Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi

Chương 59: Chịu trách nhiệm.





Vận động trên giường rất là hao tốn sức lực, tốn bao nhiêu sức lực? Chín giờ sáng, nhìn Lê Mộc và Ngả Hi không ai dậy đi làm là biết.
Giờ sinh học mấy chục năm của Ngả Hi, bị Lê Mộc phá vỡ trong một đêm, có thể chưa từng được ngủ thoải mái như đêm qua, đến khi Lê Mộc thức dậy, Ngả Hi vẫn đang say giấc nồng.
Lê Mộc là chuyên gia đi làm trễ, mở mắt ra phát hiện đã đến giờ làm việc mà vẫn nằm trên giường, cũng không giật mình lắm, vì có chuyện gì hạnh phúc hơn chuyện ôm người yêu mình ngủ? Kệ tiền thưởng chứ!
Muốn chạm vào cô, lại sợ làm cô tỉnh, cách một lớp không khí, Lê Mộc dùng tay cảm nhận đường cong trên khuôn mặt của đối phương, trên mặt vừa lộ ra vẻ tha thiết chân thành vừa cười xấu hổ, đêm qua, hai người...
Dáng vẻ Ngả Hi khi ngủ có phần dịu dàng, lông mày giãn ra, rốt cuộc cũng không thấy vẻ buồn bực không vui như mọi ngày. Trước đây Lê Mộc luôn cảm thấy cô mạnh mẽ, cao ngạo, khó gần, thực sự không phải con gái bình thường, mọi khía cạnh đều làm nàng chướng mắt, nhưng trên thực tế, Ngả Hi chỉ là cô gái bình thường, cần được yêu thương cần được chăm sóc, khía cạnh chân thật yếu ớt của cô, Lê Mộc thực sự muốn bảo vệ nó, bảo vệ suốt đời.
Màn hình điện thoại trên đầu giường sáng lên, trước khi điện thoại đổ chuông và rung, Lê Mộc nhanh tay chỉnh sang chế độ im lặng, vốn không muốn để tiếng điện thoại đánh thức Ngả Hi, nhưng cuối cùng cánh tay của nàng đã đánh thức cô.
Mở cặp đôi mông lung, Ngả Hi tỉnh lại thấy ngay khuôn mặt thanh tú của Lê Mộc với một nụ cười, ôm nhau, Ngả Hi chưa từng có thói quen ngủ khỏa thân, lại bị Lê Mộc ôm ngủ trần cả đêm, cảm giác bộ ngực của mình dán vào cùng một bộ phận của đối phương, Ngả Hi vô thức muốn đẩy Lê Mộc ra.
Lê Mộc đỏ mặt không cho, sử dụng tất cả sức lực để vòng lấy cô.
"Lê Mộc!" Ngả Hi không biết sự giận dữ lúc này của mình đối với Lê Mộc có bao nhiêu hấp dẫn, giọng nói có hơi khàn, là di chứng điên cuồng đêm qua, "... Trễ giờ làm đó."
Cơ thể Lê Mộc dính sát vào cô, không chịu buông tay, "Trễ rồi... để em ôm một chút, chỉ ôm một chút thôi!"
"Buông tay ra."
Sáng sớm thân mật không phải là điều rất bình thường sao, Lê Mộc uất ức, Ngả Hi luôn luôn dè dặt lúc không cần phải dè dặt, nếu có thể như tối hôm qua thì tốt ~
"Tối qua... tối qua lúc chị dùng chân quấn eo em, tại sao không cho em buông tay..." Lê Mộc nói giỡn cũng thấy xấu hổ muốn chết được, quả nhiên ban ngày không thể so với buổi tối, nhưng thực sự tối qua Ngả Hi làm như vậy, dùng cơ thể quấn quýt nàng, như rắn như dây, nhiệt tình vô cùng.
Mặt Ngả Hi nóng lên, hình ảnh cảm xúc đồng loạt hiện lên, cũng không biết nói gì, Lê Mộc một mực ôm chặt, nhìn mặt nàng, Ngả Hi lại không nhịn được nhớ lại những chuyện tối qua, "... Đừng quậy."
"A Tây, có phải chị xấu hổ không?" Lê Mộc lộ ra khuôn mặt nóng muốn bốc hơi nóng, mà vẫn không biết xấu hổ trêu chọc người khác xấu hổ, cũng rất là liều mạng.
"Em im đi!" Ngả Hi không định dữ với nàng, nhưng có người thuộc loại cho chút ánh sáng thì sẽ tỏa nắng chói chang, nếu theo Lê Mộc, bao giờ cô mới được yên, "... Được rồi, dậy đi."
"Ừ." Lê Mộc khó khăn lắm mới thỏa hiệp với Ngả Hi, vươn cánh tay muốn tìm đồ ngủ bị ném lung tung, tay mới vừa chui ra khỏi chăn, vết quào nổi bật trên tay...
Không chỉ trên cánh tay, phía sau lưng còn nhiều hơn, Lê Mộc quay quay đầu muốn nhìn.
Trên làn da trắng nõn xuất hiện từng đường vết không sâu không cạn, Ngả Hi đau lòng vuốt lưng Lê Mộc, hối hận tối qua điên cuồng, hối hận cũng không làm nên chuyện gì, khi cảm xúc dâng tràn, chỉ sợ không mấy ai có thể chống đỡ được.
Lê Mộc hoàn toàn nằm úp sấp trên giường, để lộ toàn bộ mặt lưng cho Ngả Hi xem, khi Ngả Hi xoa nhẹ lưng nàng, cảm giác mềm nhẹ giống như đang vuốt ve con mèo nhỏ, Lê Mộc hy vọng thời gian cứ đứng im như vậy, hoặc có thể trôi chậm hơn bình thường mười lần.
"Có đau không?"
Hôm qua cảm giác kích thích như vậy, đâu có nhớ đau hay không, Lê Mộc cắn môi cười với Ngả Hi, kéo chăn xuống một chút, lộ ra nửa ngực của Ngả Hi, nàng đưa tay vẽ vòng tròn lên ngực cô, nhìn chằm chằm không chớp mắt, "Vụ này... vụ này tụi mình hòa nhau, em đi tắm!"
Lê Mộc vén chăn lên nhảy xuống giường, chân như nổi gió, quần áo còn chưa kịp mặc, chạy về phía phòng tắm, quả nhiên đằng sau truyền đến tiếng "hô hoán" của giám đốc Ngả, "Lê Mộc! Rốt cuộc em..."
Rốt cuộc em để lại trên người chị bao nhiêu vết hôn!
*
Mùa hè sắp đi qua.
Chưa từng có mùa hè nào làm Lê Mộc vội vã như năm nay, cuộc sống quen thầm mến của nàng, cảm thấy nàng may mắn biết bao nhiêu mới có thể thành công ngay lần tỏ tình đầu tiên.
Nàng tin duyên phận, nàng tin rằng tất cả đều có sự sắp xếp, bản thân nàng nhút nhát mấy chục năm, chắc chắn là đang chờ Ngả Hi? Suy nghĩ, Lê Mộc đảo cải trong nồi trong khi đang cười khúc khích.
Tất cả mọi người đều nói Lê Mộc đã thay đổi, nhất là Hồ Tiểu Uyển, nhìn Lê Mộc xông xáo liều mạng làm việc, đây là đầu gỗ sao? Có thể Ngả Hi chưa phát hiện, đánh chết cái nết không chừa, Lê Mộc vẫn giống như trước vừa ngây ngô vừa ngốc vừa đê tiện, nếu không, tại sao nấu ăn mà cười như vậy?
Lê Mộc cũng cảm thấy mình thay đổi, ít nhất là... đã trở thành một người phụ nữ đúng nghĩa, mỗi tuần có thể vận động ba bốn lần, thỉnh thoảng làm nũng, còn có thể được nhiều hơn. Nếu hỏi nàng thích tư thế gì nhất lại lần nữa, nàng có thể trả lời không chớp mắt, nhưng vấn đề không đứng đắn này, ai lại hỏi lại chứ?
Khó tránh khỏi nghĩ tới Mạc Nhiên, Mạc Nhiên đi cũng sắp hai tháng, không gọi điện thoại một lần, Hồ Bán Tiên nói Mạc Nhiên đi dưỡng tình, Lê Mộc đồng ý, chắc chắc Mạc Nhiên đã dụng tâm với Phương tổng, nàng cảm thấy, nếu hai người đó đừng trăng hoa như vậy, thực sự Mạc Nhiên và Phương tổng rất xứng.
Sống tốt không được sao? Lê Mộc cảm thấy nàng và Ngả Hi chắc chắn là một cặp đôi gương mẫu.
"Ôi... đừng bỏ nữa." Ngả Hi kéo tay Lê Mộc đang chuẩn bị rắc thêm muối, "Em nghĩ gì cả ngày thế?"
"Nghĩ về chị đó!" Lê Mộc vớt rau ra dĩa, Ngả Hi ăn ý quay người bắt đầu bới cơm, cuộc sống của đôi "vợ chồng già" này càng ngày càng suôn sẻ.
Ngả Hi không biết thời kì cuồng nhiệt nồng cháy này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng có vẻ cô và Lê Mộc sẽ không ngừng nghỉ được, hình như Lê Mộc không bao giờ xài hết năng lượng, cứ bám dính dày vò chơi đùa cô.
Nhưng thực tế một cây làm chẳng nên non, nếu giám đốc Ngả không "cưng chiều dung túng" mọi điều, cho mượn mười lá gan Lê Mộc cũng không dám làm liều.
"Tháng sau Tiểu Uyển kết hôn... muốn em làm phù dâu." Lê Mộc gắp cho Ngả Hi một miếng thịt, để cô ăn nhiều một chút.
Ngả Hi gắp thịt đút Lê Mộc, mới yêu nhau bao nhiêu lâu, Lê Mộc nuôi cân nặng của cô lên đến ba con số*, còn mặt dày nói thịt nhiều thì càng gợi cảm.
*Ba con số: 100 cân (Trung Quốc), bằng 50kg (Việt Nam).
"Em từ chối..." Lê Mộc nhai thịt lơ mơ nói, vì chuyện này, thiếu chút nữa bị Hồ Tiểu Uyển lột da.
"Tại sao?"
"Chị nói xem?" Lê Mộc khinh bỉ, đã lâu không thấy ánh mắt này của nàng, đến khi đó phù dâu phù rể quậy ồn ào, bình dấm chua của Ngả Hi còn không dâng đến trời sao, hơn nữa, giữa bầu không khí đó, Lê Mộc không muốn nắm kéo người khác, nàng chỉ muốn đứng bên cạnh Ngả Hi.
"A Tây, em đã gả cho chị rồi, không thể làm phù dâu cho Bán Tiên được nữa."
Nhìn cô không mảy may tỏ vẻ gì cả, Lê Mộc đặt đôi đũa xuống, cau mày ồn ào: "Được lắm, chị ăn em cật kiền mạt tịnh*, giờ không muốn chịu trách nhiệm phải không?"
Cật kiền mạt tịnh, câu thành ngữ này thực sự là quá sống động...
*Ăn xong lau chùi sạch sẽ.