn gọi thêm thịt không?”
Lý Khinh Diêu trừng mắt với anh: “Cậu điên à? Giờ tớ có ăn được nhiều thế đâu!” Lý Khinh Diêu hơi xấu hổ, nhớ đến kẻ đã kéo cô vào vũng bùn này, cô lại muốn đánh anh một trận ra trò.
Hai người ăn cơm hơn một tiếng mới xong. Lý Khinh Diêu định gọi xe nhưng Lạc Hoài Tranh nhất quyết đưa cô về nhà.
Lạc Hoài Tranh lái xe đến dưới tòa nhà Lý Khinh Diêu sống, lúc này màn đêm đã bao trùm lên cả khu phố, Gia viên Triều Dương cũ kỹ cực kỳ yên tĩnh và vắng vẻ.
Lý Khinh Diêu xuống xe đi đến cầu thang bộ, Lạc Hoài Tranh cũng đi theo cô. Hai người nhìn nhau, Lý Khinh Diêu cười tươi, nói: “Cảm ơn cậu nhé. Tớ lên nhà đây, có chuyện gì mình liên lạc sau nhé.”
“Còn một chuyện nữa tớ…” Lạc Hoài Tranh nói được một nửa thì đã bật cười, “Muốn nói với cậu.”
Lý Khinh Diêu tựa lên tay vịn cầu thang: “Ăn của người ta cho đẫy nên giờ chỉ đành rửa tay lắng nghe thêm lần nữa.”
Đèn cảm ứng tầng một đã hỏng, còn đèn cầu thang tầng hai lại sáng lên vì tiếng nói chuyện của họ. Ánh sáng chiếu rọi khiến vị trí họ đang đứng nửa tối nửa sáng. Lạc Hoài Tranh rất thoải mái và thư thái, dựa vào bức tường bên cạnh. Lý Khinh Diêu muốn nói: Tường bẩn lắm! Áo khoác của cậu kìa!
Nhưng đã không kịp nữa rồi. Hình như Lạc Hoài Tranh hoàn toàn không quan tâm, anh đút hai tay vào túi áo khoác gió, duỗi thẳng đôi chân dài, tựa nửa vai vào tường. Anh thế này mới giống 24 tuổi, vẫn còn hơi thở thiếu niên, chứ không phải là người đàn ông ủ dột khi họ mới gặp lại.
Tối hôm nay, người đàn ông này hễ mở miệng liền tiết lộ những thông tin động trời: “Tớ đã nhờ đội trưởng Đinh, đội trưởng Đinh lại nhờ lãnh đạo thành phố hỏi bên Thanh Hoa giúp tớ.”
Lý Khinh Diêu nghe xong liền hiểu ra, cô đứng thẳng lưng ngay lập tức: “Thanh Hoa…nói thế nào?”
Khuôn mặt Lạc Hoài Tranh đong đầy niềm vui, anh sờ nhẹ đầu mũi, nói: “Họ nói nếu tớ muốn, năm nay có thể chuẩn bị, năm sau tham gia kỳ thi tuyển sinh của họ. Chính sách thi Đại học mỗi năm đều thay đổi, bây giờ họ có rất nhiều kế hoạch tuyển sinh. Chỉ cần tớ vượt qua điểm sàn là có thể trúng tuyển.”