Đợi Tóc Thiếp Dài Đến Eo

Chương 7: | Truyện ngắn | Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời- Phần 2 (Hết)




Không lâu sau, Bạch Vô thường tới đưa ta về Âm phủ.

Ta quyến luyến không muốn rời khỏi Vương phủ, nhưng sức nặng của cái xích sắt trên tay cứ kéo ta đi mãi.

Âm phủ tối đen, trước mặt ta là dòng sông Vong Xuyên. Ta thấy vô số âm thanh vọng lên, tê tâm liệt phế, vạn phần bi thương. Ta nghe được, trong lòng lạnh buốt.

Một khắc sau, ta đến Mạnh Bà Trang, đứng ngoài cửa là nữ nhân một thân bạch y, mái tóc nửa đen nửa trắng, thoạt nhìn như thiếu phụ 30. Bên cạnh Mạnh Bà là một cái nồi lớn, nghe nói, bát canh mà ta sắp uống đây, chính là nước mắt rơi cả đời của ta.

- Cô nương, trước khi uống bát canh này. Cô nương có muốn nhìn lại tiền kiếp không?

Ta gật đầu, nói có.

Mạnh Bà sai tiểu ngạ quỷ dẫn ta lên Vọng Hương Đài, những hình ảnh về kiếp trước của ta hiện rõ mồn một trước mắt.

Đó là ngày, trời trong.

Đôi nến hỷ trong phòng tiểu thư sáng rực rỡ. Ta mang theo bánh phu thê, mở cửa bước vào. Trong lòng ta ủ dột, không mấy vui vẻ. Nhưng vẫn giúp Tiểu thư sắp xếp lại tân phòng.

Thực chất, ta đã có dụng ý riêng.

Từ nhỏ, ta vừa yêu quý cũng vừa ghen tị với tiểu thư. Tiểu thư lá ngọc, cành vàng, ăn no mặc ấm. Còn ta, từ khi còn đỏ hỏn nằm trong bụng, đã bị mẫu thân mình coi là nghiệt chủng. Bởi bà là kỹ nữ, nếu mang thai ta, thì một năm không có tiền để ăn.

Vừa sinh ta xong, ta đã bị vứt ở lề đường. Được một người phu xe đem về nuôi, nhưng đợi ta lớn một chút, lão liền đánh đập, bắt ta làm việc nặng kiếm tiền mưu sinh. Ta không chịu được, đem tấm thân tàn chạy đi, thì may mắn gặp được Cố Phu nhân.

Ngày ấy, ta thường nép sau tiểu thư, ngắm nhìn Phong Sở, cố gắng kìm nén tình cảm. Ta nghĩ, tiểu thư quen sung sướng từ bé, nếu không phải Tam Vương gia, cũng có đầy vị hoàng thân quốc thích xếp hàng dài ngoài cửa đợi lấy được tiểu thư.

Còn ta, nếu có thể gả cho Tam Vương gia thì thật tốt.

Thoắt cái đã đến ngày Phong Sở chính thức rước tiểu thư về dinh. Đây là lễ thành thân lớn nhất mấy năm gần đây ở Kinh Thành. Ta đứng trong biển người, nhìn họ bái đường, thực hiện đầy đủ các nghi lễ. Đâu đâu cũng là màu đỏ rực rỡ cùng kèn trống náo nhiệt.

- Hoả Vy!

Ta nghe tiếng tiểu thư gọi, liền mang theo bánh bước vào phòng, chắc giờ này tâm trạng tiểu thư hồi hộp cũng mệt mỏi lắm. Ta đưa cho tiểu thư một tách trà, trong trà, ta đã bỏ chút ít vào đó.

Đêm khuya, tiệc tàn, ngươi ta đẩy Tam Vương đang say vào tân phòng.

Sau khi cùng tiểu thư uống rượu hợp cẩn, Vương Gia liên tục kêu nóng. Còn tiểu thư hơi thấy nhức đầu, chưa đầy một phút sau, tiểu thư gục xuống bàn. Ta đưa Tam Vương Gia lên gường, nhanh chóng thoát ly y phục.

Ta biết, ta đã thành công rồi.

Sáng sau, ta mơ màng tỉnh dậy, đã thấy nam nhân bên cạnh mình đang xuất thần.

Ta kéo tấm chăn che kín ngực, chỉ để lộ đôi vai trần. Khuôn mặt méo xệch tỏ vẻ uỷ khuất:

- Vương gia! Nô tì... nô tì

Phong Sở không nhìn ta, mắt chỉ chăm chăm dán vào Tiểu thư đang gục trên bàn.

- Thế này là thế nào?

- Đêm qua... đêm qua, Vương gia say rượu, nhận nhầm nô tì và Vương phi. Vương phi cố gắng tách Vương gia và nô tì ra. Thì bị Vương gia đẩy, đập đầu vào bàn. Sau đó, sau đó...

Ta khóc nức nở.

Phong Sở liếc mắt về phía ta, chẳng để lộ ra cảm xúc gì.

- Chăm sóc Hỷ Thước cho tốt.

Bỗng trong ta xuất hiện một cảm giác oán hận chưa từng có, ta nhất định càng phải làm một số việc, để hắn ấn tượng khó quên, luôn luôn hiện hữu trong cuộc sống bọn họ.

Hắn xoa xoa mi tâm đau nhức, cố gắng nhớ lại, nhưng hình như không nhớ được gì.

Phong Sở nói xong liền mặc y phục rời đi, trước khi đi đã sai ta thay y phục cho tiểu thư, rồi bế nàng lên gường nghỉ, an bài chu toàn.

Khi tiểu thư tỉnh lại, có hỏi ta. Ta chỉ nói chắc là do hôm qua tiểu thư uống say, không nhớ được gì. Tiểu thư chỉ ậm ừ cho qua.

Vài ngày sau, ta đều bắt gặp Tam vương gia trong phủ, hôm nay, hắn bận chính sự, tiểu thư sai ta nấu một bát canh gà hầm mang đến thư phòng cho hắn, hắn không nhìn ta, cười cười, ngự khí dịu dàng.

- "Hỷ Thước, vất vả cho nàng rồi".

Hắn cầm thìa, húp vài thìa canh.

Tiểu thư mãn nguyện nhìn hắn:

- Nàng sức khoẻ vốn không tốt, mau về phòng nghỉ ngơi đi. Ở đây là thư phòng, hàn khí cũng rất nhiều.

Tiểu thư cau mày:

- Vương gia mặc phong phanh quá. Thiếp mới thêu cho Vương gia một chiếc áo choàng mới. Để thiếp về lấy.

- Như thế sao được, việc này cứ để Hoả Vy về lấy là được.

Ta giật mình, nhìn về phía hắn.

- Nếu vậy, đâu thể hiện được tâm ý người tặng- Tiểu thư cong môi đào cười.

Nói xong, nàng ly khai.

Phong Sở gấp bạch phiến, dùng nó nâng cằm ta lên.

- Hỷ Thước thật lòng coi ngươi là người thân.

Ta cụp mắt nhìn hắn.

- Vương gia, chuyện đêm đó... ngài hãy quên đi.

Phong Sở nhếch môi.

Ta rơi run sợ trong lòng, nghe tiếng gió xào xạc giữa màn đêm.

- Vương gia!

Hành động của Phong Sở khiến bước chân của Tiểu Thư chững lại.

Hắn buông quạt ra khỏi cằm ta.

- Thước nhi, nô tì này của nàng khiến bản vương khá vừa mắt.

Tiểu thư run rẩy hỏi:

- Người định...!

- Để cô ấy làm thị thiếp của ta đi.

Tiểu thư mở to hai mắt, rưng rưng nhìn hắn, lại nhìn ta.

Rồi bỏ về, ta đi sau nàng, hành lang tối đen yên lặng như tờ, nàng đi một đoạn rồi quay lại nhìn ta. Thở dài, không nói gì cả. Những hành động gần đây của ta, khiến tiểu thư rất bận lòng

Tiếng tí tách từ Vong Xuyên Đỉnh đổ xuống làm ta giật mình. Nhìn sang đã thấy Mạnh Bà bên cạnh ta từ lúc nào.

- Cô nương, cảm thấy thế nào.

Ta do dự:

- Ta...

- Cố Hỷ Thước rất tốt với ngươi.

- Ta biết, nhưng...

Mạnh Bà cắt ngang lời ta:

- Tiếp tục nhìn lại những dã tâm của cô nương đi.

Tiếp tục một loạt hồi ức hiện ra trước mắt ta, ta ôm đầu điên cuồng, thanh âm chói tai, vạn phần thống khổ của tiểu thư truyền vào tai ta.

- Con ta, con của ta.

Tiểu thư gào khóc thảm thiết, ta quỳ dưới đất, lòng lo lắng không nguôi.

Lo lắng vì tiểu thư? Không phải, là lo có người vạch trần ta hạ độc nàng.

Phong Sở gấp gáp ôm nàng vào lòng, tay vỗ lưng nàng:

- Ngoan ngoan, Thước nhi cứ thế này, Bản Vương thực đau lòng.

- Đau lòng? - Tiểu thư oán hận nhìn hắn - Những năm qua, người nạp biết bao nhiêu thị thiếp, là chàng không quan tâm ta trước.

Ta thấy Phong Sở lại ôm chặt nàng hơn:

- Thước nhi, xin lỗi. Xin lỗi.

Tiểu thư đẩy hắn ra, rồi lại chằm chằm nhìn ta.

Hình như nàng biết rồi.

Biết ta thay lòng đổi dạ

Nhưng vẫn tốt với ta như vậy

Cũng may, Vọng Hương Đài này giúp ta nhìn thấy

Ta khuỵ xuống đất, vừa ôm đầu, vừa khóc.

Thái y bắt mạch ra, Tiểu thư của ta mắc bệnh, lại cộng thêm việc sảy thai kia. Khiến cho sức khoẻ suy nhược.

Thực chất, là do thuốc mà ta hạ kia, khiến nàng mang bệnh.

Một ngày, ta đến thăm tiểu thư, thấy nàng nằm trên gường, sắc mặt tái nhợt. Thấy ta, tiểu thư nghiêng đầu, yếu ớt cười:

- Hoả Vy!

Ta không nhanh không chậm đến gần nàng:

- Tiểu thư, người tiều tuỵ quá.

Ta thấy trên má nàng ánh lên một giọt nước mắt:

- Vương gia đâu?

- Chàng đến chỗ của Tống Trắc phi rồi.

Tiểu thư ở hắt ra một tiếng. Tay đặt lên bụng, xoa nhẹ một cái, khoé môi nàng khẽ giật, nàng khóc:

- Nó chết rồi, Hoả Vy à! Sao lại giết nó?

Ta cúi đầu:

- Vì... ta yêu Vương gia. Tiểu thư, đã bao giờ ngươi tự hỏi, ngươi có thực tâm yêu Vương gia chưa? Hay là do nhiều năm trước, chàng hảo sảng, tiêu sái cứu giúp ngươi?

Ta vỗ vào ngực mình, rất đau.

- Có người nào trơ mắt nhìn phu quân mà mình yêu thương ân ái rồi có con với người khác? Ngươi nói đi, ta cũng rất yêu Vương Gia mà. Hay là, tiểu thư, cô chết đi. Để ta có thể đường hoàng làm Vương phi, ở bên cạnh chàng.

Tiểu thư nước mắt lã chã rơi, nhìn ta.

- Ngươi bị sao vậy, Hoả Vy? - Tiểu thư vươn tay, vỗ vỗ lên đầu ta - Đã thay đổi rồi. Trước kia, ta rất thích vuốt mái tóc của muội. Sao bây giờ, chỉ toàn chạm phải trang sức lạnh lẽo thế này.

Sau đó, tiểu thư bị nha hoàn của ta đẩy xuống nước. Đỗ quyên khóc ra máu, bệnh suốt một năm.

Ta không biết tiểu thư đã trải qua thế nào. Ta cũng không dám nghĩ đến. Phong Sở cũng thỉnh thoảng mới đến thăm tiểu thư. Ta mặc kệ nàng, để nàng sống dở chết dở như vậy cũng không sao.

Nhưng có điều...

Phong Sở vẫn rất thương Tiểu thư.

Ta thường dùng mọi cách, thể hiện sự đáng thương của bản thân để níu chân chàng.

Năm Chính Tông thứ 7, Hoàng Đế vi hành, có ghé qua Tam Vương phủ.

Ta muốn lấy cho Phong Sở chút thể diện, liền thể hiện khúc Nghê Thường vũ y, vô tình lọt vào mắt Chính Tông. Tên hôn quân vô lại, ép ta phải vào cung. Ta không chịu, liền lấy Phong Sở ra uy hiếp. Ra hẹn, đến đúng Thất Tịch, sẽ có xe từ trong cung đến rước.

Ta tức giận vô cùng, ta làm đủ mọi cách để có vị trí trong lòng Phong Sở.

Bây giờ chẳng lẽ lại phải làm phi của tên hôn quân này.

Phong Sở cũng hết cách, đành ôm ta an ủi vài câu

Trước hôm thất tịch, ta bỗng cảm thấy toàn thân rã rời, nằm ngủ một giấc.

Đúng ngày, kiệu lớn từ trong cung đến trước cửa phủ, "Ninh Hoả Vy" thật sự lên kiệu. Đến giữa đường, thì xe ngựa lao xuống vực dốc, người trong kiệu cũng chết.

- Vương gia, vương gia, không thấy Vương phi đâu cả?

Cuốn sách trên tay Phong Sở rơi bịch xuống đất.

- Ninh phu nhân còn trong phủ không?

- Nô tì đi xem thử.

Phong Sở thực sự sợ hãi, hắn đang nghĩ đến một điều gì đó. Mồ hôi chảy ra như suối.

- Hồi Vương gia, thật kỳ lạ, sáng nay rõ ràng nô tì thấy cô ấy lên kiệu đến Hoàng cung rồi. Không hiểu sao, vẫn còn ở trong phủ. Chẳng lẽ...

Hắn mấp máy môi, thở hắt ra, gian nan chống tay lên bàn:

- Báooooo!

- Có chuyện gì?

- Xe ngựa của Ninh Phu nhân bị rơi xuống vực... Phu nhân, phu nhân đã qua đời rồi ạ!

Đám nô tì trong thư phòng lập tức sụp xuống, khóc lớn.

Hắn tức giận gào lên:

- Im miệng hết cho ta!

Ninh phu nhân? Thực chất là Cố Vương phi mới đúng. Cố Vương phi đã thay Ninh phu nhân vào hoàng cung. Còn việc xe ngựa rơi xuống vực kia, cũng do nàng cố ý? Hắn không dám tin, cho đến khi nha hoàn báo Vương phi nương nương không còn trong phủ nữa.

Ta tỉnh dậy, nhìn xung quanh. Ta vẫn còn ở Tam Vương phủ?

- Phu nhân, Vương phi chết rồi!

Ta hoảng hồn:

- Tại sao lại...?

- Xe ngựa của Vương phi rơi xuống vực, chết rất thảm.

Ta mơ hồ đoán ra chuyện gì đó. Ta cũng đoán ra được, tại sao tối qua ta lại mệt mỏi rã rời như vậy.

- Vương gia? Còn Vương gia thế nào?

- Vương gia đã phái người đến vực núi đưa xác nàng về. Hiện linh cữu Vương phi đang ở Bích Loan phòng. Thật kỳ lạ, là Vương gia không cho tổ chức tang lễ ở chính phòng. Cung hỷ phu nhân, đã loại đi một cái gai trong mắt. À không, phải là cung hỷ vương phi nương nương. Vương gia yêu thương người như vậy, người nhất định thay thế Cố thị bệnh tật kia.

Đột nhiên, ta vung tay tát tiểu nô tì kia. Ta rất tức giận:

- Có gì đáng chúc mừng ở đây!

Rồi lại cười lớn:"Vương phi, vương phi, nghe cũng rất hay"

Ta thay tang phục, đến Bích Loan Phòng, nơi đây xơ xác, đìu hiu.

Toàn là một màu trắng.

Ta thắp hương, bái lạy. Rồi khuỵ xuống trước linh cữu, vô hồn đốt vàng mã.

Cho đến khi đọc được bức thư kia:

- Ân ân oán oán, hận thù biến muội như trở thành người khác. Dù thế nào, muội vẫn là muội muội của ta. Con ta vốn cũng không giữ được, ta không trách muội hạ độc. Chỉ trách bản thân ta yếu đuối. Nay ta thân mang trọng bệnh, cuộc đời này ta cũng chưa làm được điều gì ý nghĩa. Thôi thì mang cái mạng của ta, đổi lấy muội vậy. Ngày mai, ta thay muội vào cung. Hoả Vy, nhất định phải sống tốt. Thay ta chăm sóc Vương gia.

Đừng khóc, ngày mai sẽ có một "Ninh Hoả Vy" qua đời, sau này, muội hãy là Cố Hỷ Thước, là vương phi của Tam vương gia. Muội từng nói, muốn trở thành một nữ nhân như ta, ta thành toàn cho muội.

Cố Hỷ Thước di bút.

Ta nghiêng đầu nhìn ra ngoài, thấy hồ sen nơi tiểu thư lần trước ngã xuống, có mọc lên một cây Hồng Liên đỏ rực...

Sau đó? Ta đập đầu chết, rồi đến nơi đây.

Hình ảnh trong Vọng Hương đài tắt lịm, xung quanh lại tối đen.

- Ta muốn trở về dương gian một chuyến.

Ta ngước lên nhìn Bạch vô thường cầu xin.

- Ngươi đi đi!

- Ngươi không cản sao?

- Ngươi muốn ta cản?

- Ta chỉ kỳ lạ, sao ngươi thả ta dễ dàng như thế?

- Vì sao à? Vì duyên nợ với kiếp trước của ngươi chưa hết.

Ta nhanh chóng ra khỏi địa phủ. Nhưng, ta giờ đây chỉ là một tiểu quỷ.

Ta đến thăm mộ Tiểu thư trước, lạy nàng ba lạy. Bên cạnh là mộ của ta. Ta chạm tay lên tấm bia đá. Nước mắt lại rơi.

Sau cùng, ta đến thăm Vương gia. Nghe hạ nhân nói với nhau, sau khi Vương phi và Ninh phu nhân qua đời, Vương gia rất nhiều đêm không ngủ, miệt mài xem tấu chương trong thư phòng. Thỉnh thoảng lại phân phó người, mang áo choàng đến cho Vương phi, rồi có hôm lại bảo tổng quản đến chính phòng nhắn Vương phi ngủ trước đi. Có lẽ, vương gia bị tâm thần rồi!

Không phải, là hắn không tin ta và Tiểu thư đã chết!

Lão tổng quản già ôm lấy chân hắn mà khóc:

- Vương gia, nàng chết rồi! Người tỉnh táo lại đi!

Hắn ngã ngồi trên đất, khóc lớn như một đứa trẻ, đến mức mất tiếng, chỉ há miệng ra rồi lại ngậm vào.

Ta tên Ninh Hoả Vy.

Nha hoàn của tiểu thư Cố Hỷ Thước.

Ta sống ở dưới gốc cây Mai, cạnh mộ của tiểu thư. Ngày ngày quét tước, túc trực bên tiểu thư.

Nàng đã chết lâu rồi, nơi này lạnh lẽo, bị người lãng quên.

Ta quét lá quanh mộ, mưa xuân lất phất. Cứ thế cứ thế, triền miên năm tháng, ta đều ở đây bên tiểu thư, và nhìn Phong Sở ngày càng già đi.