Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 102




[Trích từ Nhật ký Diệp Tùng Minh]

Tôi vẫn còn nhớ như in cái đêm hè ấy, lần đầu tiên tôi gặp Hướng Tư Linh. Ngày hôm đó, phòng khám đóng cửa sớm, tôi và thầy ở lại phòng khám. Thầy có một phòng ngủ, còn tôi ở gian chứa đồ sát cửa, trong phòng có một chiếc giường đơn 1 mét 2. Tôn Chỉ Lan đã lén lút mang một chiếc bình sứ nhỏ bằng bàn tay, trong bình cắm vài bông hoa cúc dại, tôi đặt bình hoa trên bệ cửa sổ. Tuy rằng một nửa gian chứa đồ chất đầy vật phẩm thiết bị nhưng mỗi khi tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy những đóa hoa trên bệ cửa sổ, đôi khi là mặt trăng tròn vành vạnh, tôi lại nghĩ cuộc sống thế này chính ra cũng ổn đấy chứ.

Hôm ấy tôi ngủ rất say, tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc” đánh thức tôi dậy. Tôi mặc quần áo tử tế đứng dậy thì nhìn thấy thầy tôi cũng đã mặc xong áo blouse trắng và đi xuống tầng dưới. “Có bệnh nhân cấp cứu.” Thầy nói với tôi.

Tôi ngơ ngác “Dạ” một tiếng. Ánh mắt lúc đó của thầy khá kỳ lạ, giống như đang do dự, nhưng lại không nói gì.

Tôi mở cửa ra thì thấy thầy đã ngồi nghiêm chỉnh trước máy tính. Khi đó, hệ thống chẩn trị của phòng khám chúng tôi vừa được lắp đặt xong. Thực ra thầy vẫn còn chưa quen, nhưng cũng biết đây là xu thế nên dứt khoát để tôi lo liệu toàn bộ. Tôi bù đầu bù óc suốt ba tháng trời, cuối cùng cũng dựng xong hệ thống và đưa nó đi vào hoạt động trơn tru, ít nhiều gì cũng có cảm giác thành tựu.

Một người phụ nữ rất xinh đẹp bước vào, dẫn theo một cô bé giống như học sinh.

Mãi một thời gian sau, tôi mới nhận ra Hướng Tư Linh tôi gặp lần đầu tiên đã rất kỳ lạ rồi. Cô bé mặc một chiếc váy voan trắng bồng bềnh, tay ngắn, chỉ dài đến đầu gối. Mái tóc dài hình như vừa mới được sấy, được xõa tung, tóc mái được cài lại bằng hai chiếc kẹp tóc trong suốt sặc sỡ, để lộ khuôn mặt với những đường nét rõ ràng. Mặt cô bé rất nhỏ, mắt to, trông như một con búp bê.

Nhưng con bút bê này giờ đây trông thật vô hồn, bờ môi tái nhợt như một con cá chết, để mặc mẹ mình kéo, lảo đảo đi vào trong phòng khám. Tôi phát hiện gấu váy voan trắng nhuốm một ít máu, phần bắp chân của cô bé cũng hằn những vết bầm tím.

Hình như Lý Mỹ Linh rất thân với thầy tôi. Bà ấy mỉm cười và nói rằng khuya thế này rồi mà còn làm phiền anh. Thầy tôi tuy không vui, nhưng vẫn hỏi con bé bị làm sao?

Thú thực tôi muốn nói với thầy rằng chắc chắn đứa trẻ này đã gặp chuyện gì rồi. Nhưng Lý Mỹ Linh liếc nhìn tôi, hỏi thầy tôi có thể nói chuyện riêng được không. Thầy bảo tôi quay về phòng ngủ một lát, có chuyện sẽ gọi tôi.

Đương nhiên tôi không cam tân. Phòng chứa đồ vốn ở ngay gần, cửa lại mỏng, tôi bèn dán tai vào cửa nghe lén.

Lý Mỹ Linh nói: “Anh kiểm tra cho con bé giúp em. Phía dưới của con bé chảy máu suốt hai ngày nay rồi.”

Thầy tôi hỏi: “Sao không đến bệnh viện?”

Lý Mỹ Linh thỏ thẻ gì đó tôi nghe không rõ, nhưng thầy tôi không hỏi thêm gì nữa.

Sau đó, tôi lại nghe Lý Mỹ Linh lẩm bẩm nói rằng con gái mình quen bạn trai, không nghe lời, nói chung là bà ta không quan tâm, chỉ cần không xảy ra chuyện lớn là được. Thầy tôi nói, quen bạn trai cũng không đến nước này. Quan hệ quá nhiều lần, phần dưới bị thương hết cả rồi, cô bé vẫn còn nhỏ.

Tôi vừa nghe liền cảm thấy lạ. Có mẹ nào mà nói con cái như vậy? Nếu cô bé tự tiện quen bạn trai, xảy ra chuyện thế này làm mẹ thì phải xách dao xông đến nhà cậu bạn trai mới phải, chứ đâu có chuyện nửa đêm nửa hôm lén lút đến một phòng khám nhỏ gây tổn thương cho con gái, cố tình che giấu sự thực. Tôi thậm chí còn nghi ngờ Lý Mỹ Linh không phải mẹ ruột của Hướng Tư Linh, chẳng nhẽ bà ta lợi dụng cơ thể của con gái để kiếm chác? Nhưng nghe giọng của thầy, trước đây Lý Mỹ Linh đã làm việc tại phòng khám rất nhiều năm, lúc cô bé này vừa ra đời, thầy còn tặng quà chúc mừng nữa.

Tôi tò mò lén lút mở hé cánh cửa, nhìn thấy Lý Mỹ Linh đang dúi cho thầy tôi một xấp tiền và nói rằng anh đừng hỏi nhiều, chỉ cần chữa khỏi cho con bé là được, đừng để con bé chảy máu nữa. Thầy tôi cũng chẳng từ chối mà nhận lấy ngay.

Khi họ thỏa thuận xong, cô bé nằm trên chiếc giường bệnh kế bên giữ nguyên tư thế kiểm tra phụ khoa, hai chân mở rộng, váy vén đến eo, quần lót treo trên mắt cá chân một bên. Cánh tay của cô bé cũng mảnh như đọt trúc, duỗi thẳng hai bên. Khuôn mặt cô bé bị cái tủ che khuất, không nhìn thấy sắc mặt cô bé, nhưng tôi cảm thấy lòng mình nặng trĩu và rất khó chịu.

Tôi thấp thỏm ngồi trên giường. Trước đó, thầy Tôn Viễn An luôn là một bác sĩ thật thà nổi tiếng gần xa, tôi cũng được giới thiệu đến làm việc tại đây. Bình thường, thầy làm việc đâu ra đấy, cực kỳ nghiêm túc. Thầy thường hay nói với tôi, làm bác sĩ thì phải cẩn trọng và tỉ mỉ. Dù chỗ chúng ta chỉ là một phòng khám, nhưng bệnh nhân cũng vì tin tưởng và tiện lợi nên mới đến đây. Cậu phải tậm tân thì mới có thể kinh doanh lâu dài. Tôi theo thầy hơn một năm, cũng học được rất nhiều điều.

Nhưng chuyện tối nay lại làm tôi cảm thấy mình hoàn toàn chưa hiểu thầy. Tôi dường như đã nhìn thấy một người khác, nhìn thấy con người thật của thầy sau khi lớp mặt nạ đạo đức giả kia sụp đổ.

Sau khi họ đi, thầy đẩy cửa phòng tôi ra, dúi cho tôi hai trăm tệ, “Cầm lấy, tiền người nhà bệnh nhân đưa đấy.”

“Em không lấy!

“So đo cái gì? Bảo cậu lấy thì cậu cứ lấy đi. Liệu mà giữ mồm giữ miệng, không được tiết lộ thông tin của bệnh nhân ra ngoài. Biết chưa?”

Tôi phẫn nộ, đứng dậy nói: “Thầy ơi, cô bé vẫn còn nhỏ! Tại sao thầy lại nhận tiền? Sao thầy lại che giấu giúp họ?”

“Nếu không tôi phải làm thế nào? Đó là mẹ ruột của cô bé, đến cả mẹ ruột còn không quan tâm thì sao đến lượt chúng ta chõ vào? Trẻ con bây giờ thuê phòng, quan hệ tình dục với người khác bên ngoài còn ít à? Nhà nghỉ ở Gia viên Triều Dương ngày nào mà chả có, cậu qua đó xem thử cho mở mang tầm mắt!”

“Nhưng trông cô bé…cô bé…”

“Con bé nhỏ cũng không nhỏ, đã mười lăm tuổi rồi. Không muốn thì cứ nói, mẹ nó cũng đâu trói tay trói chân nó, không biết đi tìm cảnh sát à? Thôi, chúng ta là bác sĩ, công việc chính là chữa bệnh cứu người. Giờ Tư Linh bị thương, chúng ta chữa cho con bé, cầm máu cho con bé chính là đối tốt với nó. Chúng ta không thể quản được người ta sống thế nào.”

Tôi không thể phản bác lời nói của thầy Tôn Viên An. Nhìn hai tờ bạc đỏ thầy tiện tay ném lên đầu giường, tôi cảm thấy vô cùng chướng mắt. Mấy ngày liền, đôi mắt trống rỗng của Hướng Tư Linh cứ luẩn quẩn trong đầu tôi.

Ngày hôm sau, tôi hỏi thầy chi phí khám chữa bệnh và dụng cụ hôm qua nên nhập vào hệ thống như thế nào. Thầy nói đừng nhập. Tôi nói không được, hiện tại tất cả các kho đều liên kết với hệ thống. Nếu không nhập thì đến cuối tháng dữ liệu sẽ không khớp, rất rắc rối.

Thực ra tôi chỉ đang nói dối thầy thôi, chỉ cần nhập bừa một số liệu vào hệ thống là được, nhưng tôi không muốn giúp họ che đậy. Tôn Viễn An không am hiểu hệ thống, cũng không quan tâm, ông bực dọc bảo tôi nhập cảm mạo. Tôi đành phải ghi vào hệ thống, hôm đó Hướng Tư Linh đến khám cảm mạo.

Về sau, Hướng Tư Linh lại đến phòng khám hai lần nữa, đều vào buổi tối sau khi phòng khám đóng cửa. Thầy không còn bảo tôi tránh đi nữa. Lý Mỹ Linh ban đầu cũng có ý kiến, nhưng không biết thầy đã nói gì với bà ta, có lẽ nói tôi cũng đã nhận tiền nên Lý Mỹ Linh không còn nói gì nữa.

Có lần, Hướng Tư Linh đau bụng kinh đến mức không chịu nổi. Sau khi khám xong, thầy tôi cũng không có cách nào tốt hơn bèn kê thuốc giảm đau rồi bảo cô bé về nghỉ ngơi.

Một lần khác, lại là vấn đề phía dưới, tình huống còn tệ hơn lần đầu tiên cô bé đến đây. Tôi nhớ rất rõ hôm ấy cô bé lại mặc một chiếc váy. Chiếc váy ngắn màu vàng nhạt tôn lên làn da trắng bóc, mái tóc dài vẫn buông xõa trông như vừa từ giường xuống. Khuôn mặt cô bé trắng bệch như tờ, vùng kín chảy máu loang lổ.

Trong vùng kín của cô bé bị nhét đủ thứ lung tung, nào là trái cây, bóng bàn, rượu vang, thậm chí là cả nút bần. Tôi giúp thầy, phải tốn rất nhiều công sức mới làm sạch và thoa thuốc cho cô bé.

Thực ra trước đây tôi ít tiếp xúc lâm sàng mà phụ khoa càng ít nữa. Nếu là bình thường, một cô gái xinh đẹp như vậy, nằm trước mặt tôi mà không mặc quần, chắc chắn tôi sẽ cảm thấy ngượng ngùng và xấu hổ. Nhưng hôm đó trong tôi không có những cảm xúc ấy.

Tôi chỉ cảm thấy ghê tởm, ngột ngạt và khó chịu.

Đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy Hướng Tư Linh khóc. Khi tôi và thầy đang im lặng làm việc, mẹ cô ấy không hiểu vì lý do gì, có lẽ là mắt không thấy tim không đau, nên đã rời đi giữa chừng. Khi làm được một nửa, tôi vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy hai hàng nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cô bé. Mũi tôi cay cay.

Tôi nói với thầy, khâu thoa thuốc và băng bó còn lại cứ để tôi lo. Có lẽ nửa đêm thầy cũng buồn ngủ và mệt mỏi nên liền đi vào trong nghỉ ngơi.

Trong phòng khám chỉ còn lại tôi và cô bé. Tôi tiếp tục làm việc chăm chỉ, cố gắng làm thật nhẹ nhàng và tỉ mỉ nhất có thể, nhưng những giọt nước mắt vẫn cứ làm mờ tầm nhìn của tôi. Tôi buông dụng cụ, đứng thẳng dậy rút khăn giấy lau nước mắt.

Tôi cúi đầu nhìn cô bé, cô bé cũng nhìn tôi, đôi mắt ấy vẫn còn đong đầy nét ngây ngô của trẻ con, dường như không hiểu tại sao tôi khóc.

Ôi, một đứa trẻ vừa mới bị loài thú hoang giày vò.

Tôi nói: “Nếu người đàn ông đó thật sự thích em, cậu ta sẽ không đối xử với em như vậy. Em hiểu không?”

Cô bé hỏi tôi: “Xong chưa? Em muốn về nhà, em vẫn chưa làm xong bài tập.”

Tôi không ngờ lần cuối cùng gặp Hướng Tư Linh lại là khi cô bé đến phá thai.

Nhưng thực ra tôi đã có linh cảm, một người mẹ vô trách nhiệm, một người đàn ông mặc sức giải tỏa dục vọng trên người cô bé, sớm muộn gì cũng có ngày này.

Nhưng nhìn thấy cô bé hốt hoảng nằm trên bàn mổ, nhìn thấy mẹ cô bé và Tôn Viễn An mặc cả ở bên ngoài, tôi vẫn cảm thấy mọi thứ như là mơ. Một cô gái nhỏ bé, non nớt thế này ấy vậy mà trong bụng cô bé thật sự đã có một sinh linh khác rồi ư? Và bây giờ tôi phải đích thân dọn sạch chướng ngại này cho cô bé?

Thầy tôi không thích làm phẫu thuật nạo thai, cũng đã lâu không làm. Nhưng lần này, số tiền đối phương trả số tiền quá lớn, đến tôi còn được chia cho hai nghìn, Thầy tôi tỉ mẩn xử lý sạch sẽ cho Hướng Tư Linh, và bảo tôi giải quyết nốt phần cuối.

Hình như Lý Mỹ Linh luôn thiếu kiên nhẫn với cô con gái này. Một chuyện lớn như phá thai, làm được nửa chừng thì bà ta lại ra ngoài gọi điện thoại, không biết đã nói những gì với người ta trong màn đêm tối.

Trong phòng phẫu thuật lại chỉ còn lại tôi và Hướng Tư Linh.

Lần này, tôi bình tĩnh hơn mọi lần. Tôi không khóc, cũng không tức giận. Tôi hạ giọng hỏi cô bé: “Em tự nguyện à? Nếu không phải, anh sẽ báo cảnh sát giúp em. Cảnh sát sẽ đến ngay thôi, đừng sợ mẹ em.”

Hướng Tư Linh với khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy cuối cùng đã nhìn tôi. Tôi có cảm giác đây là lần đầu tiên cô bé thật sự nhìn thấy người trợ lý phẫu thuật là tôi đây.

Cô bé mấp máy một hồi mới nói: “Anh đừng quan tâm, không liên quan đến anh.”

Tôi lo lắng, viền mắt nóng lên, tôi nói: “Em đã suy nghĩ kỹ chưa? Em đừng sợ, trên đời này vẫn còn nơi công bằng.”

Cô bé bất lực lắc đầu, không nói gì nữa.

Giống như thầy đã nói, tôi cũng không biết cô bé và mẹ đã trải qua chuyện gì. Tôi cũng không biết Hướng Tư Linh là một cô gái như thế nào. Cô ấy không chịu mở lời nên tôi muốn giúp cũng không được.

Tôi đành tiếp tục làm việc.

“Em nhìn…nó một chút được không?” Cô bé đột nhiên hỏi.

Tôi sững sờ một lúc mới hiểu cô bé đang nhắc đến ai. Tôi do dự nói: “Tốt hơn là đừng xem.”

“Em xin anh đấy.”

Tôi đành phải đặt thứ đó lên đĩa và mang đến trước mặt cô bé cho cô bé nhìn một cái. Cô bé cố gắng ngồi dậy bất chấp sự phản đối của tôi và đỡ lấy đĩa. Cô bé không có biểu cảm buồn bã, nhìn một lát liền trả lại cho tôi rồi nằm xuống.

“Anh sẽ vứt nó ở đâu?”

Tôi không muốn trả lời.

“Thùng rác à?”

Tôi không thể nào phủ nhận.

Cô bé lại nói: “Còn hai tháng nữa là em tròn 16 tuổi. Giờ nó đã được hơn hai tháng rồi, thật là kỳ diệu.”

Tôi nghe mà lòng đau đớn khôn cùng, mũi cay xè đi. Tôi nói: “Em đừng lo lắng, ca phẫu thuật này rất sạch sẽ. Sau này…khi em trưởng thành, trở thành một người phụ nữ, muốn có con em vẫn có thể có con. Chỉ là sau này, em phải chú ý bảo vệ cơ thể của mình. Trong vòng một tháng, không, hai tháng, em tuyệt đối không được quan hệ. Anh sẽ nhờ thầy dặn dò và nhấn mạnh với mẹ em.”

Cô bé nhìn tôi.

Tôi không biết phải hình dung ánh mắt đó thế nào. Con ngươi của cô bé đen như nhung, nhưng lại toát lên cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy. Chỉ bị cô bé nhìn chằm chằm thôi mà tôi đã sởn gai ốc rồi.

Cô bé nói: “Sao anh lại nghĩ em muốn có con? Nếu sinh được một đứa con gái thì đáng sợ biết bao. Nếu con bé giống em, trở thành đồ chơi của đàn ông thì sao? Chẳng thà vứt nó vào thùng rác còn hơn.”

—Hết chương 102—

Dịch chương này mà mình khó chịu kinh khủng, dịch đến chừng giữa là mình cảm thấy khó chịu rồi.Một người mẹ lười biếng, sẵn sàng hy sinh con mình vì tiền tài, sẵn sàng che giấu cho người đàn ông bà ta cặp bồ, cổ súy cho hành vi đấy, thật sự không biết phải nói như thế nào nữa.