Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 114




Trường Trung học Phổ thông Đức Tư nằm ở mạn Tây Bắc Tương Thành. Phía Tây trường học có một cánh rừng, sau khu rừng là nhà thí nghiệm và ngoài tường rào là một xưởng in nhỏ. Theo Lý Khinh Diêu nhớ, hồi đó các bạn học thường xuyên rủ nhau đến khu rừng này tản bộ, chơi đùa hoặc ăn vặt. Khu rừng rộng tận ra ngoài hàng rào, còn có các bạn học trèo tường, trèo cổng sắt đến gần xưởng in chơi.

Đôi khi Lý Khinh Diêu cũng sẽ đến khu rừng thư giãn cho yên tĩnh tự do. Sau này, cô và Lạc Hoài Tranh đã len qua khu rừng nhỏ đó ba lần.

Nhưng chớ hiểu lầm. Mối tình của hai đứa trẻ chỉ dừng lại ở hôn và ôm. Lạc Hoài Tranh thậm chí còn chưa từng luồn tay vào trong quần áo cô. Nếu cậu dám luồn tay vào, Lý Khinh Diêu chắc chắn sẽ bẽ gãy tay cậu. Nhưng khi đó đôi mắt của Lạc Hoài Tranh còn rực rỡ, thuần khiết và trong sáng hơn cả dòng suối dưới ánh dương rạng rỡ.

Đã bảy năm trôi qua, xưởng in đã đóng cửa và phá dỡ không còn dấu vết. Khu rừng ngoài trường cũng đã bị đốn gần hết, những khu chung cư mọc lên như nấm. Nhưng khu rừng nhỏ trong trường vẫn xanh um tùm, còn rậm rạp tốt tươi hơn cả hồi đó.

Hướng Tư Linh nói cô ta đã bỏ chiếc khăn vào trong chai thủy tinh và chôn dưới gốc cây nào đó.

Nhưnglúc đó, cô gái ôm theo bí mật, nội tâm giằng xé, cô ta quá hoảng loạn nên đã đến đây nhân lúc tối trời. Rõ ràng cô ta đã nhớ rõ đặc điểm của cái cây nhưng vài ngày sau khi quay lại vào ban ngày, Hướng Tư Linh phát hiện hoàn toàn không thể tìm thấy cái cây đó. Cô ta đã đào mấy gốc cây liền, chân tay luống cuống nhưng không tìm thấy gì dưới gốc cây.

“Đây có lẽ là ý trời.” Hướng Tư Linh đờ đẫn thở dài trong phòng thẩm vấn, khiến các cảnh sát không biết được lời nói hay là thật hay giả.

Về sau, cô ta cũng không tìm thấy chiếc khăn nữa.

“Đã lâu như vậy rồi, chiếc khăn đó vẫn còn, chỉ có các anh mới tìm ra được nó thôi.” Cô ta đã nói như vậy với cảnh sát.

Đinh Quốc Cường lập tức ra lệnh, huy động tất cả lực lượng dù đào sâu ba tấc cũng phải tìm được chiếc khăn đó.

Đêm hôm nay đã được định sẵn là một đêm ồn ào náo động. Rừng cây sau trường Trung học Đức Tư bị vô số ánh đèn soi sáng. Đội cảnh sát hình sự bắt đầu kiểm tra kỹ càng từng gốc cây, từng tấc đất, từng hốc cây, thậm chí là cả tổ chim trên cây.

Hướng Tư Linh không nhớ rõ vị trí cụ thể. Nếu họ không may mắn, cái cây đó nằm bên ngoài tường rào thì đã bị đốn hạ từ lâu, vậy thì tất cả cố gắng của họ tối này sẽ đổ sông đổ biển.

Công việc kiểm tra đã diễn ra được hơn một tiếng đồng hồ.

Họ dùng tất cả các loại, từ máy xúc loại nhỏ, cuốc, xẻng đến chó nghiệp vụ…ánh sáng và bóng tối đan xen với nhau, theo đó là những bước chân hối hả.

Lý Khinh Diêu đã kiểm tra được hai gốc cây, đào hết xung quanh gốc cây nhưng không tìm được gì. Khi đến gốc cây thứ ba, Lý Khinh Diêu dừng bước.

Gốc cây này có một đoạn rễ cây trồi lên mặt đất, rễ cây to tướng dài hơn một mét. Phần trên của rễ cây vì thường xuyên có người ngồi nên đã trở nên nhẵn bóng, trông như một chiếc ghế dài tự nhiên. Tán lá cây xanh mướt trên đỉnh đầu gần như che khuất toàn bộ ánh sáng mặt trời, khiến nơi này trông bí ẩn và tĩnh mịch y như trong rừng sâu.

Lý Khinh Diêu không ngờ đã bảy năm rồi mà nơi này vẫn như xưa, không có gì thay đổi.

Những ký ức đã bị chôn vùi từ rất lâu, lâu đến mức Lý Khinh Diêu ngỡ rằng chúng đã không còn tồn tại bỗng chốc ùa về trong đầu.

Hôm đó là một buổi chiều đầu xuân, trời nắng nên thời tiết rất ấm áp. Lý Khinh Diêu đi bộ đến, trèo lên sườn đồi cho tiêu cơm. Lạc Hoài Tranh rời khỏi lớp học sau cô năm phút, cậu đến chân đồi, tìm thấy cô liền nắm lấy tay cô.

Lý Khinh Diêu nhớ như in ngày hôm đó hai người đều mặc đồng phục mùa đông dày màu xanh trắng. Lạc Hoài Tranh mặc một chiếc áo hoodie mỏng màu đen ở bên trong. Ánh nắng rọi lên khuôn mặt và ngón tay thon dài của cậu, tỏa ra vầng sáng trắng trong.

Lý Khinh Diêu đến “chỗ cũ”, cũng chính là rễ cây họ lấy làm ghế dài và ngồi xuống rất thoải mái. Lạc Hoài Tranh ngồi bên cạnh cô. Không gian quá yên tĩnh bắt đầu khiến hai người ngượng ngùng nhưng chẳng bao lâu họ lại bắt đầu trò chuyện giống như ở trong lớp.

“Trong trận bóng rổ tối qua, lớp A3 thắng A5 với tỉ số cách biệt.”

“Tớ biết ngay mà. Thế lớp chúng mình đấu với lớp A3 đúng không?”

“Trúng phóc.”

“Lớp mình thua là cái chắc.”

“Haha.”

“Tối nay mình ăn tại nhà ăn hay ăn ngoài cổng trường?”

“Ăn ngoài cổng trường đi.”

“Cậu muốn ăn gì?”

“Ăn gì cũng được. Cậu không thấy mỗi khi tụi mình đến nhà ăn, có rất nhiều người nhìn tụi mình à? Chủ yếu là nhìn cậu thôi. Chao ôi, kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì mang ngọc bích mà thành có tội.”

Lạc Hoài Tranh bật cười, cậu nghiêng đầu nhìn khuôn mặt thư thái của Lý Khinh Diêu rồi véo chóp mũi cô: “Người giữ ngọc bích rõ ràng là cậu.”

Lý Khinh Diêu lườm cậu, “Úi chà, câu này nghe bùi tai đấy.”

Thực ra hai người chỉ vừa mới chính thức quen nhau. Lý Khinh Diêu thì vô tư thoải mái, còn Lạc Hoài Tranh lại thường hay đỏ mặt vì ba chữ “lời âu yếm”. Thiếu niên thần đồng tiếng tăm lừng lẫy hễ vui mừng là cứ giống như kẻ ngốc. Cậu chuyển sang ngồi xổm trên cây, ngắt vài cọng cỏ bên cạnh ném đi trong vui vẻ.

“Chiếc đồng hồ cũ ở xưởng in cũng đẹp đấy chứ.” Lạc Hoài Tranh chỉ tay, Lý Khinh Diêu quay đầu lại nhìn chiếc đồng hồ cũ nát trên mái nhà đối diện theo hướng cậu chỉ. Chàng trai tranh thủ cúi đầu hôn “chụt” một cái lên khuôn mặt hơi lạnh của cô.

Lý Khinh Diêu không nhìn đồng hồ nữa, cô chỉ nhìn cậu. Trước đây, cô chưa từng nhìn bất cứ chàng trai nào bằng ánh mắt sáng và quyến luyến thế này.

Lạc Hoài Tranh trượt xuống, một tay duỗi về phía trước, đặt lên rễ cây sau lưng cô, tay kia vẫn đặt ngay ngắn trên đùi mình. Cậu nghiêng đầu hôn cô.

Tuy là ban ngày, nhưng xung quanh lại mờ tối, chỉ có một vài tia sáng len lỏi qua kẽ lá. Không có gió, cũng vắng bóng người. Dưới chân hai người là lớp đất mềm và những chiếc lá khô rơi xuống tự khi nào.

Đến tận bây giờ Lý Khinh Diêu vẫn còn nhớ cảm giác nụ hôn ấy mang lại cho cô.

Cô nhớ mùi hương tươi mát và ngọt thanh trên người Lạc Hoài Tranh. Nhớ cảm giác gò má cậu kề sát vào khuôn mặt cô, gò má ấy cũng mát lạnh và mềm mại giống gò má cô. Môi lưỡi của cậu ấm nóng, nhưng động tác lại vụng về, dường như không biết phải làm sao, chỉ liếm đầu lưỡi cô rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến đầu óc cô tê dại, cơ thể run rẩy như bị điện giật. Dòng điện cao áp đó bất chấp chạy thẳng vào trong tim cô, cứ âm thầm như muốn làm cơ thể cô nổ tung.

Cô thật sự không chịu được nữa, muốn đẩy cậu ra nhưng Lạc Hoài Tranh lúc này lại mạnh mẽ hiếm thấy, bàn tay đang để trên rễ cây giờ đã ôm chặt lấy eo cô, không cho cô né tránh. Bàn tay còn lại cũng nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô, lại hôn rất lâu rất lâu.

Lâu đến mức khi cậu buông cô ra, gò má trắng bóc đã ửng hồng, khuôn mặt như phủ một lớp hơi nước mỏng. Lý Khinh Diêu không biết cảm giác ẩm ướt đó đến từ đâu nhưng cô nghĩ mình nhất định cũng không khác cậu là bao.

“Đây là nụ hôn đầu của tớ.” Cậu cúi đầu nói xong rồi mới cười tươi nhìn cô.

Lý Khinh Diêu: “Nói như thể mình cậu mới vậy ấy.”

Nụ cười của cậu càng thêm xán lạn, không kìm được lại giơ tay ôm cô vào lòng, hai người cùng nhìn về phương xa. Sau nụ hôn này, cậu và cô đều giữ im lặng, tuy nhiên trái tim của cả hai đều đong đầy sự ngọt ngào và hạnh phúc. Trái tim thiếu niên không còn chỗ cho bất cứ điều gì khác.

Trước khi về lớp, Lý Khinh Diêu quay đầu nhìn lại lần nữa, nói: “Tớ sẽ nhớ mãi nơi này, nhớ mãi buổi trưa hôm nay.”

Thần đồng Lạc tập nhiều thành quen, cậu giữ đầu cô bằng một tay, cúi đầu hôn thêm một cái, nói: “Tớ cũng vậy, mãi mãi.”

Họ vừa đi vừa nói chuyện.

“Khi nào thi đỗ đại học, đến kỳ nghỉ Đông, tớ lại đưa cậu đến đây hẹn hò.”

“Giờ cậu đã bắt đầu lên kế hoạch ôn lại kỷ niệm xưa rồi à?”

“Cán sự môn Ngữ Văn ơi, cậu dùng sai thành ngữ rồi.”

“Vâng, thưa lớp trưởng. Thế tớ nói thẳng vậy, cậu làm ơn đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện hôn…ưm…”



Lý Khinh Diêu nhìn những đường vân rõ nét và hằn sâu trên thân cây cổ thụ. Cô không ngờ ký ức ấy vẫn còn vẹn nguyên đến tận bây giờ, xa xôi mà ngỡ như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.

Sau khi im lặng, cô chỉ ngẩng đầu nhìn tán cây rậm rạp. Từ góc độ này, chúng trông rất cao lớn, giống như người khổng lồ trầm lặng. Thế là, cô cúi đầu tiếp tục tập trung làm việc.

Mặt trăng đã treo cao trên ngọn cây, đêm nay đã được định sẵn là một đêm không ngủ. Hậu cần mang một xe cơm hộp đến, Trần Phổ chạy ngược chạy xuôi cả ngày hôm nay, vẫn chưa ăn cơm tối, bụng réo liên tục. Sau khi được gọi vào nghỉ, anh không nói gì, lấy hai suất cơm rồi tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống. Khi sắp ăn hết suất cơm đầu tiên, anh mới phát giác Lý Khinh Diên vẫn chưa đến. Trần Phổ ngẩng đầu nhìn chung quanh nhưng không tìm thấy bóng dáng cô.

Đúng lúc Diêm Dũng cũng đến ăn cơm, Trần Phổ nhớ cậu ta và Lý Khinh Diêu được phân chung một tuyến đường tìm kiếm. Trần Phổ hỏi Diêm Dũng: “Lý Khinh Diêu đâu? Sao chưa đến ăn?” Cô cũng chưa ăn tối giống anh.

“Em đã gọi rồi.” Diêm Dũng nói: “Cô ấy nói cô ấy không nói, không ăn.”

Trần Phổ giải quyết hai suất cơm nhanh gọn lẹ, rồi lại lấy thêm một suất từ chỗ hậu cần. Lần đầu tiên Trần Phổ chọn lựa, không lấy thịt kho tàu mà lấy thịt gà. Nhân viên hậu cần vô cùng ngạc nhiên, “Trần Phổ, cậu…đói bao lâu rồi?”

Trần Phổ không giải thích, anh lại lấy một chai nước cho vào túi nilon rồi theo Diêm Dũng ra khỏi khu rừng.

Không lâu sau, Trần Phổ liền tìm được bóng người đang quỳ trên mặt đất dọn dẹp lá rụng, lục lọi hốc cây. Bây giờ đa phần mọi người đều đang ăn cơm, ánh đèn mờ tối, trong rừng cây càng tối hơn. Trần Phổ nhìn bóng lưng cô, cảm thấy nó mỏng manh và gầy yếu đến lạ.

“Lý Khinh Diêu.”

Cô quay đầu: “Sao thế anh?”

Trần Phổ gõ vào hộp cơm giấy: “Đã 12 giờ rồi, ăn chút gì đó rồi hẵng làm tiếp.”

Cô lại quay đầu lại, không ngừng tay: “Cảm ơn anh. Em không muốn ăn, anh đưa cho người khác đi.”

Trần Phổ cau mày lại, anh im lặng một lúc rồi đặt hộp cơm và nước xuống bước đến, khẽ khàng ôm cô dậy. Lý Khinh Diêu còn đang ngơ ngác thì đã bị anh đặt xuống chỗ bên cạnh một cách nhẹ nhàng.

“Em thật sự ăn không ngon.” Cô nói, nét mặt bướng bỉnh.