Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 111




Trong căn phòng thẩm vấn sáng trưng, Hướng Tư Linh ngồi một mình. Cô ta cúi đầu, nét mặt bình tĩnh, trông có vẻ rất kiên nhẫn.

Trần Phổ và Lý Khinh Diêu đứng sát vách, quan sát người phụ nữ đã làm đảo lộn cuộc đời họ suốt bảy năm đằng đẵng qua lớp kính một chiều tối màu.

Trân Phổ đút hai tay vào túi quần, đôi ngươi lạnh lẽo. Anh nói: “Bác sĩ cho rằng cô ta đã giả vờ ngất.”

Lý Khinh Diêu khoanh một tay, tay còn lại chống cằm, nói: “Em đã đoán ra rồi. Cô ta tìm bác sĩ tâm lý, dựng nên câu chuyện rối loạn căng thẳng sau chấn thương để khai ra chuyện Lý Mỹ Linh giết Hướng Vĩ, giúp Lạc Hoài Tranh rửa sạch tội. Cô ta không định tiết lộ chuyện La Hồng Dân nhưng chúng ta lại đưa ra báo cáo phá thai.”

“Nếu chứng thực được rằng La Hồng Dân chính là người đã xâm hại cô ta thời niên thiếu thì cô ta sẽ có động cơ để giết La Hồng Dân, đây là điều cô ta không mong muốn.Vậy nên trong tình thế cấp bách, cô ta đã giả vờ ngất để kéo dài thời gian và suy nghĩ đối sách.”

“Anh nghĩ bây giờ cô ta đã nghĩ ra đối sách gì?” Lý Khinh Diêu quay đầu nhìn Trần Phổ bên cạnh mình.

Ánh sáng trong căn phòng tối mờ tô mái tóc của Trần Phổ thêm đen nhánh, đường nét góc nghiêng của anh trở nên sắc sảo. Đặc biệt là phần cổ nam tính hơi căng lên, ẩn hiện trong cổ áo thun đen để hở. Anh nói: “Hướng Vĩ.”

Lý Khinh Diêu lẳng lặng đồng ý. Nếu cô là Hướng tư Linh, đương nhiên cũng sẽ thuận nước giong thuyền, đổ hết tất cả tội danh xâm hại tình dục lên Hướng Vĩ.

Trần Phổ ngược xuôi suốt đêm, chưa kịp uống nước nên thấy hơi khô miệng. Thấy trên bàn có mấy chai nước, Trần Phổ liền lấy một chai. Anh đang định mở ra uống thì bỗng dưng nghĩ ngợi một lát rồi đưa cho Lý Khinh Diêu.

Lý Khinh Diêu giơ tay để nhận nhưng Trần Phổ bất thình lình tránh tay. Anh mở nắp chai rồi mới đưa cho cô.

Lý Khinh Diêu tặc lưỡi, khen ngợi anh: “Phục vụ chu đáo phết.” Cô cầm chai nước và uống.

Trần Phổ cười tươi, ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng xoay nắp chai hai vòng, đặt nó trong lòng bàn tay. Anh chờ cô uống xong lại nhận chai và đậy nắp lại. Trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy mình đã gỡ gạc lại được một ít. Anh lấy chai nước khác uống ừng ực hết sạch chai nước trong một hơn. 

Thế là, Lý Khinh Diêu lại lặng lẽ nhìn cánh tay rắn chắc của anh, trái cổ lên xuống liên tục theo động tác nuốt, nghĩ bụng dạ dày của người đàn ông này chắc thuộc loại túi cỡ XL.

Theo kế hoạch, họ còn phải đợi một lúc. Đợi bác sĩ tâm lý của Hướng Tư Linh đến, họ thẩm vấn bác sĩ xong rồi sẽ nói chuyện tiếp với Hướng Tư Linh. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Trần Phổ hỏi: “Lạc Hoài Tranh vẫn ổn chứ? Có động thái mới nào không?”

Hướng Tư Linh kiếm ghế ngồi xuống, trả lời: “Không có động thái gì. Nhẽ ra cậu ấy phải rất vui mừng, nhưng trông cậu ấy rất bình tĩnh. Mà nói cũng lạ, kết quả này chúng em đã chờ đợi suốt bảy năm nhưng khi ngày này thật sự đến, trong lòng em và cậu ấy đều rất bình tĩnh, không hề cực kỳ phấn khởi hay kích động. Cứ như thể mọi chuyện vốn dĩ là vậy.”

Lý Khinh Diêu nói rất nhẹ nhàng và buồn bã, Trần Phổ bên cạnh nghe mà cảm thấy vừa đau lòng vừa xót xa. Một người đàn ông dù có thông minh và chín chắn cỡ nào, câu nói “Chúng em đã chờ đợi suốt bảy năm” vẫn khiến anh ta cảm thấy chua xót vô cùng.

Nhưng Trần Phổ hôm nay đã không còn là Trần Phổ khi xưa. Anh đã trở thành một người đàn ông có thể đối mặt với tất cả trở ngại. Hơn nữa Trần Phổ thật sự mềm lòng, anh nói: “Thuyền đã qua muôn trùng núi.”

Một câu nói sưởi ấm trái tim Lý Khinh Diêu.

“Đúng vậy.” Cô thở dài, “Thuyền đã qua muôn trùng núi.”

Một lúc sau, cô nói: “Trước kia, có hai tảng đá luôn đè nặng trong lòng em. Bây giờ cuối cùng cũng dỡ được một tảng rồi.” Khi nói câu này, cô đã nở nụ cười, đôi mi dài chớp thật khẽ. Trần Phổ cảm nhận được nỗi đau thương thấm trong nụ cười ấy. Anh không nói gì, chỉ vuốt nhẹ mái tóc của cô. Cô hơi cúi đầu, cụp mắt không nhúc nhích.

Trần Phổ lại muốn hôn má cô, nhưng anh chỉ nghĩ thế thôi.

Anh thôi vuốt tóc cô, đút tay vào trong túi quần rồi nhìn Hướng Tư Linh điềm tĩnh ngồi ở phòng bên cạnh. Anh biết lát nữa sẽ phải đối mặt với một cuộc chiến khốc liệt.

“Các thành viên trong đội mình đã bắt đầu cược rồi.” Anh nói, “Họ cược khi nào em và Lạc Hoài Tranh sẽ tái hợp, nối lại tình xưa.”

Lý Khinh Diêu ngẩng đầu nhìn anh.

Trần Phổ vẫn điềm tĩnh và lạnh lùng, anh nhìn chằm chằm Hướng Tư Linh, ánh mắt sắc như dao. Dáng vẻ đó cứ như đang thảo luận một tình tiết vụ án đơn giản với cô, êm đềm không gợn sóng.

Cô hỏi: “Vậy anh đã cược chưa?”

Trần Phổ vẫn không nhìn cô, anh giữ nguyên gương mặt bình thản lạnh nhạt, trả lời: “Tôi cược em sẽ không.”

Lý Khinh Diêu im lặng.

Anh vẫn nhìn ra ngoài, cầm một chai nước khác vặn nắp tu một ngụm rồi hỏi: “Tôi cược đúng không?”

“Cốc cốc.” Có người gõ cửa.

Lý Khinh Diêu đứng dậy, cười như không cười. Cô nói: “Không ngờ đám đàn ông các anh còn nhiều chuyện hơn cả phụ nữ, đầu óc toàn nghĩ đến chuyện tình cảm. Hiện tại em không hề nghĩ đến những chuyện đó.”

Trần Phổ bỗng thấy hơi rát mặt.

Châu Dương Tân đẩy cửa bước vào: “Bác sĩ tâm lý đã tới rồi.”



Do cá nhân Hướng Tư Linh đã không ngần ngại và đồng ý trao quyền nên bác sĩ tâm lý của cô ta là bà Châu Lăng Linh đã cố hết mức có thể để giải đáp các câu hỏi của cảnh sát.

Hóa ra, từ năm 2021 khi tốt nghiệp cao đẳng, Hướng Tư Linh đã bắt đầu gặp bác sĩ tâm lý. Tuy nhiên, cô ta chưa từng đề cập với bác sĩ sự việc bị xâm hại tình dục thời niên thiếu hay là sự tồn tại của người đàn ông đó. Chỉ là bác sĩ đã nhận ra trong lòng cô ta tồn tại nỗi đau cực kỳ lớn và chứng trầm cảm ở mức độ trung mình.

Vài tháng trước, Hướng Tư Linh đã đề nghị bác sĩ sử dụng liệu pháp thôi miên cho cô ta. Trong quá trình này, cô ta luôn nhớ đến đêm Hướng Vĩ chết. Những mảnh ký ức vụn vỡ dần dần được chắp lại. Cho tới hôm nay, cô ta khẳng định đã nhớ ra toàn bộ.

Lý Khinh Diêu hỏi: “Hướng Tư Linh nói bảy năm trước cô ta chịu cú sốc tâm lý nghiêm trọng nên đã quên đi chuyện xảy ra đêm hôm đó. Đây là thật sao?”

Bác sĩ Châu Lăng Linh mỉm cười, trả lời: “Tôi không thể trả lời cô chuyện này là thật hay giả. Tôi chỉ có thể nói rằng, chuyện này có khả năng xảy ra trong tâm lý học. Trong suốt ba năm tư vấn tâm lý, cô ấy chưa từng nhắc đến đêm hôm đó, giống như đã quên mất hoàn toàn.”

Trần Phổ: “Có khả năng giả vờ không?”

Bác sĩ Châu Lăng Linh gật đầu.

Trần Phổ lại hỏi: “Nếu cô ta quả thực đã nhớ ra chuyện đêm hôm đó nhờ liệu pháp thôi miên thì ký ức và khẩu cung của cô ta có đáng tin cậy không?”

Bác sĩ Châu Lăng Linh trả lời: “Tôi chỉ có thể nói là khoảng sáu mươi bảy mươi phần trăm thôi. Thôi miên không phải là một liệu pháp tâm lý chính xác tuyệt đối. Trong lịch sử đã từng xuất hiện rất nhiều trường hợp, có người sau khi được thôi miên đã nhớ ra ký ức mới và xác nhận hung thủ rất kiên quyết. Nhưng sau đó lại chứng minh rằng cáo buộc của họ hoàn toàn không trùng khớp với sự thật. Có rất nhiều yếu tố, ví dụ như bộ phim người bị thôi miên từng xem, khung cảnh họ từng thấy, thậm chí là những câu nói họ nghe thấy trong hoàn cảnh khác đều có thể khiến họ tạo ra những ký ức giả mới trong quá trình thôi miên” nhưng họ lại lầm tưởng đó là sự thật.

Các nhà khoa học cũng đã tiến hành thí nghiệm, cho một nhóm tình nguyện viên xem đi xem lại những thước phim, tờ rơi, gợi ý chi tiết về một số vật phẩm. Sau đó, trong quá trình thôi miên, những tình nguyện viên đó đều tạo ra những ký ức mới theo sự sắp đặt của các nhà khoa học và kiên quyết tin đó là thật. Đây chính là hiện tượng sai lệch ký ức. Vậy nên, đứng từ góc độ chuyên môn của tôi mà nói, “ký ức mới” và khẩu cung của Hướng Tư Linh chỉ mang tính tham khảo cho quá trình điều tra vụ án của các anh, không được xem là bằng chứng. Sau này nếu các anh đề xuất tái thẩm vụ án, tôi tin rằng tòa án cũng sẽ không hoàn toàn tiếp nhận lời khai của cô ấy.”

Trần Phổ và Lý Khinh Diêu nhìn nhau, vậy là chỉ dựa vào video tự thú của Lý Mỹ Linh mà Lộ Tinh quay lén và khẩu cung của Hướng Tư Linh, họ chưa chắc lật án giúp Lạc Hoài Tranh được.

Tốt nhất là phải tìm ra được bằng chứng trực tiếp chứng minh Lý Mỹ Linh giết người.



Trần Phổ và Phương Giai vẫn phụ trách thẩm vấn Hướng Tư Linh, tiếp tục cuộc trò chuyện bị gián đoạn trước đó.

Hướng Tư Linh rõ ràng muốn né tránh báo cáo phá thai, nhưng Trần Phổ không theo tiết tấu của cô ta. Anh vẫn đưa bản báo cáo đến trước mặt cô ta và nói: “Đây là bản gốc của giấy phá thai, chúng tôi đã đối chiếu chữ ký của từng người và xác nhận đây là thật. Chúng tôi cũng đã thu thập được dấu vân tay của bác sĩ phòng khám Tôn Viễn An, trợ lý Diệp Tùng Minh, mẹ cô và cô. Cô thành thật nói cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra đi. Lúc đó cô vẫn chưa đến tuổi vị thành niên. Nếu có người ép cô quan hệ tình dục khi chưa có sự cho phép của cô, chỉ cần cô sẵn sàng chỉ ra chúng tôi sẽ khiến kẻ đó phải chịu hình phạt thích đáng của pháp luật.”

Hướng Tư Linh cầm giấy phẫu thuật, cúi đầu nhìn rồi nở nụ cười và nói: “Không cần, ông ta đã chết từ lâu rồi. Người đó là bố tôi, Hướng Vĩ.”

“Ý cô là, từ năm 2016, Hướng Vĩ đã quan hệ tình dục với cô?”

“Đúng vậy.”

“Cô tự nguyện à?”

“Không.”

“Bao nhiêu lần?”

“Tôi không nhớ rõ, rất nhiều rất nhiều lần.”

“Lý Mỹ Linh có biết chuyện này không?”

Lý Mỹ Linh cười lạnh rồi trả lời: “Biết chứ. Tôi…không phải con ruột của Hướng Vĩ. Khi đó Hướng Vĩ đã biết rồi, ông ta rất tức giận, cảm thấy mình nuôi không tôi. Không biết tại sao ông ấy lại có những ý đồ xấu với tôi.”

“Lý Mỹ Linh là mẹ ruột của cô mà lại mặc kệ Hướng Vĩ hiếp đáp cô à?”

Hướng Tư Linh thở dài, trên môi vẫn nở nụ cười nhạt. Cô ta nói: “Chỉ cần giữ được người đàn ông đó thì bà ta bằng lòng đánh đổi mọi thứ, kể cả con gái mình. Bà ta nghĩ chẳng có gì to tát cả, chỉ ngủ với nhau vài lần mà thôi. Họ cho tôi ăn, cho tôi mặc, nuôi tôi lớn thì tôi phải nghe lời họ, báo đáp họ.”

Câu nói này khiến mặt Phương Giai xanh như tàu lá. Tuy rằng Trần Phổ đã nói trước với anh ấy và anh ấy cũng biết lời khai của Hướng Tư Linh không hoàn toàn đúng sự thật, nhưng bị xâm hại là thật, cô ta bị bố mẹ ép buộc cũng là thật. Không ngờ trên đời thật sự tồn tại một gia đình méo mó ghê tởm như vậy.

“Lúc đó cô không nghĩ đến chuyện báo cảnh sát à? Hoặc báo với giáo viên trong trường để được giúp đỡ?”

Hướng Tư Linh lắc đầu, lại cúi đầu nói: “Bọn họ nói sẽ không ai tin tôi, hàng xóm xung quanh đều biết bố tôi rất thương tôi. Họ sẽ nói là do tôi chơi với đám lưu manh đầu đường xó chợ, còn quay video khỏa thân để đe dọa tôi. Nếu tôi tố cáo thì họ sẽ tung lên khắp nơi. Lúc đó tôi sợ lắm, họ là bố mẹ tôi, tôi không biết phải làm như thế nào.”

Trần Phổ vẫn điềm tĩnh, không thấy được sự thay đổi trong nét mặt anh. Anh nói: “Vì vậy đêm Hướng Vĩ chết ông ta cũng muốn cưỡng hiếp cô? Lạc Hoài Tranh không nói sai?”

Hướng Tư Linh cắn môi, trả lời: “Đúng vậy.”

“Vậy là năm đó cô đã khai man?”

Hướng Tư Linh buồn bã, nói: “Tôi không cố ý. Các anh cũng đã nói chuyện với bác sĩ tâm lý của tôi rồi. Sau đêm hôm đó, tôi đã bị sốc, bị ốm nặng và còn sốt cao. Khi tỉnh lại tôi đã quên sạch mọi chuyện. Tôi cũng hoàn toàn quên Hướng Vĩ từng xâm hại tôi. Trong ký ức của tôi chỉ còn lại một người bố luôn đối xử tốt với tôi.” Cô ta cười khổ: “Tôi xin lỗi, tôi thật sự không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Tôi gặp vấn đề về tâm lý, có lẽ là trong tiềm thức của tôi, tôi hoàn toàn không muốn đối diện với quá khứ, bởi vì nó quá đen tối. Cho đến hôm qua các anh lấy ra báo cáo phá thai, sau khi ngất xỉu, tôi mới nhớ ra mọi chuyện.”

Lý Khinh Diêu dõi theo cô bạn học cũ qua một tấm kính, cô ta ăn nói rất trôi chảy.

Tốt lắm, Lý Khinh Diêu nghĩ, tất cả sự kiện logc đã được xâu chuỗi lại đúng như Hướng Tư Linh mong muốn. Còn La Hồng Dân đã bị Hướng Tư Linh giấu nhẹm trong toàn bộ vụ việc này.

Nhưng cô ta càng giấu càng chứng tỏ cái chết của La Hồng Dân có liên quan đến cô ta.

Hai cảnh sát lão làng là Trần phổ và Phương Giai không quá ngạc nhiên về lời khai của Hướng Tư Linh. Lời khai này của cô ta có được pháp luật công nhận, có thể xóa bỏ tội danh khai man hay không? Sau này sẽ do tòa án quyết định.

“Lúc đó La Hồng Dân có qua lại với mẹ cô không?” Trần Phổ hỏi.

Hướng Tư Linh suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Lúc đó tôi chỉ biết chú La là chủ nhà chứ chưa từng gặp ông ấy. Mẹ tôi cũng không quen biết ông ấy. Sau khi bố tôi qua đời một khoảng thời gian, họ mới ở bên nhau.”

“Lúc đó La Hồng Dân có quan hệ tình dục với cô không?”

Hướng Tư Linh ngẩng đầu nhìn thẳng vào Trần Phổ, trả lời nhanh như chớp: “Đương nhiên là không.”

Trần Phổ không hỏi vấn đề này nữa, anh chuyển sang vấn đề khác: “Đêm Hướng Vĩ chết, ông ta có ý định cưỡng hiếp cô. Lạc Hoài Tranh phát hiện và muốn ngăn chặn nên hai người họ đánh nhau, sau đó đã xảy ra chuyện gì? Lý Mỹ Linh đến từ lúc nào?”