Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi

Chương 72: Bại lộ.






"Cái gì?" Lê Mộc thở hổn hển, ngay thời gian xấu hổ lại nhận được điện thoại của mẹ nàng, làm mặt nàng đỏ hồng, vốn định nói cúp máy, nhưng...
"Cuối tuần... cuối tuần đến... đến đây?"
"Trễ thế này còn vận động... Phải đến ăn mừng đầy tháng cháu trai của bạn, sẵn tiện đến thăm con... Người ta nhỏ tuổi hơn mẹ đã ẵm cháu, con thì người yêu cũng không thấy cái bóng @#%..."
Đầu Lê Mộc ầm vang, như thế này không phải đang vận động sao, người yêu của nàng đang "dằn vặt" nàng trên giường đây, Lê Mộc khẽ cắn môi miễn cưỡng hỏi, "... Mấy giờ xuống máy bay, con đến... đón mẹ."
"Ưm a..." Ngả Hi chỉ vô ý co ngón tay, Lê Mộc không phòng bị kêu lên, lại không dám lộn xộn, xấu hổ đỏ mặt.
Lê Mộc run run tay cúp điện thoại, lấy gối bên cạnh ném một cái, quả thực Ngả Hi càng ngày càng xấu xa, muốn dạy dỗ cô, nhưng lập tức bị cô làm không có sức lực phản kháng, cuối cùng chỉ có thể nũng nịu trách cứ: "... A... A Tây... A Tây chị chậm lại chút... em chịu không nổi..."
"Vậy đừng chịu đựng, ngoan..." Ngả Hi dịu dàng nói, sau đó mỉm cười và bỏ thêm một ngón tay, bất thình lình bị kích thích khiến cơ thể Lê Mộc cong lại, lấy một cái gối che mặt mình, tất nhiên biểu cảm rất là mất hồn, bình thường toàn là tắt đèn làm, hôm nay là lần đầu tiên mở đèn...
"Tiểu Mộc, con không bị gì chứ! Cái gì chịu không nổi..."
Có thể tưởng tưởng khi lên giường đột nhiên nghe thấy giọng nói của mẹ hiền là chuyện khủng khiếp đến mức nào không!
Trời ạ, thực sự chưa tắt điện thoại, nhất định là lúc nãy hoa mắt, Lê Mộc nhanh chóng ngậm miệng, nén lại "ngôn từ phóng đãng" chuẩn bị nói ra khỏi miệng, "Tốc độ chạy quá nhanh... con theo không kịp..."
Bên kia im lặng một lúc.
"Mười giờ rồi mà con còn đang chạy à ——, có người đi chung sao, về sớm đi, buổi tối nguy hiểm!"
"Có người đi chung... vậy thôi, con cúp máy..."
Sau ba lần xác nhận điện thoại đã tắt, Lê Mộc lập tức xoay người đặt Ngả Hi dưới thân, trong lúc hai người quấn quýt chăn đã bị đạp xuống giường từ lâu, cơ thể trần trụi xuất hiện trước mắt đối phương, dưới ánh đèn sáng, Lê Mộc đỏ mặt ngắm nhìn cơ thể Ngả Hi.
Mọi người trong công ty đều biết giám đốc Ngả dáng đẹp, nhưng chỉ có nàng mới có thể nhìn, có thể... nhìn thấu triệt, còn có thể chạm vào...
"Em như vậy thật là hèn hạ..." Ngả Hi bị ngón tay Lê Mộc chạm vào da thịt, da gà nổi lên một lớp.
"Vậy lúc nãy chị không hèn hạ sao!" Nói đến "hèn hạ", lúc nãy giám đốc Ngả chỉ có hơn chứ không kém, "Nhưng nếu chị nói em hèn hạ, vậy em sẽ tiếp tục hèn hạ!"
Lê Mộc bắt đầu dùng môi châm lửa, từ ngực đến eo xuống tới đùi, cuối cùng chui đầu vào giữa hai chân cô...
"Ừm..." Hưởng thụ từng đợt sóng kéo tới, Ngả Hi lấy lưng bàn tay che mắt, cảm giác hai gò má nóng ấm của Lê Mộc dính sát vào đùi mình, chân thật.
Vào AG gần một năm, Lê Mộc không có nhàn rỗi, có thể sau khi gặp được một người, thì bản thân sẽ cố gắng trở nên tốt hơn. Sau khi gặp Ngả Hi, chắc chắn Lê Mộc sẽ không ngây ngốc ở vị trí nhân viên nhỏ bé, lý luận được ngày nào hay ngày ấy mà nàng vẫn theo đuổi bị ném khỏi não, có đôi khi tan việc còn trễ hơn Ngả Hi, cứ như vậy, nàng thực sự thăng lên chức quản lý.
Lê Mộc nghĩ, tuy rằng nàng không cần nuôi Ngả Hi, nhưng ít nhất phải có năng lực, và nàng muốn Ngả Hi có cuộc sống tốt hơn, có một căn nhà dành riêng cho hai người trong thành phố này.
Thứ bảy, tám giờ sáng.
Lê Mộc biết Ngả Hi có đồng hồ sinh học, tám giờ đã coi là trễ, vì vậy muốn dậy để làm bữa sáng cho cô.
"Tối qua làm việc trễ lắm, em ngủ thêm chút đi." Ngả Hi giúp Lê Mộc tắt đồng hồ báo thức, lại kéo nàng vào lòng, "Chị ngủ chung em."
Lê Mộc ôm eo cô, chui đầu vào ngực cô, miễn cưỡng nói: "Rõ ràng là chị muốn ngủ nướng ——"
Thật vậy, đặc biệt khi ngủ chung với Lê Mộc rất muốn ngủ nướng, mở mắt ra lần nữa, đã là mười giờ sáng, theo tính của Lê Mộc, không ai đánh thức ngủ đến chiều cũng không thành vấn đề.
Ngả Hi nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, xoay người chỉnh chăn cho Lê Mộc, mở cửa ra, đi vào bếp. Lê Mộc dạy, Ngả Hi cũng không ngốc, có thể nấu được mấy món bình thường, có đôi khi Lê Mộc tan tầm muộn, về nhà có thể được ăn mì giám đốc đại nhân nấu, cô nghĩ hai người sống chung với nhau, bình thường là như vậy.
Cuối tuần không ra khỏi cửa, Ngả Hi sẽ không trang điểm chăm chút, chỉ búi tóc qua loa, có khi mặc áo ngủ cũng có thể dính với Lê Mộc cả ngày, dù sao khi Lê Mộc thức dậy, hầu như toàn buổi trưa.
Hầm một nồi sườn heo, Ngả Hi rửa cải thìa mà Lê Mộc thích ăn, biết trước sẽ không dậy nổi, tối qua đã mua sẵn nguyên liệu nấu ăn cho hôm nay. Kể từ khi sống chung với Lê Mộc, khả năng tự chăm lo cuộc sống của Ngả Hi tăng lên đáng kể, thậm chí biết chăm sóc người khác như thế nào, vì cô không muốn Lê Mộc quá mệt mỏi.
"Kinh coong ——"
Còn nghĩ là chuyển phát nhanh, Ngả Hi khoác thêm một cái áo khoác dài lên áo ngủ, mở cửa...
"Dì? Sao dì không nói trước, để tụi con đón dì ——" Không phải nói ngày mai mới đến sao, Ngả Hi sững sờ.
"Dì sợ ngày mai giờ kín quá, nên đến trước một ngày, Tiểu Ngả, không làm phiền con chứ?"
"Sao lại phiền, dì vào đi..."
"Tiểu Mộc đâu? Ra ngoài rồi à?"
"Tiểu Mộc còn đang ngủ... dì ngồi đi, con kêu em ấy dậy..." Ngả Hi rót một ly nước cho mẹ Lê.
"Thôi, phòng nó ở đâu?"
Ngả Hi còn chưa kịp suy nghĩ, nên nói bên trái hay bên phải?
"Bên trái à!" Mẹ Lê thấy con búp bê quen thuộc treo trên cánh cửa, vừa nhìn là biết phong cách của Lê Mộc.
"Dì..." Căn phòng kia không biết đã bao lâu Lê Mộc chưa vào ngủ, vốn nghĩ ngày mai mẹ Lê tới, hôm nay dọn dẹp một chút, không nghĩ hôm nay mẹ Lê đã tới rồi.
Ngả Hi xoay người muốn mở cửa phòng mình, Lê Mộc lại mở ra trước, mơ mơ màng màng đi ra, nghe mùi thơm của thức ăn, đói bụng, nàng nhào tới người Ngả Hi ôm cô, "Vợ thật là một người phụ nữ đức hạnh, còn biết nấu ăn... nào, hôn một cái..."
"Mẹ em đến..."
"Tiểu Ngả, Tiểu Mộc không có trong đó?" Mẹ Lê bước ra từ trong phòng, vừa lúc thấy Lê Mộc "đeo" trên người Ngả Hi, ở dưới chỉ mặc một cái quần lót...
"Mẹ! Sao mẹ lại tới đây! Không phải mai mới đến sao!" Lê Mộc nhanh chóng trở vào phòng mặc quần.
"Hai đứa... hai đứa ở chung phòng?" Mẹ Lê như có điều suy nghĩ, nhìn hai người họ.
"... Hôm qua sét đánh, con kéo Lê Mộc ngủ với con."
Quả thực lý do này rất tệ, rõ ràng mặt trời rực rỡ, không còn cách nào, Lê Mộc nói theo lý do của Ngả Hi, "Đúng, chị ấy sợ sét."
Hai người cùng nhau nói dối.
"Mẹ, mẹ nhìn con chằm chằm làm gì, ăn đi!"
Thừa dịp mẹ Lê đi rửa tay, Ngả Hi hỏi Lê Mộc: "Tiểu Mộc, có phải dì biết chuyện của mình không?"
"Không đâu." Lê Mộc không để ý, còn dỗ dành Ngả Hi, "Mẹ em... sẽ không nghĩ đến chuyện đó."
Thực ra sớm muộn gì cũng cho người lớn biết chuyện này, nhưng con người luôn là như vậy, có thể trốn lúc nào thì trốn lúc ấy.
Đến tối.
"Mẹ, mẹ ngủ phòng con, con ngủ với A Tây."
"Con không sợ chen lấn người ta à!" Ngược lại mẹ Lê nói với Ngả Hi, "Tiểu Ngả, con đừng nghe nó, nghỉ ngơi sớm đi."
Xem ra, mẹ nàng ở đây bao nhiêu ngày, nàng phải chia phòng với Ngả Hi bấy nhiêu ngày, nghĩ, lòng Lê Mộc sinh ra phiền muộn.
"Mẹ, có phải mẹ có chuyện muốn nói với con không, cứ nhìn con như vậy." Lê Mộc thoa kem bảo vệ tay xong, vén chăn chui vào, làm nũng: "Lâu rồi không ngủ chung mẹ ——"
"Tiểu Mộc, con nói thật đi, con có người yêu phải không?"
"Không, sao vậy? Mẹ... không lẽ mẹ định bắt con đi xem mắt..." Lê Mộc dở khóc dở cười.
Biểu cảm của mẹ Lê rất nghiêm túc, không có tâm trạng đùa giỡn với Lê Mộc, "Con có người yêu phải không?!"
"Con..."
"Đây là gì?" Cổ áo ngủ của Lê Mộc rất lớn, mẹ Lê chỉ vào xương quai xanh của nàng, có một vết tím mờ ám.
"Bị... sâu cắn..." Giọng nói của Lê Mộc còn nhỏ hơn tiếng muỗi kêu.
Mẹ Lê kéo cổ áo của nàng xuống một mạch, gần ngực còn có vài dấu hôn, "Toàn là sâu cắn hết à... mẹ là người từng trải, con còn muốn gạt mẹ bao lâu..."
"Mẹ, con... con cũng sắp ba mươi, con có người yêu mẹ cũng không nên phản ứng như vậy chứ! Mẹ nên vui chứ!" Nhìn mắt mẹ mình đỏ, Lê Mộc mới biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề, "Sao mẹ khóc vậy, cuối cùng là làm sao vậy..."
"Tiểu Mộc, nói cho mẹ biết... có phải con và Tiểu Ngả quen nhau không?" Giống như chuyện bạn lo lắng trong một thời gian dài trở thành sự thật.
"Mẹ, mẹ nói gì thế!" Mặc dù nàng và Ngả Hi thân thiết với nhau, nhưng không đến mức rõ ràng vậy chứ, bình thường cãi nhau ầm ĩ với Hồ Tiểu Uyển cũng không thấy mẹ nàng hoài nghi, hiện tại mới gặp Ngả Hi mấy lần, làm sao trực giác chuẩn như vậy chứ?!
"Tối đó mẹ gọi điện thoại cho con... có phải con cũng ở chung với Tiểu Hi không, có phải không! Hai đứa..."
Lê Mộc cúi đầu trầm mặc, sớm muộn gì cũng phải nói, hôm nay coi như là một cơ hội.
"Tiểu Mộc... con là đồng tính luyến ái thật sao... con đừng hù mẹ, con nói đi... đừng hù mẹ chứ..." Kì thực từ rất lâu, mẹ Lê đã thấy một số phim ảnh trong máy tính cũ của Lê Mộc, nhiều năm như vậy Lê Mộc chưa từng quen bạn trai, chỉ thích chơi chung với con gái... Thậm chí bà còn nghi ngờ quan hệ của Lê Mộc và Hồ Tiểu Uyển, sau đó Hồ Tiểu Uyển kết hôn, bà thầm nghĩ là do bà quá đa nghi.
"Mẹ đừng khóc..." Khóc làm Lê Mộc cũng muốn khóc, chân tay nàng luống cuống, thực sự không biết làm sao đối phó tình huống này, "Mẹ, chuyện này con đã muốn nói với cha mẹ từ lâu... Sợ cha mẹ không chấp nhận..."
"Con biết mình đang làm gì sao?! Hai đứa càn quấy quá! Hai đứa con gái sao có thể... ngày mai con dọn đi, bây giờ chia tay còn kịp... Hai đứa không nên phạm sai lầm nữa!"
"Mẹ đừng như vậy... con thích chị ấy con yêu chị ấy, ban đầu cũng do con mặt dày mày dạn chủ động theo đuổi chị ấy, không phải mẹ thường nói làm người phải có trách nhiệm sao? Ngả Hi là trách nhiệm của con, con nói muốn đối xử tốt với chị ấy cả đời..."
"Đây là trách nhiệm của con sao! Con có nghĩ tới cha và mẹ không..." Tiếp theo là một cái tát, nhìn năm dấu tay hiện rõ trên mặt con mình, lại hối hận quá sức.
Đây là lần thứ hai Lê Mộc bị tát tai, thế nhưng khó chịu hơn lần đầu tiên, lần này là người thân nhất, từ nhỏ thương nàng yêu nàng, thậm chí chưa từng mắng nàng.
Thế mà bạt tai... nước mắt Lê Mộc giống như chuỗi hạt bị đứt, chảy xuống gò má, rất nhanh, từng giọt từng giọt rơi xuống ra giường, bàn tay Lê Mộc nắm chặt ra giường đến nổi gân xanh, tiếng khóc nghẹn ngào của nàng làm đau lòng người, "Mẹ... con rất buồn... lòng con rất đau... người khác không hiểu tụi con còn không tính, thế nhưng... mẹ là người thân của con là người con thương nhất... mẹ... con buồn..."
Dấu tay trên mặt Lê Mộc càng lúc càng đậm, nhưng nàng đã không còn cảm giác đau đớn, chỉ có đau lòng.
"Tiểu Mộc, sao con có thể vớ vẩn như vậy chứ!" Nhớ Lê Mộc từ nhỏ rất nghe lời, không để người lớn bận tâm, tại sao khi mắc lỗi, lại làm... đau đầu như thế!
*** 

Sun: Nửa tiếng đi cho hết nhanh =)) Lười chả muốn post luôn =))