"Nghiêm Hàn, tại sao anh lại tới đây..."
"Đi chơi với bạn ở gần đây, sẵn dịp đến thăm chú dì... cũng thăm em một chút."
Lê Mộc cảm thấy xấu hổ giùm Nghiêm Hàn, đầu năm lại đến gõ cửa nhà bạn gái cũ, rốt cuộc người này nghĩ thế nào chứ, nhưng nàng cũng không thể nói gì. Gương mặt Ngả Hi lạnh lùng, nói: "Không có chuyện gì thì tôi tiễn anh ra ngoài."
"Tiểu Hi, không thể cho anh... một cơ hội sao?"
Hà Khỉ nhìn con gái một chút, thờ ơ nói, nhìn không ra buồn vui, "Nếu đã tới, ăn cơm rồi đi."
Vốn tâm trạng của mọi người rất tốt, rắc rối như vậy thành ra không được tự nhiên, Lê Mộc hướng mũi nhọn vào thẳng tên họ Nghiêm. Trên bàn cơm, Nghiêm Hàn ngồi xuống chỗ cạnh Ngả Hi, lập tức Lê Mộc cố ý đổi chỗ với Ngả Hi, phụng phịu chặn giữa, y như bức tượng Phật, còn cố tình quẹt tay, cốc nước sôi trên bàn trực tiếp đổ lên đùi Nghiêm Hàn, một vũng nước to tràn ra, còn bốc hơi nóng.
"A..." Nghiêm Hàn bị nóng hít một hơi khí lạnh.
"Xin lỗi nha anh Nghiêm, không làm anh nóng chứ?"
Lê Mộc giả mù sa mưa hỏi, dáng vẻ nàng là một cô gái ngoan, cả bàn không ai hoài nghi hành động của nàng là cố tình, ngoại trừ Ngả Hi, Ngả Hi tận mắt thấy Lê Mộc đẩy cốc nước kia vào người Nghiêm Hàn...
Dáng vẻ ngạo kiều phát giận của Lê Mộc hoàn toàn lọt vào tầm mắt của Ngả Hi, có đôi khi thực sự như đứa con nít không lớn, hành vi cử chỉ trẻ con, không may cho Nghiêm Hàn phải làm thùng trút giận, khóe miệng như có như không nở nụ cười với nàng một giây, dùng ánh mắt nói cho nàng biết, hành vi của nàng trẻ con biết bao nhiêu.
"Em thích ăn..." Ngả Hi gắp một con tôm luộc bỏ vào chén của Lê Mộc, Hà Khỉ vừa nghe, dứt khoát dời dĩa tôm luộc đến trước mặt Lê Mộc, "Thích thì ăn nhiều chút."
"Mẹ, em ấy không kén ăn." Ngả Hi thấy Lê Mộc hôm nay rất rụt rè, biết là nàng ngại ngùng, nên liên tục gắp thức ăn cho nàng, Ngả Hi nhìn Lê Mộc ăn, thỉnh thoảng sẽ có cảm giác bản thân đang nuôi thú cưng, có ăn thì sẽ yên lặng, ăn rất ngon miệng, làm sao có thể ăn ngon như vậy chứ?
"Con kén ăn! Nhưng tài nấu nướng của dì tốt quá... món nào cũng ngon..." Hà Khỉ vui ra mặt, liên tục khuyến khích Lê Mộc ăn nhiều hơn, cũng gắp đồ ăn bỏ vào chén của Lê Mộc, nhưng có hơi thắc mắc, dường như hôm nay con gái bà nhiệt tình quá mức, nhưng mà suy nghĩ một chút thì cũng không thấy kì lạ, Ngả Hi rất ít khi dẫn bạn bè về nhà, nếu dẫn về, nhất định quan hệ rất tốt.
Dường như một bàn đầy người đã quên sự tồn tại của Nghiêm Hàn, Lê Mộc có thể cảm nhận được, không phải Ngả gia rất chào đón hắn, mời hắn ở lại dùng bữa chỉ theo phép lịch sự mà thôi, không nghĩ hắn thực sự ở lại, mới đầu năm lại có người thị lực kém hơn cả nàng.
Đến khi sắp ăn xong, ngột ngạt thật lâu rốt cuộc Nghiêm Hàn mới nói chủ đề chính, "Chú dì, hôm nay con mạo muội làm phiền, con thực sự rất xin lỗi, nhưng hôm nay con có chuyện muốn nói với dì và chú, cũng có chuyện muốn nói với Tiểu Hi."
"Không có gì đáng nói." Giọng của cha Ngả đột nhiên nghiêm túc.
"Ông Ngả..." Hà Khỉ lắc đầu với ông, lại nhìn Ngả Hi, chuyện tình cảm, bà thực sự không muốn tiếp tục ép buộc con mình, lúc trước ép Ngả Hi quen Cao Vĩ hai năm, luôn miệng nói vì hạnh phúc của con, nhưng kết quả là không thấy một chút hạnh phúc nào trên mặt con mình, chỉ biến thành không cười nữa. Sau đó Hà Khỉ nghĩ lại, ban đầu họ vì nguyên nhân "môn đăng hộ đối", mạnh mẽ phản đối Ngả Hi và Nghiêm Hàn quen nhau, có phải sai thật rồi không... nếu không, tại sao qua hai năm mà Ngả Hi còn không muốn chấp nhận mối quan hệ mới? Trước đây khi dọn phòng cho Ngả Hi, Hà Khỉ phát hiện một xấp ảnh cũ trong thùng rác, mới biết con gái của bà chưa từng quên người con trai kia, thuận tiện nhặt lại ảnh, khi mới chia tay mỗi ngày Ngả Hi đều khóc, sao lòng dạ cha mẹ có thể sắt đá dồn ép con gái đến mức này...
"Nghiêm Hàn, chúng ta nói chuyện đi." Ngả Hi bình tĩnh nói, cô không biết Nghiêm Hàn muốn nói gì với cha mẹ cô, nhưng cô nghĩ điều này hoàn toàn không cần thiết, dù hôm nay Nghiêm Hàn có thể thuyết phục cha mẹ cô, nhưng cô không bao giờ là cô của quá khứ. "Tiểu Mộc, em chờ chị một chút."
Vốn Lê Mộc có hơi lo sợ bất an, vì một nụ cười của Ngả Hi mà đã được yên tâm, trực giác nói với nàng, nàng có thể tin tưởng Ngả Hi.
"Tiểu Hi, rốt cuộc em đã chịu nói chuyện với anh." Dường như Nghiêm Hàn thấy được một tia hi vọng.
"Nghiêm Hàn, tôi nghĩ chúng ta phải nói chuyện với nhau." Từ lần họp lớp, Nghiêm Hàn tìm cơ hội gặp lại Ngả Hi, không chỉ một hai lần, Ngả Hi nghĩ cô đã từ chối rất rõ ràng, nhưng hiển nhiên là không phải.
"Tiểu Hi, đừng giận anh... hai năm qua, anh hoàn toàn không quên được em, cũng không có cách nào để bắt đầu mối quan hệ mới. Sau đó nghe nói em sắp đính hôn, anh nghĩ em... chỉ âm thầm chúc phúc, thế nhưng lần trước gặp lại anh mới biết... em chia tay... anh thừa nhận ban đầu là do anh quá mềm yếu, anh không nên từ bỏ tình cảm của chúng ta. Nhưng giờ không giống trước, anh có đầy đủ cơ sở vật chất, chú và dì sẽ yên tâm giao em cho anh, chỉ cần em gật đầu đồng ý..." Nghiêm Hàn nghĩ trận này nắm chắc phần thắng, dù sao khi đó hai người cũng không đồng ý chia tay, cuối cùng hai người đi loanh quanh hai năm đều vẫn còn lẻ loi một mình.
"... Hai năm trước chúng ta đã chia tay, có giận cũng tiêu tan từ lâu rồi, tôi hủy đính hôn không phải vì anh, Nghiêm Hàn, hai năm, cuộc sống của chúng ta đều có rất nhiều thay đổi, không ai quy định ai phải đứng quay tròn một chỗ. Ngày xưa chúng ta chia tay, chúng ta không thể bảo vệ được mối quan hệ này, không phải vì lực cản bên ngoài quá lớn, cơ bản do chúng ta không hợp nhau... chúng ta không trở về quá khứ được, không thể được, con người sẽ luôn luôn thay đổi." Giọng nói có thể có bao nhiêu dứt khoát thì nói hết bấy nhiêu dứt khoát, Ngả Hi không muốn sẽ bị dây dưa vô vị.
"Anh không nói trở về quá khứ, Tiểu Hi, anh nói là bắt đầu một lần nữa..."
"Rất xin lỗi anh Nghiêm!" Ngả Hi ngắt lời đối phương, "Tôi nghĩ anh vẫn không hiểu ý tôi, giờ tôi không còn độc thân, anh quấy rầy như vậy chỉ làm chúng tôi khó xử, tôi không muốn vì anh, mà làm em ấy* phải tức giận hay đau lòng, hiện tại bởi vì anh, mà đã ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng tôi, nên tôi phải tìm anh để nói chuyện, anh hiểu không?"
*Trong tiếng Trung, để chỉ một người con gái khác thì dùng nàng (vì mình đã đổi cách xưng hô nên dùng em ấy), mà nàng(她) và hắn(他) có chung một cách đọc là [tã] nên mọi người sẽ không nghĩ [tã] là đang nói về một người con gái.
"... Anh ta? ... Anh ta là ai vậy? Em cố tình nói vậy... Tiểu Hi, em vẫn không thể tha thứ cho anh..."
"Anh không nên như vậy được chứ!" Thực sự Ngả Hi không muốn nói những lời rất tổn thương người khác, thế nhưng đối phương ướt át bẩn thỉu thực sự làm cô phát điên, "Tôi không nghĩ tôi cần phải báo cáo cuộc sống riêng tư của tôi với anh, anh cũng không nên tự đa tình nghĩ tôi làm việc này là vì anh... Còn nữa, hôm nay anh âm thầm đến nhà tôi, thực sự rất bất lịch sự, Nghiêm Hàn, đừng để tôi ghét anh thêm nữa!"
"Anh... ừ... anh biết rồi..." Lần này Nghiêm Hàn thực sự tin, vì ánh mắt của cô sẽ không nói dối, không có chút quyến luyến, hiếm khi Ngả Hi nổi giận như vậy, lúc này rất giận dữ.
Lê Mộc phụ Hà Khỉ dọn dẹp phòng bếp xong, ngồi ở phòng khách trò chuyện câu được câu không, suy nghĩ của Lê Mộc hiện giờ hoàn toàn dừng trong phòng Ngả Hi, tại sao nói chuyện lâu như vậy?
"Tiểu Mộc, lần trước nghe Ngả Hi nói con thích ai... nên dì cũng không tiện giới thiệu với con..."
Lê Mộc vẫy vẫy tay, "Dì không cần giới thiệu, tụi con đã quen nhau."
"Thật à, chúc mừng con, nhìn Tiểu Hi nhà dì lớn tuổi như vậy mà chưa có tin gì, chậc ——"
"Duyên phận đến rất nhanh, dì không cần phải vội."
Hà Khỉ lại thở dài, "Đúng là phải xem duyên phận."
Sau đó mấy phút, Nghiêm Hàn ủ rũ cúi đầu đi ra khỏi phòng trước, tiếp theo là Ngả Hi, vẫn bình tĩnh thong dong như cũ.
"Chú dì, thực sự rất xin lỗi vì hôm nay con đột ngột tới quấy rầy, xin lỗi..." Nghiêm Hàn khom lưng xin lỗi, "Tiểu Hi, xin lỗi, làm em phiền lòng... Không biết là ai may mắn như vậy, nói chung, chúc em hạnh phúc."
"Ừ, anh cũng vậy."
Nghiêm Hàn bước đi sa sút thảm hại, Lê Mộc rất tò mò rốt cuộc Ngả Hi nói gì với hắn.
"Tiểu... Tiểu Hi, nó có ý gì?" Hà Khỉ cảm thấy lời nói của Nghiêm Hàn, có ẩn ý?
"Cha, mẹ..." Ngả Hi nói kéo dài, sau đó hé miệng cười, "Thực ra con... yêu rồi."
Nhìn giám đốc Ngả cười ngọt ngào, nói một câu tràn ngập tâm tình thiếu nữ, Lê Mộc ngọt ngào ngây ngất, cảm giác bong bóng hồng hồng bay khắp nơi trong không khí.
"Hả? Chuyện lớn vậy..."
"Sao không nghe con nói chứ..."
Cha Ngả mẹ Ngả đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Đến khi thích hợp, con sẽ dẫn em ấy về nhà, giới thiệu với cha mẹ." Ngả Hi nghiêng đầu nhìn về phía Lê Mộc, đầu gỗ ngây ngô như cô vợ nhỏ e thẹn, hai người cũng không giấu được sự vui vẻ.
"Tốt tốt tốt... có rảnh thì dẫn về ăn cơm, gặp mặt một lần." Đã trải qua chuyện trước kia, phương diện tình cảm, hai ông bà cũng không dám gây áp lực cho con gái.
Trời trong, Lê Mộc rất thích thời tiết như thế này, tuyết rơi trắng xóa phủ thêm một lớp ánh mặt trời vàng, cho dù gió lạnh thấu xương quất vào mặt, cũng thấy rất ấm.
Ngả Hi nói "lễ thượng vãng lai*", nên hôm nay muốn sang chúc tết cha mẹ Lê Mộc, hại Lê Mộc hưng phấn cả đêm, kết quả sáng sớm năm giờ tỉnh giấc, sau đó thấy quá sớm, tiếp tục ngủ một chút, không nghĩ ngủ một giấc mà đến mười giờ vẫn chưa dậy.
*Có qua có lại.
"Chú dì năm mới vui vẻ ——"
Mẹ Lê mở cửa thì sửng sốt vài giây, Lê Mộc thường dẫn bạn về nhà, thế nhưng cô gái xinh đẹp cao gầy trước mặt chưa từng đến, "Con là bạn của Tiểu Mộc à?"
"Dạ, chú dì gọi Ngả Hi là được."
"Ngả Hi? Là bạn học của Tiểu Mộc à, thời đi học Tiểu Mộc thường nhắc tới con, nhìn, lớn như vậy rồi, thực sự ngày càng đẹp... Con đến chơi là dì vui rồi, còn tốn tiền mua quà làm gì..."
Ngả Hi hoài nghi cô nghe nhầm, thời đi học Lê Mộc thường nhắc tới cô?
"Dì đừng khách sáo, chỉ là một món quà nhỏ, hy vọng dì thích... Tiểu Mộc không có ở nhà sao dì?" Ngả Hi nói chuyện với mẹ Lê cả buổi, vẫn không thấy Lê Mộc xuất hiện, điều này không giống phong cách của Lê Mộc.
"Có nhà mà ~ Tiểu Mộc, Ngả Hi đến ~" Mẹ Lê gọi một tiếng, không có chút động tĩnh nào, lúc này cha Lê đang ngồi cạnh bàn ăn nâng kính, cười sang sảng, mới nói: "Ha ha, có khi nó còn ngủ đấy!"
"Dì đi kêu nó..."
"Dì để con đi cho!"
"Cũng được, Tiểu Mộc không có bị ngây ngủ, con mặc sức mắng, đến giờ này mà vẫn nằm trên giường, ha ha..."
Xem ra, Lê Mộc thừa hưởng gien phóng khoáng lạc quan của mẹ nàng.
"Tiểu Mộc... Tiểu Mộc... heo..." Ngả Hi úp sấp lên giường Lê Mộc, nàng đúng là chưa hết tính trẻ con, lớn tuổi như vậy còn dùng ra giường hình hoạt hình, gọi mấy lần vẫn không có động tĩnh, Ngả Hi khom lưng cười nhéo nhéo mũi nàng.
Lê Mộc chỉ trở mình, xoa xoa mũi lại tiếp tục ngủ, còn phát ra âm thanh ưm bất mãn, "ưm" như một con heo lười, mỗi sáng sớm mở mắt ra, Ngả Hi hay thấy hình ảnh như thế, hoặc là cô ôm heo, hoặc là heo ôm cô, điều duy nhất không thay đổi là nụ cười trên gương mặt trong trắng thuần khiết của Lê Mộc...
Nhớ tới đây, Ngả Hi lại cười, cô chống lên vai Lê Mộc, cúi người hôn lên mặt Lê Mộc, sau đó mới nhẹ nhàng nói một câu không nhẹ không nặng vào tai Lê Mộc, quả thực như đòn sát thủ: "Heo... trễ giờ làm rồi."
Quả nhiên chiêu này dùng được, chưa tới ba giây, Lê Mộc đột nhiên mở mắt ra, vén chăn lên lập tức nhảy xuống giường!
*
Tác giả: Trước khi viết truyện này, mình đã nói truyện không ngược chút nào, nên bạn trai cũ chỉ là con tốt thí mạng.
Tình yêu của Đầu Gỗ và A Tây là tình yêu lý tưởng, hầu như không để hai người đụng đầu va chạm, có lẽ rất không hiện thực, nhưng truyện này mình dùng để rải đường, mỗi lần rải đường tâm trạng của mình sẽ trở nên vui hơn (thỏa mãn) (*ˉ︶ˉ*).
Ngày càng gần kết thúc, mình lại bắt đầu tiếc nuối.