Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 104




Lạc Hoài Tranh nhận ra hôm nay Hướng Tư Linh rất lạ.

Anh lái chiếc xe thể thao sặc sỡ của cô ta đến điểm đến. Thông thường những lúc thế này, cô ta rất sôi nổi, nói chuyện không ngừng nghỉ, thật giả lẫn lộn khó mà phân biệt. Hoặc cô ta sẽ bất ngờ khoác tay anh, có bị anh hất ra cũng không tức giận, cứ bám lấy anh như con sâu đo.

Nhưng hôm nay Hướng Tư Linh lại im bặt, cứ như biến thành con người khác.

Cô ta mặc một chiếc áo sơ mi lụa tay lửng màu trắng ngà, một cánh tay nắm lấy cánh tay trần còn lại, luôn hướng mắt ra ngoài cửa sổ, trông như một bức tượng lạnh lùng kiều diễm.

Lạc Hoài Tranh đương nhiên cũng im lặng.

Hồi lâu sau, Hướng Tư Linh hỏi: “Dự án của tập đoàn Thành Đông, Đỉnh Duệ và Tân Tam Dương đã chốt cả rồi chứ?”

Ba tập đoàn này đều là khách hàng quan trọng mà Hướng Tư Linh giới thiệu cho anh, tất cả đều nhờ mối quan hệ rộng rãi của cô ta.

Lạc Hoài Tranh trả lời: “Tập đoàn Thành Đông và Đỉnh Duệ đã ký hợp đồng rồi. Còn Tân Tam Dương vẫn đang đợi kết quả đấu thầu.”

“Thế thì tốt rồi.”

Khuôn mặt Lạc Hoài Tranh nhuốm nét tự giễu, anh nói: “Cảm ơn.”

Cô ta không nói gì.

Điều này lại khác hẳn mọi khi. Trước đây, cô ta thường được đằng chân lân đằng đầu, có thể là véo cánh tay anh hoặc là nũng nịu trêu đùa. Nhưng hôm nay cô ta không làm gì cả. Hướng Tư Linh cụp mắt, vẻ quyến rũ thường trực đã phai nhạt, nhường chỗ cho nét thanh tú và dè dặt.

Lạc Hoài Tranh giữ chặt vô lăng, anh tiếp tục lái xe, gương mặt không cảm xúc.

Hướng Tư Linh đến gặp bác sĩ Châu Lăng Linh, một trong những bác sĩ tâm lý nổi tiếng nhất Tương Thành. Phòng khám của bà ấy nằm tại một biệt thự thương mại ven sông. Toàn bộ phòng khám được sơn màu vàng nhạt và màu trắng, tạo cảm giác tươi mới và sang trọng, khiến người ta cảm thấy ấm áp khi nhìn vào.

Phòng khám phải đặt lịch khám nên giờ này không còn ai khác ngoài họ. Y tá dẫn họ đến cửa văn phòng của bác sĩ Châu Lăng Linh, mở sổ kí tên dành riêng cho Hướng Tư Linh và nhắc cô ta ký tên. Khi y tá giở sổ, Lạc Hoài Tranh tinh mắt nhìn thấy ngày đầu tiên Hướng Tư Linh đến tư vấn tâm lý là năm 2021.

Cũng là năm cô ta tốt nghiệp Cao đẳng.

“Xong rồi ạ. Cô Hướng, cô vào trong được rồi, bác sĩ Châu đang đợi cô.” Y tá nói. “Thưa anh, đằng kia có khu vực nghỉ ngơi. Anh có thể qua đó uống trà, đọc báo hoặc tạp chí.”

Hướng Tư Linh đứng trước cửa văn phòng bác sĩ Châu Lăng Linh, quay đầu nhìn Lạc Hoài Tranh.

Lạc Hoài Tranh cũng nhìn cô ta.

Hướng Tư Linh mỉm cười. Nụ cười ấy rất an yên và chất chứa sự dịu dàng, khác hẳn mọi khi.

“Cậu sẽ đợi tớ chứ?” Cô ta hỏi.

Thấy hai người có điều muốn nói, y tá mỉm cười, cầm giấy tờ rời đi.

Lạc Hoài Tranh nói: “Nếu tôi đã đồng ý đi khám cùng cậu thì sẽ đợi đến khi kết thúc và đưa cậu về nhà.”

“Cảm ơn cậu.” Cô ta nói. “Mấy hôm nay cậu vất vả rồi. Tớ biết cậu thấy tớ rất phiền phức và cũng hận tớ. Nhưng cậu vẫn tốt như xưa kia, không làm tớ thất vọng. Và dù tớ có tồi tệ cỡ nào, cậu cũng sẽ không làm tổn thương tớ vô cớ. Lạc Hoài Tranh, cảm ơn cậu nhé.”

Hướng Tư Linh trào nước mắt, những giọt nước mặt ấy trông thật chân thành thiết tha nhưng lại đau thương khôn cùng. Cô ta quay người gõ cửa và bước vào văn phòng bác sĩ.

Lạc Hoài Tranh đứng nguyên tại chỗ, tâm trạng khó tả.

Bác sĩ Châu Lăng Linh và Hướng Tư Linh đã quen biết nhau từ lâu, bà ấy ngồi sau bàn làm việc với thái độ dịu dàng. Bà ấy nói: “Ngồi đi.” Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Hướng Tư Linh, bà ấy hỏi: “Cháu sao thế? Lại gặp khó khăn trong công việc hả?” Chuyện Hướng Tư Linh tiếp quản công ty bà ấy cũng biết, mấy lần trước Hướng Tư Linh cũng đã tâm sự với bà ấy.

Hướng Tư Linh lắc đầu, nói: “Lạc Hoài Tranh đang ở bên ngoài.”

Hướng Tư Linh đã từng kể cho bà ấy nghe vụ án nhà họ Hướng, bác sĩ Châu Lăng Linh cũng đã tự tìm hiểu thông tin xoay quanh vụ án này.

Bác sĩ Châu Lăng Linh thở dài, nói: “Ngay từ đầu cô đã không đồng ý chuyện cháu tiếp cận cậu ấy, mượn cậu ấy để thỏa mãn giấc mơ thiếu nữ. Dù xét về đạo đức hay tâm lý học, việc này chẳng khác nào uống rượu độc giải khát. Không những không giải quyết được vấn đề mà còn gây ra tổn thương lần hai cho cậu ấy.

Hiện tại, cháu thật sự cảm thấy nuối tiếc đã được bù đắp rồi à? Cháu có cảm thấy tâm lý được mãn nguyện và chữa lành không? Cháu hãy nói thật cho cô biết.”

Hướng Tư Linh cúi đầu, ngón tay liên tục kéo lớp da thật trên tay vịn ghế. Dù biết rằng hoàn toàn không kéo được nhưng cô ta vẫn lặp đi lặp lại động tác ấy.

“Cháu cảm thấy rất mãn nguyện. Cậu ấy là người duy nhất cháu từng yêu trước mười tám tuổi. Trước đây đọc một số cuốn sách, người ta thường ví von một người như vầng trăng trên trời, như cầu vồng, cháu không thể hình dung ra được. Sau khi gặp cậu ấy cháu mới biết mặt trăng và cầu vồng thật sự tồn tại. Cậu ấy quá tuyệt vời, hiện tại cháu đã có năng lực, ép cậu ấy mơ mộng cùng cháu thì có sao?

Cô ơi, tình cảm cháu dành cho cậu ấy suốt những năm tháng ấy vô cùng trong sáng và không hề vẩn đục. Cuộc đời này cháu sẽ chẳng bao giờ có được tình cảm và cảm xúc như thế nữa.

Tuy bây giờ cậu ấy đã thay đổi, không còn hăng hái như thuở thiếu thời, còn bị rất nhiều người khinh thường. Nhưng cháu vẫn cảm thấy cậu ấy luôn tỏa sáng dù ở bất cứ nơi đâu, bởi vì con tim cậu ấy trong sáng. Cháu rất ngưỡng mộ cậu ấy, cũng muốn giúp đỡ cậu ấy một tay.”

“Nhưng cháu vẫn không có được cậu ấy, đúng không?” Bác sĩ Châu Lăng Linh nhìn thẳng vào mắt cô ta, “Vậy cháu cũng có thể mãn nguyện à?”

Nụ cười trên khuôn mặt Hướng Tư Linh tắt lụi, cô ta nghiêm túc nói: “Bác sĩ Châu, cô nhầm rồi. Cháu chưa từng nghĩ mình sẽ có được cậu ấy, cháu đâu có xứng? Nhìn thấy cậu ấy bây giờ vẫn cố gắng, vẫn sống tốt là cháu đã vui lắm rồi.

Không chỉ có cậu ấy, còn có Lý Khinh Diêu cô bạn gái năm xưa của cậu ấy, cháu từng kể cho cô nghe rồi đấy. Năm đó cậu ấy cũng là một nạn nhân gián tiếp. Bây giờ cậu ấy đã trở thành cảnh sát và vẫn kiêu hãnh như ngày nào. Trong lòng cháu thật sự cũng rất vui. Nếu hai người họ có thể quay về bên nhau, cháu sẽ càng hạnh phúc hơn. Họ nên ở bên nhau, đó mới là cái kết có hậu trong câu chuyện cổ tích.”

“Cháu lại khóc nữa rồi.” Bác sĩ Châu Lăng Linh rút khăn giấy đưa cho cô ta, “Cháu thấy rất có lỗi với họ, đúng không?”

Hướng Tư Linh lau sạch nước mắt, lắc đầu: “Tại sao cháu phải cảm thấy có lỗi với người khác? Chưa có ai từng cảm thấy có lỗi với cháu.”

Bác sĩ Châu Lăng Linh thở dài, nhưng bà biết có hỏi sâu hơn thì Hướng Tư Linh cũng sẽ không nói, giống như mọi lần tư vẫn trước đây. Cô gái này có tâm lý sâu sắc và vững vàng vượt xa tuổi tác, mỗi lần đến tư vấn đều như vậy, lời nói của cô thật giả lẫn lộn. Khi gặp phải chuyện cô không muốn nói, bác sĩ Châu Lăng Linh có lão luyện cỡ nào cũng không thể khiến cô mở miệng. Đã ba năm trôi qua, cho đến tận bây giờ, bác sĩ Châu Lăng Linh vẫn chưa làm rõ được chân tướng vụ án Hướng Vĩ năm đó.

Tuy nhiên, là một bác sĩ tư vấn tâm lý, bác sĩ Châu Lăng Linh không cố gắng điều tra chân tướng vụ án. Tìm được vấn đề tâm lý của Hướng Tư Linh và tìm ra phương pháp điều trị mới là chuyện quan trọng nhất đối với bà ấy.

“Cháu vẫn không thể nhớ thêm gì về chuyện xảy ra tối hôm đó à?” Bác sĩ Châu Lăng Linh hỏi.

Hướng Tư Linh ảo não vò đầu bứt tai, cô ta nói: “Cháu vẫn chỉ nhớ Lạc Hoài Tranh cầm chân nến đập vào đầu bố cháu, còn những việc sau đó cháu không nhớ rõ.”

Bác sĩ Châu Lăng Linh nhìn cô ta chăm chú, “Vậy cháu còn muốn tiếp tục liệu pháp thôi miên không?”

“Cứ thử đi ạ, cháu không muốn bỏ cuộc.”

Hướng Tư Linh nằm trên giường, bác sĩ Châu Lăng Linh chỉnh tối đèn. Hướng Tư Linh nhắm mắt, dần dần, giọng nói của bác sĩ Châu Lăng Linh như vang lên từ một nơi rất xa.

“Hôm nay tại sao cháu không đi học vậy?”

“Bởi vì…” Hướng Tư Linh nhắm nghiền mắt, nét mặt khó nói, “Bởi vì rất đau.”

“Cháu bị ốm à?”

“Không ạ.”

“Vậy cháu đau ở đâu thế?”

“Bên dưới, bên dưới rất đau.”

“Tại vì sao?”

Hướng Tư Linh không nói nữa, mày cô ta nhíu chặt hơn.

“Thôi.” Bác sĩ Châu Lăng Linh đổi câu hỏi, “Ông Hướng Vĩ bố cháu đã về rồi, cháu thấy ông ấy không?”

“Cháu thấy rồi.”

“Ông ấy mặc đồ gì?”

“Áo, áo cộc tay màu xanh, quần đen.”

“Ông ấy đang làm gì?”

Ý thức của Hướng Tư Linh mơ hồ, dường như lại quay trở về đêm hè bảy năm trước. Trong nhà không bật đèn, cũng không có ai, cô ta nằm trên sô pha trong phòng khách, phía dưới rất đau, miệng lưỡi khô khốc. Hướng Tư Linh muốn đi uống nước, nhưng lại không muốn nhúc nhích.

Rèm phòng khách được kéo kín mít, chỉ chưa lại một khe hở cho một chút ánh sáng lọt vào, căn phòng nhuốm mùi tanh nhạt. Hướng Tư Linh mười tám tuổi cảm thấy mình như một con giòi đang trốn trong bóng tối, chỉ biết âm thầm nhúc nhích một mình.

Trường học chỉ cách nhà tám, chín trăm mét nhưng cứ như rất xa xôi. Mỗi khi từ trường về nhà, cô ta như quay về một thế giới khác. Trong thế giới này không có ước mơ, không có bè bạn, cũng không có Hướng Tư Linh nhút nhát, hướng nội và cố gắng. Chỉ có một con điếm khiến đàn ông si mê điên cuồng nằm trên giường.

Cửa mở, Hướng Vĩ đã về.

Hướng Tư Linh ngồi dậy ngay lập tức, cô ta bất giác co rúm lại.

Hướng Vĩ đứng ở cửa, nhìn chằm chằm vào cô ta, hỏi: “Sao không đi học?”

Cô ta cúi đầu: “Con khó chịu trong người.”

“Ồ.” Hướng Vĩ cười, “Lại khó chịu chỗ nào nữa?”

Hướng Tư Linh đứng dậy đi vào trong phòng, không thể nói là đi mà phải gọi là chạy. Nhưng cô ta sao bì được với một người đàn ông trưởng thành? Hướng Vĩ quên cả đóng cửa, lão ta lao đến như một mũi tên, túm lấy cánh tay cô ta. Dù trong phòng rất tối, nhưng Hướng Vũ vẫn nhìn rõ đôi chân thon dài trắng nõn của thiếu nữ và những đường cong đẫy đà dưới lớp vải. Đó là cảm giác khác hoàn toàn với phụ nữ trưởng thành. Lão ta nghĩ, sao trước đây mình không nhận ra con điếm này đã xinh đẹp và quyến rũ đến thế này.

Lão ta thỏ thẻ bên tai Hướng Tư Linh: “Khó chịu thì để bố tiêm cho.”

Hướng Tư Linh run rẩy, hồn bay phách lạc, nhưng không dám chống cự, “Bố ơi…bố đừng làm như vậy…bố đừng làm như vậy nữa, con cầu xin bố!”

“Đừng gọi tao là bố.” Hướng Vĩ đẩy cô ta xuống ghế sô pha, “Mày đâu phải con tao, nuôi mày bao năm nay, mày nên báo đáp tao chứ nhỉ? Nếu không thì phí mấy mười mấy năm trời của bố mày. Mẹ kiếp! Có trách thì cũng phải trách con mẹ không biết liêm sỉ của mày, tất cả những thứ này đều là hai mẹ con nhà mày nợ tao đấy!”

Hướng Tư Linh thậm chí không dám chống cự, bởi vì chống cự sẽ phải nhận một trận đòn nhừ tử. Toàn thân cô ta căng cứng, cứ như một con bù nhìn phất phơ trong gió, sắp bị người ta bẻ nát.

Đúng lúc này, Lạc Hoài Tranh đã đẩy cửa ra.

Khi thiếu niên Lạc Hoài Tranh dùng hết sức mình đẩy người đàn ông trưởng thành Hướng Vĩ ra khỏi người Hướng Tư Linh, thì sự nhục nhã, đau khổ và tuyệt vọng cùng lúc nổ tung trong lòng cô ta. Cô ta hét lên một tiếng thảm thiết.

Hướng Vĩ đã lao vào đánh nhau với Lạc Hoài Tranh.