Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 103




[Trích từ Sổ ghi chép Diệp Tùng Minh]

Từ sau vụ việc ấy, mọi thứ dường như chẳng hề đổi thay, ngày tháng trôi qua bình lặng. Thầy, tôi và những người hàng xóm vẫn giống như xưa kia.

Ngoại trừ mẹ con Lý Mỹ Linh.

Mẹ con họ không còn đến đây nữa. Tôi vô cùng lo lắng, nhưng thâm tâm cũng hy vọng rằng sau trải nghiệm phá thai lần này, họ sẽ quan tâm đến sức khỏe của Hướng Tư Linh nhiều hơn và không để cô bé phải chịu tổn thương nữa.

Về sau, tôi lại gặp phải một số chuyện bất hảo, dần dà khiến tôi không còn muốn làm việc tại phòng khám Viễn An.

Nhưng Chỉ Lan phải làm sao?

Để bảo đảm cho đôi bên, hôm đó trước khi phẫu thuật, mẹ con Lý Mỹ Linh và cả thầy tôi đều đã ký tên vào giấy phẫu thuật. Tôi là người giữ tất cả giấy tờ phẫu thuật hôm đó. Vài ngày sau, thầy hỏi tôi: “Giấy tờ phẫu thuật của Hướng Tư Linh đâu?”

Tôi rút từ ngăn kéo ra một xấp giấy tờ đã chuẩn bị sẵn và đưa cho thầy. Thầy cầm xấp giấy tờ nhìn sơ qua, sau đó châm lửa đốt rồi ném vào thùng rác.

Tim tôi đập thình thịch, tôi không nói với thầy những giấy tờ đó là bản sao. May sao thầy không để ý, may mà hôm đó trời âm u ánh sáng kém, hơn nữa thầy còn tiêu hủy vội vàng. Có lẽ thầy cũng cho rằng tôi chẳng có lý do gì để giấu những giấy tờ đó.

Thực ra tôi cũng không biết làm như vậy có ý nghĩa gì không. Nhưng tôi đã cất giấu tất cả những giấy tờ phẫu thuật của ca phẫu thuật nạo phá thai đó.

Có khi Hướng Tư Linh sẽ không bao giờ cần tôi giúp đỡ, nhưng lỡ như thì sao?

Đốt giấy tờ xong, thầy Tôn Viễn An nói: “Tôi biết trong lòng cậu vẫn không phục, cho rằng đứa bé ấy rất đáng thương. Thôi tôi tặng cậu một câu: Người khôn giữ mình. Khi nào cậu bằng tuổi tôi thì sẽ hiểu cuộc đời là như vậy đấy. Người ta có không bằng mình có, bồng bột không có ý nghĩa gì đâu.

Thêm nữa, tôi biết cậu rất thân thiết với Chỉ Lan. Cậu không được hé răng nửa lời với nó về những chuyện này. Chưa biết rõ chuyện thì cũng đừng nghĩ đến việc tố cáo. Hơn nữa, nếu thật sự có chuyện gì thật thì tôi và cậu đều không thoát khỏi liên can nên tốt nhất là cứ làm như không biết đi. Sau này Chỉ Lan định thi công chức hoặc thi biên chế, cậu cũng không muốn làm ảnh hưởng đến tương lai con bé vì những người không liên quan đâu nhỉ?”

Tôi như chết lặng.

Không ngờ thầy Tôn Viễn An lại lấy tương lai của Chỉ Lan ra uy hiếp tôi.

Tôn Chỉ Lan là do một tay thầy nuôi nấng nên người, tình cảm cha con giữa họ rất khăng khít, Chỉ Lan rất yêu thương bố mình. Thầy Tôn Viễn An đã nói với tôi rằng, nếu muốn có được Chỉ Lan thì sau này phải tiếp tục làm một trợ lý im lặng đứng đằng sau ông ấy. Một khi tôi nói ra những điều không nên nói, ông ấy không những không đồng ý cho chúng tôi bên nhau mà còn làm liên lụy đến Chỉ Lan.

Cứ như một điềm báo, ngày hôm sau Tôn Chỉ Lan đến phòng khám. Nhân lúc thầy Tôn Viễn An không chú ý, cô ấy đã kéo tôi ra ngoài, nhét vào miệng tôi miếng thịt bò khô nổi tiếng trên mạng mà cô ấy phải xếp hàng để mua. Lần đầu tiên trong đời tôi được nếm thử mùi vị “như nhai sáp”.

Cũng từ ngày hôm đó, tôi đã nhận ra có lẽ tình yêu của tôi và Tôn Chỉ Lan sẽ chẳng có kết quả.

(Nội dung phía dưới được viết bằng bút xanh, nét bút đậm, nét chữ rõ ràng và mới hơn.)

Tôi đã giấu giấy tờ phá thai của Hướng Tư Linh suốt nửa năm trời, những tưởng chuyện này đã trôi về quá khứ.

Sau này, tôi đã quen một vị cảnh sát trông rất có trách nhiệm, tên anh ấy là Lý Cẩn Thành, nghe tên thôi cũng thấy đáng tin rồi.

Tôi đã tiết lộ với anh ấy tất cả những gì tôi biết. Do cũng không thân thiết, tôi đề phòng nên chỉ đưa bản sao của giấy tờ phá thai cho anh ấy. Nhưng hôm đó anh ấy rất vội vã, sau khi nói nhất định sẽ liên lạc lại với tôi, anh liền cầm tài liệu đi mất.

Tôi đợi hơn nửa tháng nhưng Lý Cẩn Thành không xuất hiện. Hơn nữa mấy hôm đó, tôi luôn cảm thấy có người theo dõi mình, kẻ đó đứng ngoài phòng khám quan sát tôi. Tôi ngày càng sợ hãi, nghi ngờ Lý Cẩn Thành không phải cảnh sát tốt. Cảnh sát muốn điều tra ra chân tướng có lẽ dễ như trở bàn tay, hay anh ta đã cầm tài liệu đó đi đổi chác với người ta mất rồi? Thế thì chẳng phải tôi sẽ gặp nguy hiểm hay sao?

Cuối cùng tôi đã rời khỏi Tương Thành và trở về Hà Nam. Tôi từng gọi điện cho Lý Cẩn Thành nhưng tắt máy. Tôi nghĩ có lẽ mình đã tin lầm người rồi.



Lý Khinh Diêu ngồi trên tàu cao tốc. Khi nhìn thấy ba chữ “Lý Cẩn Thành”, ánh mắt cô như bị kéo dính chặt vào đó, mũi cô cay cay.

Trần Phổ ngồi bên cạnh cô, đọc đến những dòng này trong lòng anh cũng không thoải mái.

Anh em à, hóa ra bảy năm trước cậu đã lấy được tài liệu này. Nhưng rốt cuộc đêm hôm đó cậu đã đi đâu? Cậu cùng với tài liệu này đã biến mất tại góc nào của Gia viên Triều Dương?

Trần Phổ chỉ tay vào ba chữ trong cuốn sổ: “rất vội vã”, Lý Khinh Diêu chau mày.

Lý Khinh Diêu gập cuốn sổ lại, tựa vào ghế và nhắm mắt lại. Dù cô không nói gì, nhưng Trần Phổ cảm thấy cô cực kỳ buồn. Anh duỗi tay ra nắm lấy một tay cô, mười đầu ngón tay đan chặt vào nhau. Lý Khinh Diêu không mở mắt và cũng không rút tay ra.

“Em đang nghĩ gì thế?”

“Em nhớ anh trai em.”

Năm ngón tay của Trần Phổ lại siết chặt hơn nữa, vai kề vai, cánh tay áp sát vào nhau. Cách một lớp vải, Trần Phổ cảm nhận được hơi ấm và mềm mại của làn da cô, khiến anh cảm thấy thân mật và thỏa mãn khó tả.

Anh bất giác nâng cánh tay trái lên, đặt lên lưng ghế hàng trước. Như vậy, bên phải của Lý Khinh Diêu là cửa sổ, phía sau là ghế, trong không gian chật hẹp, cô lọt thỏm trong vòng tay anh. Trong toa tàu có rất đông hành khách, ồn như chợ vỡ, nhưng góc của họ lại bình yên đến lạ.

“Em đừng buồn.” Anh dịu dàng nói.

Lý Khinh Diêu mở mắt ra, đôi mắt cô lạnh buốt và trong veo như hai tảng băng tuyết vừa mới tan chảy. Khuôn mặt hai người chỉ cách nhau một gang tay, gần đến mức anh nhìn rõ được những sợi lông tơ nho nhỏ trên khuôn mặt cô.

“Em không sao.” Cô thậm chí còn mỉm cười với anh, “Em chỉ hơi buồn thôi.”

Ngay lúc này đây, Trần Phổ thật sự rất muốn hôn cô. Anh muốn hôn lên khuôn mặt trắng nõn, hôn lên đôi mắt ươn ướt của cô và tất nhiên anh cũng muốn trao cho cánh môi đỏ mọng luôn kiêu hãnh kia một nụ hôn thật nồng nhiệt. Cổ họng anh khô khốc, mười ngón tay đan vào nhau càng thấy nóng hơn.

Nhưng anh vẫn ngồi im như tượng.

Bởi vì đây là đang đục nước béo cò, vả lại cũng không phải thời điểm phù hợp. Ban nãy họ còn đang bàn luận về Lý Cẩn Thành.

Hơn nữa…nhỡ đâu cô không đồng ý thì sao? Xung quanh có nhiều người như thế, lỡ cô tức giận đẩy anh ra và lật mặt thì phải làm sao? Đến lúc đó tất cả sẽ tiêu tùng, trở về con số không tròn trĩnh, anh có khóc cũng không có chỗ để khóc.

Nóng vội chỉ có nước xôi hỏng bỏng không, phải kiên nhẫn.

Vả lại chỉ mới nắm tay tôi mà đã khiên tim anh đập như trống bỏi, anh không dám nghĩ xa xôi hơn.

Thế nhưng, nắm tay có tính là đục nước béo cò không nhỉ? Trần Phổ giả vờ không hay biết. Anh siết chặt tay cô, nét mặt đong đầy sự quan tâm, “Em mệt rồi thì ngủ một lát đi.”

“Không.” Lý Khinh Diêu rút tay mình ra khỏi tay anh rất tự nhiên, “Em muốn tiếp tục đọc sổ ghi chép, tranh thủ thời gian.”

Cô mở lại cuốn sổ ghi chép, Trần Phổ lại tiếp tục xem cùng cô, chỉ là bàn tay trống rỗng ấy cứ buồn hoài, nó nắm chặt lại rồi buông ra.

“Anh thấy sao?” Cô hỏi anh về trang ghi chép của Diệp Tùng Minh.

Trần Phổ nói: “Cuối cùng vẫn liên quan đến Hướng Tư Linh. Khi về chúng ta sẽ gặp cô ta để nói chuyện.”



Giống như những bạn học khác, hồi cấp ba Lạc Hoài Tranh cũng không chú ý nhiều đến Hướng Tư Linh. Tuy nhiên, anh là lớp trưởng nên từng thống kê điểm số giúp thầy cô giáo, vả lại lại có trí nhớ tốt. Anh nhớ rằng năm lớp Mười, Hướng Tư Linh chỉ nằm ở vị trí khoảng ba trăm toàn khối. Sang năm lớp Mười Một, cô ta đã leo lên được top 150. Sau này Lạc Hoài Tranh xảy ra chuyện, ước gì có thể giết chết cô ta nên đương nhiên không quan tâm cô ta thi vào trường nào.

Hiện tại Lạc Hoài Tranh nhớ lại nếu không xảy ra chuyện năm đó, Hướng Tư Linh chắc chắn sẽ thi đậu vào một trường đại học tốt.

Dự án hợp tác cùng công ty Hướng Tư Linh đã được vài tháng và đã đến giai đoạn hoàn thiện. Dù Lạc Hoài Tranh không quan tâm Hướng Tư Linh làm việc thế nào tại Tập đoàn Hoa Dự nhưng vì nhu cầu công việc, lại thêm cô ta cố tình tiếp cận nên họ thường xuyên gặp nhau. Lạc Hoài Tranh đương nhiên nhận ra Hướng Tư Linh thật sự là một người vô cùng cố gắng và cũng cực kỳ thông minh. Ít nhất thì tập đoàn Hoa Dự đã được chuyển giao ổn định dưới sự lãnh đạo của cô ta.

La Hồng Dân đột ngột qua đời, tập đoàn Hoa Dự như rắn mất đầu. Không ít các lãnh đạo đều là những người theo La Hồng Dân lâu năm, ai cũng có những toan tính. Tuy Hướng Tư Linh là người thừa kế duy nhất của La Hồng Dân trên danh nghĩa, nhưng vì không có quan hệ máu mủ nên rất nhiều người trong công ty không phục. Đương nhiên cũng có không ít người gây khó dễ cho cô cả ngoài sáng lẫn trong tối.

Hướng Tư Linh im lặng gồng gánh tất cả.

Có những lần khi Lạc Hoài Tranh rời khỏi Hoa Dự, anh nhìn thấy văn phòng Hướng Tư Linh vẫn sáng đèn, cô ta đang họp tăng ca cùng một nhóm người. Cũng có lần, khi Lạc Hoài Tranh tăng ca đến khuya, nhìn thấy Hướng Tư Linh vẫn còn ở lại văn phòng. Cô ta đang xem phương án trên máy tính với sắc mặt tái nhợt, sau đó rút khăn giấy ra lau nước mắt cứ như thể không có chuyện gì xảy ra,

Lạc Hoài Tranh không hề vì thế mà mềm lòng thương xót cô ta, nhưng anh không thể phủ nhận cô ta thật sự bền bỉ kiên cường.

Hướng Tư Linh còn cố gắng thực hiện cải cách Hoa Dự. Cô ta đưa ra yêu cầu chung đối với tất cả các trưởng phòng ban, đó là phải tuyển dụng nhân tài công bằng công chính. Những đóng góp của tất cả mọi người đều phải chân thật và để cô ta nhìn thấy.  Những ai có năng lực và đóng góp lớn thì sẽ được tăng lương và hưởng các phúc lợi và ngược lại. Hướng Tư Linh còn thiết lập hòm thư chủ tịch, một điều thường xuất hiện tại các doanh nghiệp nhà nước chứ không phải doanh nghiệp tư nhân. Nhưng cô ta đã làm điều đó và gửi thư công khai đến toàn công ty. Bất kể ai trong tập đoàn bị đối xử bất công thì có thể gửi thư trực tiếp cho cô ta. Thậm chí Lạc Hoài Tranh là người phụ trách dự án thuê ngoài cũng nhận được thông báo này.

Nhờ vậy Lạc Hoài Tranh mới nhận ra Hướng Tư Linh cực kỳ chấp niệm với hai chữ “công bằng”.

Hướng Tư Linh trong công việc và Hướng Tư Linh đời thường là hai con người khác nhau.

Khi ở riêng với Lạc Hoài Tranh, Hướng Tư Linh mang đến cho anh cảm giác như một con rắn độc. Bề ngoài sặc sỡ, thân hình mảnh mai, thi thoảng lại nhe nanh phun độc. Anh không biết được lời cô ta nói câu nào là thật, câu nào là giả. Chỉ cần sơ sẩy chút thôi có thể lại bị cô ta cắn một nhát như năm xưa. Anh buộc phải tỉnh táo để đọ sức với cô ta.

Đã mấy ngày trôi qua kể từ khi Hướng Tư Linh nói với anh cô ta sẽ cho anh biết sự thật năm đó. Hướng Tư Linh vẫn điềm nhiêm như không, cô ta bận rộn với công việc, rảnh rỗi lại trêu chọc anh như trêu chú chó cô ta nuôi, cũng không quan tâm khắp công ty đang đồn thổi gì về hai người.

Lạc Hoài Tranh luôn kiên nhẫn cờ đợi.

Anh rất biết kiên nhẫn. Trước đây anh đã kiên nhẫn hơn người khác, sau khi ngồi tù anh lại càng kiên nhẫn hơn.

Hôm nay sau khi tan làm, Lạc Hoài Tranh đang định về nhà thì Hướng Tư Linh gọi điện đến: “Hoài Tranh, cậu đi cùng tớ đến một nơi nhé.”

Giọng nói thân mật, nhẹ nhàng rất tự nhiên.

“Đi đâu?”

“Cậu đến gặp bác sĩ tâm lý cùng tớ đi.”

Lạc Hoài Tranh im lặng.

“Buổi khám hôm nay rất quan trọng, tớ phải động viên mình nhiều lắm mới quyết định đi. Tớ rất muốn cậu ở bên cạnh tớ, nhé?”