Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi

Chương 65: Sững sờ.





"Cô quen Phương Hi Hàm? Vậy cô nên biết tính của cô ấy..."
Nghe tên Phương Hi Hàm từ miệng Tống Phi, Mạc Nhiên rất dễ liên tưởng đến tiếng "chị dâu", mũi hừ nhẹ, "... Tôi không quen cô ấy."
Bản lĩnh nhìn mặt đoán ý mà Tống Phi đã rèn luyện trong nhiều năm nói cho cô biết, Mạc Nhiên dường như cố tình che giấu điều gì, "Thật sao? Tôi thấy cô rất thân với cô ấy... tôi tự hỏi, tại sao cô lại quen cô ấy?"
Quen sao? Không hề thân. Mạc Nhiên không muốn bàn luận về Phương Hi Hàm với Tống Phi, nhưng đổi đề tài cũng không biết nói gì, không có tiếng nói chung với Tống Phi, đơn giản dựa cổ lên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Tiểu Mạc, cô rất ghét tôi phải không?"
Mạc Nhiên nghiêng sang một bên, im lặng, cô ghét người khác gọi cô là Tiểu Mạc, vì Phương Hi Hàm thích gọi cô như vậy, hơn nữa giọng điệu nói chuyện của Tống Phi, không hiểu sao lại tương tự Phương Hi Hàm.
"Nói thật nhé, tôi rất ghét cô..." Tống Phi nói tiếp, có vẻ như điều đó chưa đủ để diễn tả mức độ ghét trong bụng, "Ghét vô cùng!"
Mạc Nhiên thẳng thắn lấy tay che tai, dùng hành động biểu thị bản thân ghét không thua gì Tống Phi ghét cô.
Phổi Tống Phi muốn phát nổ, lớn giọng để đảm bảo lời nói của mình có thể truyền vào tai Mạc Nhiên, "Cho nên ——, từ cuối tuần này chúng ta được giải thoát rồi, tôi theo Mạc tổng về tổng công ty tham gia dự án mới, tôi không chịu trách nhiệm bên thành phố này nữa, nếu giờ có rượu, tôi rất muốn cạn một ly với cô để chúc mừng."
Tống Phi nói rất chân thành, tương đối chân thành.
"Cô nói thật à?"
"Dĩ nhiên, nếu Mạc tổng muốn cô tiếp tục theo tôi, cô biết nên nói như thế nào chứ?"
Lúc này Mạc Nhiên ngồi ngay ngắn, cười ngọt xớt trả lời, "Biết biết, chị gái, tôi chắc chắn không theo cô!"
Bây giờ gọi chị ngọt ngào, Tống Phi nghĩ có hơi thú vị, "Mạc Nhiên, tôi phát hiện cô cười cũng rất dễ nhìn."
Trước đây Mạc tổng cũng sắp xếp một số lãnh đạo có kinh nghiệm cho Mạc Nhiên, để Mạc Nhiên đi theo học tập, nhưng không quá ba ngày thì Mạc Nhiên có thể dọa người ta bỏ chạy, lần này Mạc tổng đem "nữ kim cương" nổi danh của Mạc Thị sắp xếp bên cạnh Mạc Nhiên, vốn tưởng là có thể kiềm chế được đứa con gái không nên thân này của ông, nhưng nữ kim cương cũng chỉ có thể kiên trì được hơn một tháng mà thôi.
"Khụ khụ khụ..."
Mạc Nhiên vừa bắt điện thoại, nghe thấy một trận ho dữ dội, đến khi qua hai mươi mấy giây, đầu dây bên kia mới dần dần yên tĩnh, giọng nói khàn khàn, không thể kìm nén cơn giận, "Con lại làm gì! Lại xảy ra chuyện gì với Tống Phi... khụ khụ... khụ khụ..."
Trước đó Mạc Nhiên đã đưa điện thoại ra xa lỗ tai, thực sự là một lựa chọn sáng suốt, "Con vẫn không nên nói, để tránh chọc cha tức giận, con cũng không chịu trách nhiệm nổi..."
"Vô liêm sỉ! Từ nhỏ tao đã quá nuông chiều mày, mày như vậy, làm sao tao yên tâm giao công ty cho mày!"
Mạc Nhiên trả lời rõ ràng, "Vậy đừng giao cho con!"
"Khụ khụ khụ..."
Một trận ho tê tâm liệt phế, Mạc Nhiên phần nào mềm lòng, cô phiêu bạt bên ngoài, bình thường mấy năm không về nhà, khi người đàn ông trung niên kiên nhẫn trong ấn tượng nằm trên giường bệnh, sương trắng dần dần bò lên hai bên tóc mai, mặc kệ từng trải qua chuyện gì, cũng không thù hận nữa, dù sao, máu mủ tình thâm. "Được rồi con biết rồi, cha nghỉ ngơi sớm đi, có việc thì gọi điện thoại cho con."
"Cha mời giáo viên mới cho con, lần này con bắt đầu làm từ trợ lý, chăm chỉ chút... Tiểu Nhiên, cha có thể lo cho con ăn chơi tới hết đời, nhưng con là người của nhà họ Mạc, con phải tự nỗ lực..."
"Con nói con biết, cha có phiền quá không chứ!" Ý thức được giọng nói của mình quá mức nóng nảy, Mạc Nhiên hòa dịu một chút: "Con sẽ cố gắng."
Quần áo công sở, giày cao gót, vốn mái tóc ngắn màu như tắc kè hoa, ngoan ngoãn nhuộm lại màu đen khiêm tốn, Mạc Nhiên nhìn bản thân mặc trang phục công sở, thở dài một hơi, sau đó bất đắc dĩ mang thẻ nhân viên, cũng có một ngày cô có thể mặc quần áo ban ngày, trở thành nhân viên văn phòng chín năm*.
*Sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ về.
Lần này, tất cả đều dựa theo quy trình nhân viên mới đi làm, đào tạo tân binh, nhập dấu vân tay, làm quen với các bộ ngành... cuối cùng là báo cáo với cấp trên, Mạc Nhiên phiền muộn, xem ra lần này thực sự phải làm từ cấp dưới lên trên.
Không biết lần này, ai sẽ là cấp trên xui xẻo.
Đi qua hành lang thật dài, trên đường đi Mạc Nhiên đều nhận được nụ cười thân thiện, tuy rằng cha cô nói với toàn bộ công ty không thể phân biệt đối xử với cô, mà sao có thể chứ? Ai lại hồ đồ đắc tội với con gái của ông chủ chứ, Mạc Nhiên mỉm cười với những thứ có tính chất nịnh nọt này, vờ như không thấy.
Văn phòng của phó tổng giám đốc, Mạc Nhiên đánh giá xung quanh, rộng rãi và sáng sủa, phong cách châu Âu đơn giản, so với chỗ ngồi làm việc của cô ở bên ngoài tốt hơn gấp bao nhiêu lần, hiện tại cô lại hối hận, nếu sớm biết cha cô cố chấp như vậy, còn không bằng ngoan ngoãn đi theo Tống Phi, ít ra khi đó còn ở cấp quản lý, có văn phòng riêng, thỉnh thoảng lén lút lười biếng cũng không ai phát hiện.
"Phương tổng, đây là trợ lý mới được bổ nhiệm hôm nay, Mạc Nhiên." Quản lý nhân sự lúng túng giới thiệu, đường đường là thiên kim tiểu thư của Mạc Thị mà lại khuất phục làm một trợ lý nhỏ nhoi, quả thực có hơi xấu hổ.
Không may cấp trên đang cúi đầu, Mạc Nhiên thấy không rõ dáng của cô, đầu tiên ánh mắt nhìn vào ngực cô, vóc dáng cũng không tệ lắm, nhưng nhìn sơ, sao có hơi giống như đã quen?
Phương tổng phong tình ngẩng đầu, khuôn mặt mang theo nụ cười trêu chọc, quả nhiên biểu cảm của Mạc Nhiên giống hệt tưởng tượng của cô, nhưng Mạc Nhiên mặc đồ công sở, thực sự có một phong cách khác, thành thục tri thức nữ tính, rất... quyến rũ.
Sao có thể chứ? Khi Mạc Nhiên thấy Phương Hi Hàm, nghĩ thầm, chẳng lẽ cô nhớ mong cô gái này đến mức độ này? Lẽ nào... cô thực sự thích Phương Hi Hàm...
Mạc Nhiên nhìn Phương Hi Hàm chằm chằm vài giây, Phương tổng cũng thoải mái ngẩng đầu đối mặt với cô, khuôn mặt này khí chất này, thậm chí dáng người, chả lẽ trên thế giới này có hai người giống nhau như đúc, hoặc, người trước mặt này... là Phương Hi Hàm.
Mạc Nhiên vẫn như lạc vào sương mù, hoặc là nói, cha cô sắp xếp cô vào AG? Cô vô thức nhìn xuống thẻ nhân viên của mình, đúng là logo của Mạc Thị.
"Nhìn đủ chưa?" Phòng làm việc chỉ còn lại hai người bọn họ, Phương Hi Hàm đứng dậy từ trên ghế xoay, bước trên giày cao gót hơn mười cm đi tới chỗ Mạc Nhiên, chiều cao sàn sàn như nhau.
Chính là cô ấy, đúng giọng nói này, mùi hương... cũng thế.
"Phương Hi Hàm, tại sao cô lại ở đây?!"
"Hiện giờ em gọi tôi là Phương tổng hợp hơn chứ?" Nụ cười trên mặt Phương Hi Hàm chưa từng phai nhạt, "Tiểu Mạc."