Đương nhiên Lạc Hoài Tranh sẽ không để Lý Khinh Diêu mời. Anh đã đặt sẵn một phòng riêng tại nhà hàng, không gian trang nhã và yên tĩnh, rất phù hợp để nói chuyện riêng.
Sau khi tiến vào phòng riêng, Lạc Hoài Tranh nhắn nhân viên phục vụ mang một ấm trà lên trước, món ăn để lát nữa gọi sau. Ngoài ra, anh còn dặn dò nhân viên phục vụ không được làm phiền. Căn phòng riêng yên tĩnh trở lại. Cảnh đêm bên ngoài cửa sổ thật rực rỡ, ánh đèn trong căn phòng cũng rất ấm áp. Lý Khinh Diêu nhìn Lạc Hoài Tranh rót trà, cô không biết rốt cuộc chuyện gì quan trọng đến nỗi Lạc Hoài Tranh phải đích thân đến đây.
Có nhiều chuyện Lạc Hoài Tranh đã muốn nói với Lý Khinh Diêu từ lâu, nhưng thứ nhất là giai đoạn này phía cảnh sát quả thật đầu tắt mặt tối, anh không tìm được cơ hội phù hợp. Anh cũng đã bàn bạc chuyện này với Mã Quân Hồng, sau khi cân nhắc, Mã Quân Hồng cũng khuyên Lạc Hoài Tranh nên đợi thêm một khoảng thời gian rồi hẵng nói. “Hiện tại vụ án của anh đang được điều tra lại, khẩu cung của Hướng Tư Linh là chìa khóa nên tạm thời đừng gây thêm phiền toái. Lỡ ảnh hưởng đến tiến độ điều tra vụ án của cậu thì không tốt. Nói sớm nói muộn có lẽ cũng không ảnh hưởng gì đến cảnh sát đâu.”
Thứ hai là những chuyện này chỉ là suy đoán chủ quan của anh, không biết người xung quanh có tin hay không? Lạc Hoài Tranh đã quen đối diện với người khác bằng thân phận tội phạm cải tạo. Nếu bảo anh tùy tiện tố cáo với cảnh sát khi chưa có bằng chứng xác thực, anh cũng không thấy yên tâm trong lòng. Tuy nhiên, vì khoảng thời gian này anh đã tiếp xúc nhiều với các cảnh sát hình sự như Trần Phổ và Lý Khinh Diêu nên anh đã tự tin hơn. Có lẽ họ sẽ nghiêm chỉnh với ý kiến của anh.
Lạc Hoài Trinh nhìn chăm chú vào Lý Khinh Diêu, đi thẳng vào vấn đề: “Tớ mạn phép hỏi, các cậu điều tra hung thủ sát hại La Hồng Dân đến đâu rồi? Đã bắt được hung thủ chưa?”
Lý Khinh Diêu trả lời: “Vẫn chưa bắt được hung thủ, tình hình cụ thể tớ không tiện tiết lộ. Cậu hỏi chuyện này làm gì?”
Lạc Hoài Tranh hơi cau mày.
Khi vào trong phòng, anh đã cởi áo khoác gió và treo lên, chỉ mặc áo sơ mi xám và quần dài, không đeo cà vạt. Anh ngồi thẳng lưng, tay đặt trên đùi trong lúc nói chuyện với cô, mình gầy vai rộng, đôi chân thon dài.
Anh nhìn cô bằng đôi mắt sâu, “Tớ nghĩ Hướng Tư Linh là hung thủ giết chết La Hồng Dân.”
Lý Khinh Diêu cúi đầu uống trà, im lặng một lúc.
Dù rằng cô và Trần Phổ luôn cho rằng Hướng Tư Linh mới là nghi phạm số một trong vụ án La Hồng Dân. Nhưng dù là nội bộ hay đối ngoại, nghi phạm bị cảnh sát truy nã là Lộ Tinh và Lý Mỹ Linh. Rất nhiều manh mối đều do cô và Trần Phổ âm thầm điều tra. Đến cả những cảnh sát trong các Đội khác ở cục cũng không biết.
Nhưng một người ngoài cuộc như Lạc Hoài Tranh lại nhận định Hướng Tư Linh là hung thủ.
Lý Khinh Diêu đặt ly trà xuống, cô chống cằm bằng một tay, nửa đùa nửa giận, “Xem ra đợt này cậu ở bên cạnh Hướng Tư Linh cũng thu hoạch được nhiều đấy chứ.”
Lạc Hoài Tranh vừa nghe liền biết cô đang đùa. Anh không những không thấy bị xúc phạm mà còn cảm thấy thoải mái và vui vẻ. Bởi vì điều này chứng tỏ Lý Khinh Diêu ngồi trước mặt anh đã phần nào lấy lại được sự sắc sảo và hài hước ngày xưa.
Anh cười tươi, nói với cô: “Cô ta biết tớ tiếp cận cô ta là có mục đích, tớ cũng không che giấu ý đồ của mình. Nhưng tớ cảm thấy tâm trạng và tâm lý cô ta quả thật không được ổn.”
“Không ổn chỗ nào?”
“Sớm nhất là vào ngày các cậu phát hiện thi thể của La Hồng Dân tại biệt thự. Cậu biết tại sao tớ lại đến hiện trường cùng cô ta không?”
“Cậu bảo là cô ta ép cậu ngay trước mặt nhân viên công ty hai bên, nên cậu phải đi còn gì?”
“Đó chỉ là một mặt thôi. Lúc đó, cô ta còn nói một câu nữa.”
“Câu gì?”
“Cô ta nói: Lạc Hoài Tranh, cậu nên đi xem thử.”
Lý Khinh Diêu sững sờ.
Trong khoảnh khắc đó, cô liên tưởng đến rất nhiều điều: Thiếu nữ Hướng Tư Linh trở thành của riêng của La Hồng Dân, là ngọn ngành của tất cả mọi chuyện và cũng là đầu mối trong vụ án Hướng Vĩ. Hiện tại, theo kết quả điều tra của cảnh sát, kẻ đứng sau có thể mua chuộc những người đó để hợp sức tống Lạc Hoài Tranh vào tù chịu tội, Lý Mỹ Linh hoàn toàn không có năng lực làm như vậy. Thân phận của kẻ đó đã dần lộ diện.
Nếu Hướng Tư Linh không phải hung thủ giết chết La Hồng Dân, lúc đó cô ta vẫn chưa nhìn thấy thi thể nhưng cô ta lại nói với Lạc Hoài Tranh, cậu nên đi xem thử.
Xem gì? Xem cái chết của tên đầu sỏ hại Lạc Hoài Tranh à?
Lý Khinh Diêu muốn hỏi tại sao lúc đó Lạc Hoài Tranh không nói ra, nhưng tính nói rồi lại thôi. Khi đó, bầu không khí giữa cô và Lạc Hoài Tranh vẫn còn rất căng thẳng và khó xử. Hơn nữa, xét về lý thì Lạc Hoài Tranh có thù oán với cả nhà Hướng Tư Linh, thậm chí đến nỗi còn có cảnh sát nghi ngờ anh là một trong những nghi phạm nên sao anh có thể nói ngay lúc đó được.
Lạc Hoài Tranh nhìn thấy Lý Khinh Diêu suy tư liền biết lời nói của mình có giá trị với cô. Trong lòng anh cảm thấy rất hài lòng, nhưng chỉ e anh còn có thể khiến cô bất ngờ thêm một lần nữa.
“Còn một lần nữa.” Lạc Hoài Tranh nói, “Hôm đó tớ đã nổi giận với cô ta, tớ nói cô ta hoàn toàn không hiểu giết người là cảm giác gì. Có lẽ vì áy náy nên cô ta đã nói chúng tớ đều sẽ được giải thoát và sẽ cho tớ biết sự thật bảy năm trước.”
Bây giờ nói thật, Lý Khinh Diêu không biết đánh giá thế nào về Hướng Tư Linh.
Cô nói: “Thế nên từ lúc đó cô ta đã quyết tâm nói ra sự thật.” Sau đó là một loạt các vở kịch bác sĩ tâm lý, chôn bằng chứng trong trường, v.v.
“Nhưng hôm đó cô ta còn nói một câu.” Lạc Hoài Tranh cau mày, giọng trầm xuống, “Khi đó tớ không hiểu ý cô ta là gì. Sau này ngẫm lại mới thấy lạ.”
Hôm đó, tại hồ bơi, sau khi Hướng Tư Linh nói xong những lời đó, Lạc Hoài Tranh đã chìm vào im lặng. Anh không thể cảm ơn cô ta, cũng sợ sự thật mà cô ta nói chỉ là một trò đùa mà thôi. Mắt anh đỏ hoen, quay người định bỏ đi, nhưng Hướng Tư Linh lại lẩm bẩm một câu:
[Tớ biết đó là cảm giác gì. Nhưng khác với cậu, hiện tại tớ thấy cực kỳ tốt.]
Lúc đó, Lạc Hoài Tranh nghĩ ý cô ta là, cô ta biết sau khi giết người anh rất đau khổ, nhưng cô ta thì khác. Cô ta sống rất tốt. Bởi vì trước đây Hướng Tư Linh từng khoe với anh rất nhiều lần rằng cô ta hạnh phúc cỡ nào, được bố dượng cưng chiều ra sao, thế nên Lạc Hoài Tranh đã hiểu theo đúng lô-gíc như vậy.
Mãi cho đến mấy hôm nay, Lạc Hoài Tranh phối hợp cùng Đội hai, cũng ít nhiều biết được một số chuyện của Hướng Tư Linh. Anh cẩn thận nhớ lại cảnh đối thoại của họ ngày hôm đó mới nhận ra có lẽ điều Hướng Tư Linh nói mang một ý nghĩa khác.
Bởi vì trước đó anh đã nói với cô ta:
[Cậu hoàn toàn không biết, sau khi tự tay giết người, cậu sẽ trắng đêm không ngủ được, dù ngủ cũng toàn gặp ác mộng.]
[Bảy năm rồi, đến giờ tôi vẫn còn mơ thấy chạng vạng hôm đó…Tôi không muốn mang theo nỗi ám ảnh này suốt đời.]
Câu trả lời của cô ta là: [Tớ biết đó là cảm giác gì. Nhưng khác với cậu, hiện tại tớ thấy cực kỳ tốt.]
Lý Khinh Diêu nhìn Lạc Hoài Tranh với vẻ phức tạp.
Cô và Trần Phổ điều tra Hướng Tư Linh cả ngoài sáng lẫn trong tối, nhiều lần gặp gỡ, họ đã tóm được rất nhiều điểm nghi vấn của cô ta, nhưng cô ta vẫn xoay xở được, phía cảnh sát không nắm được bất cứ bằng chứng nào đủ để kết tội cô ta. Tất cả mọi người xung quanh gần như đều bị cô ta lợi dụng và trở thành bia đỡ đạn cho cô ta.
Nhưng trước mặt Lạc Hoài Tranh, Hướng Tư Linh lại nhiều lần nói ra những lời mang lại rắc rối cho bản thân. Có lẽ cô ta xem thường Lạc Hoài Tranh, nghĩ rằng anh không biết nội tình nên không hiểu. Hoặc cũng có lẽ chân tình dâng trào nên cô ta đã lỡ lời. Nhưng cho đến này, cô ta chỉ mắc những sai lầm này ở trước mặt Lạc Hoài Tranh.
Mắc sai lầm, chứng tỏ có điểm đột phá.
Lý Khinh Diêu nhìn Lạc Hoài Tranh đang ngồi ở phía đối diện, gần trong gang tấc.
Lạc Hoài Tranh đã có thể thoải mái đối diện với cô, đường nét cơ thể cũng không còn căng cứng như ngày trước. Khi vừa tiến vào phòng riêng, anh vẫn còn ngồi nghiêm túc, còn hiện tại cơ thể anh hơi ngả về sau, đôi chân duỗi thẳng thả lỏng, một tay để trên đùi, tay còn lại đặt hờ lên lưng ghế, chống cằm bằng một tay. Lý Khinh Diêu dễ dàng tưởng tượng ra tại công ty, tại bàn họp, ở lãnh địa anh quen thuộc và thông thạo, anh cũng sẽ đẹp trai và phong độ thế này.
Hôm nay anh đến nói với cô những điều này, không mang lại lợi ích gì cho anh, chỉ đơn giản là vì muốn giúp đỡ cảnh sát. Cô thật sự không nỡ nhờ vả anh thêm. Nhưng cô lại băn khoăn vì rất có thể sẽ tìm được điểm đột phá trong vụ án.
Lạc Hoài Tranh cứ như đoán được cô đang nghĩ gì và băn khoăn điều gì, anh mỉm cười nói: “Nếu mọi người đồng ý, tớ có thể thăm dò Hướng Tư Lăng một lần nữa xem có thể khai thác thêm thông tin gì không.”
Lý Khinh Diêu lắc đầu: “Nếu cậu không muốn gặp cô ta thì thôi. Phá án là trách nhiệm của chúng tớ, không phải nghĩa vụ của cậu.”
Con tim Lạc Hoài Tranh tan chảy, anh nói dịu dàng hơn nữa: “Không sao đâu. Mọi người đã giúp tớ rất nhiều, chịu áp lực lớn như vậy để lật án. Nếu tớ có thể giúp mọi người một chú, tớ cũng sẽ rất vui. Tớ muốn đi.”
Lý Khinh Diêu bật cười, nói: “Vậy được. Cậu cứ làm hết sức có thể, đừng cố ép bản thân nhé. Nào về tớ sẽ báo cáo lại, sau khi lãnh đạo đồng ý, tớ sẽ cố gắng xin cho cậu một chiếc máy nghe lén và một camera loại nhỏ và nhất định sẽ sắp xếp lực lượng cảnh sát bảo vệ sự an toàn của cậu.”
“Được, tớ đợi tin tốt từ cậu.”
Lạc Hoài Tranh cúi đầu uống trà, Lý Khinh Diêu nhìn chằm chằm vào ngón tay thuôn dài và vẻ mặt thản nhiên như không của anh rồi thở dài, nói: “Lạc Hoài Tranh, sau này cậu đừng tốt thế này, tớ sợ cậu lại chịu thiệt.”
“Được.”
Lạc Hoài Tranh cảm thấy ấm áp trong lòng, có một giọng nói vang lên trong tim anh: Vậy thì cậu hãy quản tớ như trước đây nhé?
Nhưng bất kể thế nào anh cũng không thể nói ra câu này. Lạc Hoài Tranh đặt tách trà xuống, mỉm cười nói với cô: “Tớ đã không còn là cậu nhóc ngày nào nữa. Mấy năm nay tớ cũng đã sống an ổn một mình. Tớ biết chừng mực, cậu yên tâm đi.”
“Tốt nhất là như vậy.” Giọng cô hơi gắt gỏng.
Lạc Hoài Tranh im lặng một lát, bình tĩnh nói: “Cậu đói chưa? Tớ gọi món nhé.”
“Cậu gọi đi.”
Lạc Hoài Tranh nhấn chuông phục vụ trên bàn, nghĩ ngợi rồi lại nói: “Thực ra tớ có cảm giác trước đây Hướng Tư Lăng bám lấy tớ, còn tình nguyện tiết lộ sự thật không phải vì tình yêu. Cô ta vốn không thích tớ.”
Về điểm này, Lý Khinh Diêu cũng thấy ngờ vực. Cô biết bảy năm trước Hướng Tư Linh yêu thầm Lạc Hoài Tranh. Sau khi chuyện đó xảy ra, có lẽ Hướng Tư Linh cũng nghĩ mình nợ Lạc Hoài Tranh, trong lòng cảm thấy áy náy. Nhưng sau ngần ấy năm, Hướng Tư Linh trải qua bao nhiêu chuyện mà vẫn yêu Lạc Hoài Tranh chết đi sống lại, quả thật chỉ có trong chuyện cổ tích.
Lạc Hoài Tranh bình tĩnh nói: “Tớ cảm thấy, cô ta xem tớ như một biểu tượng, một thứ để gửi gắm. Có nhiều lúc, trước mặt tớ, cô ta thực sự dễ xúc cảm nhưng lại có khi lạnh lùng. Giống như muốn tìm thấy điều gì đó đã mất từ tớ để cân bằng sự điên loạn cô ta đang kìm nén trong lòng.”